Chương 13. Ngừng Đập.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau, Vương Nhất Bác nhận được cuộc gọi của bệnh viện.

“Vương tiên sinh, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Là bác sĩ trước kia từng kiểm tra thân thể cho Tiêu Chiến

“Nói.”

“Lúc anh cho phu nhân làm kiểm tra thì có cầm nhầm một tờ kết quả siêu âm, hôm nay tôi mới thấy tờ đơn của phu nhân anh, phát hiện phu nhân anh chỉ có một quả thận.”

Một quả thận?

Trong nháy mắt, Vương Nhất Bác nghiêm túc: “Anh chắc chứ?”

“Hết sức chắc chắn.”

“Được! Tôi biết rồi, tạm thời cứ giữ bí mật chuyện này.”

“Anh yên tâm.”

Cúp điện thoại, tay trái Vương Nhất Bác vô thức sờ chỗ thận trái của mình.

Tiêu Chiến, sao lại thiếu một quả thận?

Vương Nhất Bác lập tức sai cấp dưới đi xác minh chuyện này, rất nhanh trợ lý đã mang tin tức đến: “Người nhà họ Tiêu chính miệng nói, nói phu nhân…thiếu gia Tiêu Chiến, trời sinh chỉ có một quả thận.”

“Chắc chứ?” Vương Nhất Bác vặn mày, sâu trong mắt thoáng qua tâm tình phức tạp.

Trợ lý gật đầu: “Thuộc hạ đã hỏi chuyên gia, đúng là có người trời sinh chỉ có một quả thận.”

Vương Nhất Bác vung tay: “Biết rồi, đi đi!”

Ngồi xuống ghế, đột nhiên trong đầu anh thoáng hiện lên dáng vẻ Tiêu Chiến mặt đầy nước mắt khi đó.

Cậu nói: “Em không biết, em thật sự không biết. Sau tai nạn em cũng hôn mê…nếu như em biết, em nhất định sẽ hiến thận cho anh! Đừng nói thận, anh muốn tim em em cũng sẽ cho anh…Nhất Bác, Tiêu Nghị đang nói dối, anh không thể tin cậu ta!”

“Thình thịch!”

Một cảm giác phiền não vô hình càn quét anh, nâng tay lên nện mạnh xuống bàn.

Người đàn ông chết tiệt!

Rõ ràng đã rời khỏi anh, sao lại còn khiến anh động một chút là nhớ tới cậu!

Ghê tởm!

Anh cũng không tin, Vương Nhất Bác không thể quên được một người đàn ông ác độc đã trở thành quá khứ!

NƯỚC ANH.

Tiêu Chiến nằm trên ghế mây trong sân, tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng đã lồi lên, vẻ mặt dịu dàng.

Tử Hào đi từ trong phòng ra, đưa thuốc và nước cho cậu: “Tiêu Chiến, anh tìm rất nhiều chuyên gia, bọn họ cũng chắc chắn có thể chữa khỏi cho em. Nhưng điều kiện tiên quyết là em nhất định phải sớm phá đứa bé trong bụng để đi chữa trị.”

Tiêu Chiến vân vê một viên thuốc từ trong tay anh, mở to miệng uống vào không hề do dự.

Sau đó, cậu nở một nụ cười yếu ớt “em không sao” với anh: “Anh, anh đừng khuyên em, cho dù thế nào, em cũng sẽ sinh đứa bé này.”

“Nhưng em…”

“Không nhưng nhị gì hết.” Tiêu Chiến nhìn bụng mình, giọng thấp xuống: “Em đã không còn khả năng sống, nếu không để đứa bé lại, sẽ ra đi không yên…”

Khuôn mặt Tử Hào không đành lòng: “Chiến, em đây là đang muốn lấy mạng đổi mạng đó!”

Tiêu Chiến cười nhẹ nhàng: “Thay vì kéo dài hơi tàn, không bằng đổi một sinh mệnh mới, đây mới là hy vọng sống tiếp.”

Tử Hào thở dài: “Haizzz! Em đã một lòng muốn chết, anh cũng chỉ có thể dùng thuốc khống chế tình trạng bệnh, cách ly tế bào ung thư của em, đảm bảo đứa bé trong bụng không bị nhiễm…”

Nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ của Tử Hào, đứa bé trong bụng Tiêu Chiến khỏe mạnh lớn lên rất nhanh.

Chẳng qua là, thân thể cậu càng ngày càng yếu, từ lúc bắt đầu mang thai, ăn một bữa cơm cũng tốn hơn ba tiếng, mỗi một muỗng đều dị thường khó khăn.

Nhưng vì dinh dưỡng cho bào thai trong bụng, cậu đều cắn răng kiên trì.

Lúc thai nhi gần tám tháng tuổi, số lần Tiêu Chiến nôn ra máu càng ngày càng cao, Tử Hào quyết tâm không nghe lời cậu, kiên quyết đưa cậu đến bệnh viện.

“Chiến! Nhất định phải lấy đứa bé ra, nếu không em sẽ một xác hai mạng…em hiểu không…là MỘT XÁC HAI MẠNG!” Tử Hào nhấn mạnh câu nói của mình một cách mất kiên nhẫn.

Tiêu Chiến lắc đầu, nước mắt đột nhiên rơi xuống: “Không! Em không muốn chia xa với con nhanh vậy…”

Tử Hào vừa bất đắc dĩ lại gấp gáp nói: “Bây giờ đứa bé đã gần tám tháng, bây giờ mổ ra tỉ lệ sống sẽ rất lớn! Nếu em còn cố chấp tiếp tục mang thai, em và đứa con cũng sẽ mất mạng!”

Hai tay Tiêu Chiến đặt lên cái bụng nhô lên, mặt đầy nước mắt: “Con, thật xin lỗi, cha không thể bao bọc con được nữa rồi. Chưa gì mà cha phải sớm xa con rồi…”

Còn chưa nói hết một câu, cậu trực tiếp phun một ngụm máu ra.

“Nhanh! Phẫu thuật! Ngay lập tức!” Tử Hào hoảng hốt la lên, anh liều lĩnh đẩy cậu vào phòng phẫu thuật, áp dụng phẫu thuật mổ cung sản.

Tiêu Chiến hôn mê chưa đến mười phút, đã bị tiếng trẻ con khóc rõ to gọi tỉnh.

Cậu khó khăn mở mắt, thấy được đứa bé nhăn nhúm nhỏ xíu.

Nước mắt nóng bỏng, yên lặng từ khóe mắt chảy xuống.

Vương Nhất Bác, tình yêu của chúng ta cuối cùng cũng kết tinh…em không còn, hy vọng tình yêu của chúng ta vẫn còn có thể kéo dài.

Vương Nhất Bác, tạm biệt!

Nhất Bác, em yêu anh!

Nếu như có kiếp sau, em vẫn yêu anh.

Tiêu Chiến vui vẻ nhắm hai mắt lại, tay đặt trên giường sinh vô lực trượt xuống…

Cùng lúc đó, máy móc bên cạnh cậu báo động “tít tít tít”, dòng sinh mạng chợt biến thành một đường thẳng!

“Không xong! Tim sản phụ ngừng đập!” Y tá la hoảng lên.


💚🦁🐰❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro