7 (HOÀN)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nhận được đơn ly hôn, cha hắn nhanh chóng tiến tới hôn nhân với tình yêu mới, chưa đầy 6 tháng, liền thông báo có thai.

Không ai biết Tiêu Chiến đã đi đâu, cũng không ai quan tâm tung tích của anh.

Ngoại trừ Vương Nhất Bác.

Hắn tìm người bí mật điều tra tung tích của Tiêu Chiến, tin trả về cho thấy Tiêu Chiến xuất hiện ở Rome, Ireland hoặc ven biển Địa Trung Hải, nhưng mỗi lần tin tức sắp được tung ra thì manh mối đều bị cắt đứt.

Hắn nghĩ có lẽ Tiêu Chiến thực sự không muốn liên quan đến hắn nữa.

Những hiểu lầm, tranh chấp, ngọt ngào và đam mê kéo dài hơn một tháng sẽ mãi đọng lại trong những ngày tháng 5.

Mà một năm này, cứ trôi qua một cách lặng lẽ.

Tháng Hai là tháng lạnh nhất ở St. Petersburg.

Toàn bộ thành phố được bao phủ bởi tuyết trắng và những cột băng dài treo dưới mái hiên theo phong cách châu Âu, mỗi bước đi đều có nguy cơ trượt ngã.

Trước cửa ga tàu điện ngầm lại xuất hiện kẻ lang thang vì say mà chết cóng trong tuyết. Trên người được phủ vải trắng, nghe nói lúc được khiêng tới, trên tay còn nắm chặt một chai vodka rẻ tiền đã uống cạn.

Hàng năm vào thời điểm lạnh nhất, Vương Nhất Bác đều đến Sochi ở một thời gian và thuận tiện đi xem cửa hàng súng ống ở đó. Nhưng năm nay hắn không có dự định như vậy, hắn luôn cảm thấy chỉ cần không rời đi, Tiêu Chiến có thể sẽ trở về.

Ngày 30 tết, Vương Nhất Bác định đến cửa hàng xem xét một chút, tiện thể ăn trưa tại một nhà hàng Trung Quốc. Tuy nhiên, trước khi ra ngoài, hắn phát hiện chiếc áo khoác đen yêu thích của mình lại không tìm thấy.

Chị Hoàng chưa bao giờ vệ sinh phòng hắn, đừng nói đến việc dọn dẹp tủ quần áo. Bản thân hắn cũng không để đồ lung tung, trong nhà cũng không có người khác vào, như vậy cũng chỉ còn một loại khả năng.

Hắn quyết định không ra ngoài.

Cửa hàng không cần đi xem nữa, chỗ ngồi đặt trước tại nhà hàng Trung Quốc được đổi thành đồ ăn nhanh bên ngoài, khi giao đến nhà, dầu trên đĩa đã nguội đến mức đông cứng lại.

Sau khi hâm nóng nó trong lò vi sóng, hắn thản nhiên cắn hai miếng, rồi lấy ra hai chiếc bánh quy may mắn miễn phí được tặng kèm.

Vương Nhất Bác mở bánh quy ra, rút tờ giấy nhỏ bên trong, âm thầm chờ đợi câu ngạn ngữ cổ vũ hắn sống tích cực hay nhanh chóng quên đi quá khứ. Ngược lại, trên tờ giấy kia chỉ viết:

Nếu như trong lòng có tưởng niệm, sao không nuôi một con mèo.

Vương Nhất Bác ngồi phịch xuống ghế.

Trong phòng khách không có đèn, đoạn video trượt băng gần đây dần dần trở thành âm thanh nền lại hiện lên rõ ràng, ánh sáng từ màn hình TV phản chiếu lên khuôn mặt hắn, chập chờn, xa cách giống như đang ở giữa bể bơi.

Vương Nhất Bác nghĩ, nếu sớm biết tình yêu là như vậy--

Nếu sớm biết người mang đến cho hắn tư vị tình yêu là như vậy - -

Vào tháng 4 năm ngoái, hắn sẽ không để Tiêu Chiến bước vào cuộc đời mình.

Mùa hè ở St. Petersburg chỉ kéo dài ba tháng ngắn ngủi.

Sau khi bước vào cuối tháng 8, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, đến tháng 9, người qua đường đều mặc áo khoác mỏng.

Trung tuần tháng tám Vương Nhất Bác bắt đầu đi công tác. Đầu tiên hắn đến Moscow và Yekaterinburg, sau đó đến sông Volga để du ngoạn, đáng tiếc là không đúng thời điểm nên hắn không thể nhìn thấy tảng băng xanh.

Khi lênh đênh trên sông, thỉnh thoảng hắn lại cảm thấy trong lòng đau đớn không thể chịu nổi. Giống như đột ngột bị nhổ một chiếc răng, để lại một lỗ thủng đẫm máu ngứa ngáy.

Rõ ràng là biết chuyện gì đang xảy ra nhưng lại vô cùng bất lực, chỉ có thể dựa vào thời gian trôi qua để dần dần thoát khỏi nỗi đau.

Hắn nghĩ, có lẽ hắn thực sự nên mua một con mèo.

Khi Vương Nhất Bác trở lại St. Petersburg đã là ngày thứ 5 của tháng 9.

Xe taxi của Vương Nhất Bác đột nhiên bị hỏng khi cách căn hộ hai ngã tư, hắn đành phải xuống xe đi bộ về. Cửa xe vừa đóng lại thì trời bắt đầu đổ mưa lớn.

Đoạn đường không xa, trận mưa này dự đoán cũng không kéo dài, hắn có thể trú mưa trong một cửa hàng nào đó, chờ bầu trời trong xanh, lại thong dong về nhà.

Nhưng vì lý do nào đó, hắn chỉ muốn lao về nhà.

Trở lại chung cư, người gác cửa nói với Vương Nhất Bác rằng thang máy đang bảo trì, có thể hắn phải đi bộ lên lầu hoặc ngồi chờ ở sô pha đợi đến khi thang máy sửa xong, nhân viên sẽ mang trà nóng và khăn khô đến cho hắn.

Vương Nhất Bác chỉ gật đầu, sau khi cảm ơn, trực tiếp mở cửa cầu thang thoát hiểm, một hơi leo lên tầng trên cùng.

Ngay khi cánh cửa thoát hiểm phía sau đóng lại, bóng đèn hành lang liền vang lên một tiếng bốp, toàn bộ tầng thượng đột nhiên chìm vào bóng tối.

Hắn bật đèn pin điện thoại di động, vừa đi vừa lấy chìa khóa ra khỏi túi áo khoác, tiếng bước chân vang vọng cả hành lang, nước mưa trên người dọc theo nơi hắn đi qua lưu lại dấu nước.

Khi tra chìa khóa vào ổ khóa, Vương Nhất Bác bất ngờ phát hiện có nước trên tay cầm. Hắn cảm nhận được nhịp tim của mình ngừng lại vài giây, sau đó bắt đầu điên cuồng, đập lên mãnh liệt.

Cánh cửa nặng nề cọt kẹt, Vương Nhất Bác đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy một người đang đứng ở phía trong cùng của căn hộ.

Tóc anh ấy đã dài ra nhưng người vẫn rất gầy, anh ấy đang mặc chiếc áo khoác đen đã biến mất không rõ lý do của hắn. Khi nhìn thấy Vương Nhất Bác, mắt anh ngay lập tức ngấn nước.

Vương Nhất Bác đứng đó, tay chân tê dại, người ướt đẫm, cổ họng nghẹn ngào, cắn chặt răng để không cho đối phương nhìn thấy hai hàm răng mình đang run rẩy.

Hai người đồng thời mở miệng - -

"Anh nhớ em."

"Em có thể chấp nhận."

Ca khúc Tây Ban Nha quen thuộc vang lên từ chiếc TV dù xa nhà cũng không tắt, cứ thế 400 ngày đêm qua, đem nỗi buồn và tương tư quay cuồng đến giờ phút này.

Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng chân trần chạy về phía mình, ra sức giẫm trên sàn nhà hỗn loạn. Thân thể hắn bỗng nhiên nặng trĩu, hành lý trong tay rơi rầm một tiếng xuống sàn.

My love, If I meet you in the future, in some place.

Make me a coffee and make love to me.

And if I won't see you again, I hope one day you'll be happy.

So you see, life can be like this

You leave me, And I'll always be here.

It'll rain, and I won't ever be yours

I'd be the lonely, Cat under the rain

And I will cry for you.

HOÀN

_________________

"Cat in the Rain" là một câu chuyện nhỏ của nhà văn Hemingway. Trong đó, vận dụng lý thuyết "băng đảo" có ý rằng mọi thứ hiện lên chỉ là câu chữ nhưng hàm ý sâu xa  được ẩn khuất bên trong. Điều này phần nào phù hợp với cảm xúc tác giả muốn bày tỏ.

Trùng hợp hơn nữa, trước khi tác giả bắt đầu câu chuyện đã nghe ca khúc La Gata Bajo La Lluvia nhưng không hiểu ý nghĩa của nó. Cho đến khi câu chuyện hoàn thành mới đem tra cứu và bất ngờ nhận ra, ca khúc cũng có nghĩa "cat in the rain."

Luôn có bất ngờ, trùng hợp khi viết về ngày kỉ niệm của Bách Hương Quả. Hy vọng các bạn sẽ thích câu chuyện ngắn gọn nhưng đầy cảm xúc này.

BJYXSZD!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro