Chương 11. Tạm Biệt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này Tiêu Chiến mới luống cuống, lăn một vòng xuống giường, ôm lấy cánh tay anh: “Nhất Bác, hổ dữ không ăn thịt con, cầu xin anh, cầu xin anh để tôi sinh đứa bé này có được không…đứa bé nó không có tội…anh yên tâm, tôi sẽ không dùng đứa bé này để uy hiếp anh, tôi…tôi lập tức ly hôn với anh, tôi sẽ dẫn con vĩnh viễn rời xa anh, cũng không gặp lại anh!”

Lòng đau như cắt, Tiêu Chiến không biết mình nói ra những lời này như thế nào…nước mắt tùy ý chảy xuôi trên mặt, cậu thật không đành lòng, cũng thật sợ hãi.

Sợ ngay cả niệm tưởng cuối cùng này, anh cũng không cho cậu.

Thấy nước mắt trên mặt cậu, Vương Nhất Bác không khỏi cảm thấy tim đập nhanh, đột nhiên có cảm giác lửa giận hừng hực mới vừa rồi bị dập tắt trong nháy mắt.

Tiêu Chiến thấy anh không phản ứng, vội tiếp tục cầu xin anh: “Nhất Bác, anh biết mà tôi…tôi không có chỗ nương tựa, người trong nhà cũng không thích tôi…bên nhà chồng cũng đều chướng mắt tôi…chỉ có anh tốt với tôi nhưng đó là anh của quá khứ, bây giờ anh của hiện tại cũng không tin tôi, cầu xin anh, cầu xin anh cho tôi một đứa bé, để sau khi tôi rời khỏi anh, có một người bầu bạn…anh có thể định ra hợp đồng ly hôn lần nữa, viết rõ ràng cho dù tương lai tôi và con xảy ra chuyện gì cũng không liên quan gì đến anh, có chết cũng không có quan hệ với anh…Nhất Bác, xin anh…chỉ cần anh giữ con lại, ngày mai chúng ta sẽ đến cục dân chính ly hôn, làm xong tôi sẽ rời khỏi tầm mắt anh! Vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt anh nữa! Có…có được không…?”

Tiêu Chiến càng nói càng nghẹn ngào, đau lòng, cố gắng hít thở đều.

Mỗi một câu, mỗi một từ thốt ra đều giống như con dao nhọn đang dần dần khoét trái tim cậu, tim đang dần dần rỉ máu từng chút từng chút một. Nhưng mỗi từ, một câu nói ra đều là xuất phát từ tận đáy lòng của một người cha đang cố gắng che chở cho đứa con.

Vì đứa con, cậu không thể tiếp tục dây dưa với anh nữa, nhưng cậu không muốn đi…bởi vì cậu yêu anh

Tiêu Chiến nói xong lời này, thân thể vô lực xuội xuống, cuối cùng ngồi dưới sàn nhà ôm chặt lấy chân Vương Nhất Bác, từng giọt nước mắt tuôn rơi không điểm dừng, miệng cậu lẩm bẩm: “Xin anh…”

Mấy bác sĩ ồ ạt đi vào nhìn thấy cảnh tượng trước mắt: “Vương tiên sinh, đây là…”

Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn người đàn ông ôm chân mình không buông tay, anh kìm chế lại những gì tức giận nhất, nhắm hai mắt lại: “Được! Giữ đứa bé lại, ngày mai đến cục dân chính!”

Nói xong không ngần ngại mà đá văng Tiêu Chiến ra, xoay người sải bước rời đi.

Tiêu Chiến thở dài nhẹ nhõm, ngồi co quắp dưới đất một lúc lâu không có động tĩnh.

Chỉ có nước mắt, lặng lẽ lăn xuống.

Không biết qua bao lâu, khuôn mặt tái nhợt của cậu cũng từ từ hiện lên độ cong thê tuyệt.

Nhất Bác, cảm ơn anh…có thể để cho con của chúng ta, theo em đoạn đường cuối cùng.

Đêm, tòa nhà họ Vương.

Vương Nhất Bác ngọc thụ lâm phong đứng trước cửa sổ, nhìn đèn đuốc của hàng vạn ngôi nhà trong thành phố, phiền não nhíu nhíu mày.

Anh không hiểu, rõ ràng mình cực kỳ ghét Tiêu Chiến, ghét tới cực điểm, thậm chí hận tới cực điểm…anh biết rất rõ, Tiêu Chiến là một người đàn ông tâm cơ sâu nặng, sau này tỷ lệ dùng con dẫn tới phiền phức cho anh là cực lớn.

Nhưng không biết vì sao, lúc thấy cậu rơi nước mắt đầy mặt thì không hiểu sao anh lại không thể kiểm soát được mà đồng ý cho cậu giữ lại đứa con kia.

Anh không biết mình đưa ra quyết định này là chính xác hay không, nhưng chỉ cần có thể nhanh chóng sớm ly hôn với cậu, những chuyện khác còn không phải sau này vẫn là anh định đoạt sao

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến theo thời gian đã hẹn, đúng giờ đi đến cục dân chính.

Một đêm không ngủ, trạng thái của cậu không tốt lắm, sợ bệnh tái phát ngay trước mặt Vương Nhất Bác, toàn bộ hành trình đi cậu vẫn luôn đeo khẩu trang, cậu quyết tâm không nhìn Vương Nhất Bác một cái.

Nhưng, lúc ký tên lên hợp đồng ly hôn, cậu vẫn là không nhịn được mà muốn tuôn trào ra thứ gì đó đang dâng lên từ trong tim.

Cậu che miệng lại, cố nuốt xuống thứ đang trào ra đến miệng, chịu đựng từng nỗi đau đớn lan tràn trong xương cốt, run rẩy ký tên mình.

Cậu đưa bút cho anh, nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông cậu yêu cả thanh xuân, cố gắng cong mắt: “Bác, dạ dày anh không tốt, nhớ nhất định đừng ăn đồ có tính kích thích. Chăm sóc mình thật tốt, chúc anh hạnh phúc. Và câu cuối cùng em muốn nói là…Vương Nhất Bác, em…em yêu anh!!”

Nói xong, xoay người nhanh chóng chạy đi.

Cho đến khi xác định mình đã chạy ra khỏi tầm mắt Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mới tháo khẩu trang xuống, nôn một miệng đầy máu tươi ở ven đường.

Trên khóe miệng, có vết máu đỏ sẫm, môi cậu nở nụ cười tái nhợt thê lương.

Nhất Bác, tạm biệt!


💚🦁🐰❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro