Chương 16-2. Nhớ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tạm biệt em, Vương Nhất Bác!

4 năm sau.

Ngày Tiêu Chiến đi, anh không biết rằng bản thân rốt cuộc đã bỏ lỡ thứ gì. Anh bỏ quên một người yêu anh rất nhiều. Bỏ lỡ một thanh xuân không trọn vẹn. Bỏ lỡ cơ hội nghe người anh yêu giải thích. Cũng bỏ lỡ cuộc nói chuyện rõ ràng giải quyết hiểu lầm. Anh không biết ngày đó nếu anh chịu cầm điện thoại vững một chút anh sẽ nghe Kế Dương báo tin đã tìm thấy Vương Nhất Bác, cũng sẽ biết cậu là bị lợi dụng bỏ thuốc. Anh không biết nếu lần đó anh đến cứu cậu, thì sẽ biết cậu được đưa vào bệnh viện bất tỉnh gần năm ngày vì sử dụng thuốc quá liều. Nhưng rốt cuộc trong năm ngày đó anh lại nghe theo sắp xếp của ba, ra nước ngoài đi du học. Anh không biết, cũng sẽ chẳng bao giờ biết, còn rất nhiều thứ anh dùng bốn năm để vùi lấp nó đi.

Bốn năm, anh lại bỏ lỡ cơ hội cùng người anh yêu trưởng thành. Vương Nhất Bác tốt nghiệp cấp ba, không học đại học mà vào thẳng Vương thị làm việc. Cậu vốn lạnh lùng, ít nói, hiện tại lại càng độc đoán và lãnh khốc. Cũng chẳng phải tự nhiên mà như vậy, bốn năm anh đi, cậu sống trong đau khổ, tuyệt vọng. Cậu yêu anh, cậu hận anh, con người dần càng thâm hiểm hơn. Thủ đoạn trên thương trường cũng càng ác độc.

- Xin chào Bắc Kinh, Tiêu Chiến tôi đã trở về!

- Alo ba?

- Chiến, con vừa về nước, qua nhà ba mẹ ăn cơm.

- Thôi ạ, con hơi mệt, tối con qua.

- Ừ, cũng được, tối nay ba có chuyện quan trọng cần nói với con!

- Vâng!

__________________________________________

Đứng trước căn phòng 1005. Anh mở cửa bước vào.

- Mọi thứ vẫn vậy, căn phòng vẫn vậy, vẫn lạnh lẽo như ngày hôm ấy, ngày em rời xa anh.

Anh đứng nhìn cảnh vật xung quanh, ký ức lại thi nhau hùa về, anh đã cố gắng quên đi những quá khứ đau buồn ấy nhưng... dù có cố quên đi, anh vẫn không thể nào quên được, anh không thể quên được em. Vương Nhất Bác - người anh yêu nhất.

- Không có anh, em chắc hẳn sống hạnh phúc lắm nhỉ?

- Nhất Bác, không có em, anh mãi mãi không thể có hạnh phúc.

- Anh vẫn nhớ.. nhớ ngày đầu tiên anh gặp em.. nhớ ngày em nói "yêu anh"..nhớ bộ mặt cún con mỗi khi em làm nũng...nhớ em từng gọi anh "lão bà"...nhớ em từng ôm anh ngủ...nhớ nụ cười của em..nhớ ánh mắt dịu dàng chứa đầy sự cưng chiều em từng dành cho anh...và anh còn nhớ ngày chúng ta kết thúc.. Từng giây phút quý giá bên em, anh đều nhớ, làm sao anh có thể quên được..

- Cún con, anh nhớ em!

- Ha, giờ em đã không còn là cún con của anh nữa rồi!

- Nhất Bác, em biết không..?

- Mỗi khi nghĩ về em, lòng anh lại nhói lên, anh đau lắm Nhất Bác à.

- Em từng nói với anh..

- "Anh khóc, em sẽ đau lòng." Thật sự anh không muốn khóc đâu, không muốn tí nào nhưng...anh không làm được..nhớ về em, nước mắt anh lại không tự chủ được mà rơi xuống..

- Có phải anh yếu đuối lắm không?

Ring..ring

Số lạ: Hẹn 1h30 tại quán cafe SK.

Tiêu Chiến: Ai vậy?

Số lạ: Tôi là bạn gái Vương Nhất Bác!

Tiêu Chiến: Được!

- Nhất Bác, bạn gái em tìm đến anh nè!

- Anh có nên đi không?

- Anh nên đi chứ nhỉ?

- Đi để nhìn thấy em hạnh phúc..anh từ xa đứng nhìn cũng thấy mãn nguyện rồi!

___________________

- Chào cô.

- Anh đến rồi, mời ngồi!

- Xin giới thiệu với anh, tôi là Lưu Ly Tuyết - Đại tiểu thư Lưu gia, tôi là bạn gái của anh Nhất Bác và là đối tượng kết hôn do chính ba mẹ anh ấy chọn.

- Cô nói với tôi làm gì?

- Ha, chẳng phải anh là Tiêu Chiến, mối tình đầu của anh ấy sao?

- Chúng tôi...kết thúc rồi!

- Tôi và Nhất Bác bắt đầu yêu nhau từ 4 năm trước, ngày mà hai người chia tay đấy!

- Cô... là người đêm đó đã nghe điện thoại của em ấy?

- Haha đúng vậy, chính là tôi!

- Nói cho anh biết...

- Trong bụng tôi đang có đứa cháu đính tôn của Vương gia đó~

- Cái...cái gì?

- Tôi cảnh cáo anh...cấm được lại gần anh ấy..

- Nếu anh dám đến gần anh ấy...hậu quả anh không gánh nổi đâu!

Tiêu Chiến nắm chặt tay.

"Nhất Bác, vậy là em sắp lấy vợ sinh con rồi ư?"

"Em thật sự hết yêu anh rồi ư?"

"Anh thật sự muốn chúc phúc cho em và cô ấy nhưng...anh không làm được"

''Nhất Bác à, tha thứ cho anh!"

- Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép!

- Nhớ những gì hôm nay tôi đã nói với anh!

- Được!

Tiêu Chiến bước đi mà lòng nặng trĩu.

Reng..reng

Anh gạt đi những giọt nước mắt, bắt máy.

- Ba?

- Mấy giờ con đến?

- Con đến ngay đây.

- Con khóc sao?

- Không ạ.

__________________________

Biệt thư Tiêu gia

- Chiến, con về rồi.

- Ba mẹ.

Mẹ Tiêu chạy lại ôm anh vào lòng, rưng rưng nước mắt.

- Chiến, cuối cùng con cũng về rồi!

- Mẹ, con Tiêu Chiến về rồi đây!

- Sao con gầy đi nhiều thế này?

- Lại đây..lại đây..mẹ nấu mấy món con thích...nhớ ăn hết đấy!

- Vâng!

- Trông con gầy đi nhiều quá.

- Ăn nhiều lên, nhìn con gầy thế này, mẹ đau lòng.

"Nhất Bác, em cũng từng nói với anh như vậy nhỉ?"

- Chiến ca~

- Hạ Huỳnh Trâm?

- Lâu rồi không gặp anh~

- Ừ!

- Tiêu Chiến!

- Dạ, con nghe.

- Lần này gọi con sang đây, ba có chuyện muốn thông báo, cuối tuần này...

- Hạ Huỳnh Trâm sẽ cùng con đính hôn!

- Sao ạ?

- Tập đoàn Hạ thị và Tiêu thị muốn hợp tác lâu dài, bên Hạ thị ra yêu cầu kết thông gia với nhà ta.

- Ba đã đồng ý rồi, con có ý kiến?

Tiêu Chiến cắn chặt môi.

- Con không có ý kiến!

- Được được, tốt lắm!

- Nào ăn đi ăn đi, thức ăn nguội hết bây giờ.

- Dạ!

___________________________________________

Tập đoàn Vương thị

- Nhất Bác~~

- Em mang điểm tâm đến cho anh nè~

- Ừm!

- Đừng lạnh nhạt với người ta như vậy chứ, người ta nhớ anh lắm đấy~

- Lưu Ly Tuyết, chiều nay em đi gặp ai ?

End chương 16-2.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro