Chương 14. Ngày Xấu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười mấy chiếc xe hoàn toàn mới trang trí xa hoa xếp thành đoàn xe thật dài, dẫn đến không ít người đi đường vây xem.

Hôm nay, là hôn lễ của đương gia tài phiệt Vương Thị - Vương Nhất Bác và thiếu gia nhà họ Tiêu - Tiêu Nghị, dường như không chỉ có nơi tổ chức hôn lễ mà cả xung quanh đều nhộn nhịp, trên internet càng thêm huyên náo ồn ào, có vô số cô gái và chàng trai tan nát cõi lòng!

Chiếc xe chủ phía trước đoàn xe, Tiêu Nghị mặc bộ vest trắng được đặt may rất lộng lẫy, mặt cười hạnh phúc, cậu ta quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, tuấn tú và uy phong đến nhiều người phải chết mê mệt vì nhan sắc thần ban, giá trị con người hơn triệu, tuổi trẻ tài cao, mà hôm nay, người đàn ông này lại thuộc về cậu ta.

Chỉ cần nghĩ đến đây, Tiêu Nghị đã không nhịn được kích động và đắc ý.

Quả nhiên, trời cao vẫn chiếu cố cậu ta, thứ cậu ta nên có, tất nhiên dù gì cũng sẽ bị cậu ta nắm trong lòng bàn tay.

Tiêu Nghị cong môi lộ rõ sự đắc ý và cũng là ngầm muốn nói rằng người đàn ông này chỉ có thể là của mình, Tiêu Chiến, anh vẫn không phải là đối thủ của tôi!

Đúng vào lúc này, xe hoa đi tới một ngã tư, đột nhiên một chiếc xe tải lạng lách xiêu xiêu vẹo vẹo từ bên cạnh vọt ra, trực tiếp đâm bay xe chủ.

Tiêu Nghị hoảng sợ thét chói tai, trong nháy mắt trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.

Trong nháy mắt Vương Nhất Bác ở trong xe cùng bị húc bay, trong đầu lại xẹt qua một đoạn ngắn xa lạ mà quen thuộc, dường như là tình cảnh lần trước anh bị tai nạn, anh vô thức hô to: “A Chiến!”

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội, tầm mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ, trong lúc hoảng hốt, anh thấy được Tiêu Chiến cười dịu dàng, anh từ từ cong môi, nở nụ cười: “A Chiến…”

Chàng trai dịu dàng kia đang muốn nói gì đó, trước mắt Vương Nhất Bác lại bắt đầu biến thành đen, anh không khỏi nóng nảy trong lòng, mở miệng, cũng đã không nói ra lời, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, sau đó, anh rơi vào hôn mê.

Bệnh viện trung tâm khu A, một đôi vợ chồng trung niên bước chân vội vã từ bên ngoài đi vào, người phụ nữ trung niên kéo một bác sĩ trực ban lại: “Bác sĩ, chỗ này có một cặp đôi vừa xảy ra tai nạn, tình huống bây giờ thế nào? Bây giờ con trai tôi có khỏe không?”

Bác sĩ lại khắc sâu ấn tượng với đôi mới được đưa vào, tiện tay chỉ chỗ cho bọn họ, vợ chồng trung niên lại lo lắng chạy vào thang máy.

Đó là ba mẹ Tiêu Ái Quốc và Lệ Hiểu của Tiêu Nghị.

Nửa giờ sau, phòng bệnh VIP tầng cao nhất bệnh viện trung ương, Tiêu Nghị từ từ mở mắt.

“Nghị Nghị, con đã tỉnh, thật quá tốt! Mẹ biết, mạng con trai mẹ không đến đường cùng!” Lệ Hiểu kích động đi tới.

Tiêu Nghị cau mày: “Mẹ, mẹ nhỏ tiếng chút, đầu con choáng muốn chết!”

Lệ Hiểu vội vàng giảm thấp tiếng xuống: “Không sao không sao, bác sĩ nói não con bị chấn động, sẽ có chút di chứng.”

Tiêu Nghị nghe vậy đột nhiên nghĩ đến Vương Nhất Bác, vội hỏi thăm: “Nhất Bác đâu? Anh ấy thế nào rồi?”

Lệ Hiểu thở dài: “Bây giờ Nhất Bác còn đang cấp cứu trong phòng, nghe bác sĩ nói, lúc nó bị đưa tới hôn mê nghiêm trọng, bây giờ vẫn chưa biết tình hình thế nào nữa!”

“Tại sao có thể như vậy?” Trong lúc nhất thời Tiêu Nghị choáng váng: “Vậy hôn lễ của bọn con phải làm sao?”

“Ai biết được, haizzz, chỉ trách ban đầu chọn ngày không tốt, mẹ đã nói ngày đó là ngày xấu, mẹ chồng con không nghe đó thôi, bây giờ thì hay rồi, bị thành dạng này.”

Trong giọng nói của Lệ Hiểu có vài phần oán trách và bất mãn, Tiêu Ái Quốc bên cạnh ngắt lời nói: “Được rồi, được rồi, Nhất Bác vẫn còn đang cấp cứu trong phòng, bớt nói một câu đi!”

“Đúng đó, mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy chứ, chuyện này cũng không phải là lỗi của mẹ chồng con, ai biết xe tải đó bị thần kinh gì, đúng rồi, ba mẹ, ba mẹ có tìm được tài xế gây chuyện đó không, chuyện này là toàn bộ trách nhiệm của anh ta!”

“Yên tâm, sau khi xảy ra chuyện mẹ đã đi tìm tài xế kia trước, anh ta trốn không thoát được!”

Tiêu Nghị nghe vậy tức giận nói: “Anh ta còn dám trốn? Anh ta hại bọn con thành như vậy, bọn con tuyệt đối không thể bỏ qua cho anh ta!”

Bởi vì tâm tình kích động, Tiêu Nghị lại có chút nhức đầu, Lệ Hiểu vội vàng trấn an: “Được rồi, được rồi, Nghị Nghị, con nghĩ ngơi một chút nữa đi, bác sĩ nói, con mới vừa tỉnh lại không thể quá kích động.”

Tiêu Nghị lại lo lắng nói: “Không được, con phải nhanh chân đến xem tình hình của Nhất Bác.”

Lệ Hiểu ngăn cản cậu ta: “Ba mẹ đi xem giúp con, chờ Nhất Bác ra khỏi phòng phẫu thuật, chúng ta sẽ thông báo cho con trước có được không?”

Lúc này Tiêu Nghị mới yên lòng nằm xuống lần nữa.


💚🦁🐰❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro