Chương 12. Em Muốn Xuất Ngoại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác nhìn mấy chữ “Tiêu Chiến”, bút trong tay thật lâu không hạ xuống.

Trong đầu, lại dần hiện ra một đoạn hình ảnh ngắn hỗn loạn, hình như đây là tình cảnh lúc bọn họ nhận giấy kết hôn mấy năm trước, tiếng cười vui rõ một đường.

“Không thể nào!”

Người đàn ông ép mình không nên suy nghĩ bậy bạ, nhanh chóng ký tên mình.

Tiêu Chiến liên lạc với Tử Hào trước, sau đó về nhà họ Tiêu một chuyến.

Cậu mới vừa vào cửa, mẹ kế Lệ Hiểu đã tát cậu một cái “chát”. “Cái tên chết tiệt ác độc này! Hại chết con trong bụng con trai tao, còn không biết xấu hổ trở về!”

Tiêu Chiến bị đánh đến ù tai, cậu không giận lại cười, cười nói với Lệ Hiểu: “Bà và con trai yêu quý của bà làm chuyện còn ác độc hơn tôi mà còn không xấu hổ, tại sao tôi phải biết xấu hổ…? Haha…”

Lệ Hiểu giận tím người: “Mày có ý gì?”

“Bà nghĩ xem? Tôi chỉ có ý muốn khuyên bà thôi…sau này bà và con trai bà nhớ làm nhiều việc thiện tích đức, nói không chừng Tiêu Nghị vẫn sẽ có con. Nếu như còn mất nữa, vậy cũng khó mà nói!”

“Mày…”

Lệ Hiểu giận đến giơ tay lại muốn đánh, giọng Tiêu Ái Quốc từ phía sau truyền đến: “Chiến Chiến, mỗi lần con về đều phải làm náo loạn, ồn ào cái nhà này lên. Con cần gì phải vậy chứ!”

Nghe được giọng của ba, Tiêu Chiến đi tới phía ông: “Ba, đã lâu con không về, về thăm ba một chút.”

Coi như là một lời từ biệt!

Mặc dù mình không được chào đón ở trong nhà này, nhưng cùng những người này, kiếp này cũng coi như hết duyên.

Tiêu Ái Quốc nhíu nhíu mày: “Chiến Chiến à, con cũng đừng giành với Nghị Nghị! Nếu nó lưỡng tình tương duyệt với Nhất Bác, con hãy hào phóng rút lui đi! Huống chi, chúng ở cùng nhau đều là điều mọi người muốn!”

Lòng Tiêu Chiến, dường như vẫn bị một lực lượng mạnh như băng vặn, đau đến không dám mở miệng to để thở.

Đây chính là người nhà của cậu, ngay cả cha ruột, cũng đổi trắng thay đen như vậy…

Nhưng cũng đúng, bây giờ tất cả những người trên thế giới đều cho rằng cậu nên rút lui, Nhất Bác và Tiêu Nghị mới là một đôi trời đất tạo nên.

“Ba, con về là để nói với ba, con đã ly hôn với Vương Nhất Bác.” Tiêu Chiến cười nói một câu, xoay người đi tới bên cạnh khay trà, rót một ly nước trà, hai tay đưa tới cho Tiêu Ái Quốc: “Ba, mấy năm nay con không hiểu chuyện khiến ba phí tâm! Ba tha thứ cho con đi!”

Tiêu Ái Quốc có chút sững sờ, Tiêu Chiến sao vậy?

Trước kia vừa nhắc tới chuyện này thái độ cậu luôn kiên quyết nói không, hôm nay lại nghe theo như vậy, thật đã ly hôn?

“Từ trước tới nay ba chua từng trách con.” Tiêu Ái Quốc nhận lấy nước trà, uống một hớp.

Chỗ cổ họng Tiêu Chiến có hơi nghẹn, sợ mình không nhịn được mà khóc, vội vàng cười nói: “Con đi đây, ba bảo trọng!”

Nói xong, xoay người chạy đi.

Trên mặt Tiêu Ái Quốc và Lệ Hiểu đều là vẻ không hiểu.

Tiêu Chiến này là người vừa đi sao?

Bọn họ không nhìn thấy,sau khi đi ra nhà họ Tiêu, Tiêu Chiến quỳ xuống đất dập mạnh đầu hướng nhà ba cái.

Lúc đứng dậy, nước mắt đã đầy mặt.

Ba, tạm biệt!

Cuộc đời này, tình cha con, coi như hết.

Mặc dù ba không thương con, nhưng ba vẫn là người ba nuôi dưỡng con.

Nếu có kiếp sau, con sẽ báo đáp công ơn nuôi dưỡng của ba!

Sau khi Tiêu Chiến đi khỏi nhà họ Tiêu, lập tức gọi điện cho Tử Hào: “Anh, em sợ Vương Nhất Bác đổi ý sẽ ra tay với đứa con trong bụng em…em muốn xuất ngoại ngay lập tức!”



💚🦁🐰❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro