Chương 10. Sinh Non.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần việc mà anh có thể làm giúp cậu thì anh chưa bao giờ để cậu làm bất cứ việc gì cả.

Nhưng một người đàn ông cưng chiều cậu vô tận như vậy lại hoàn toàn quên mất đi cậu, quên mất đi những ngày tháng cùng cậu, quên đi quá khứ của bọn họ…anh không những không tin cậu, còn nói chắc chắn rằng cậu là một người đàn ông tâm cơ ác độc, vô liêm sỉ và là một tra nam.

“Nhất Bác, có thể cho em xem nhật ký một chút được không…”

Tiêu Chiến mới vừa mở miệng, bụng lại truyền đến một cảm giác tuy lạ nhưng rất quen. Đó là cảm giác quặn đau, đau đến không thể nào tả thành lời, một dòng nước ấm tràn ra phía dưới, cơ thể trở nên mệt mỏi khó có thể di chuyển.

Thấy Vương Nhất Bác tức giận xoay người rời đi, Tiêu Chiến dùng hết sức hô: “Nhất Bác, cứu…cứu em…cứu em…cứu Nhất Bác!”

Vương Nhất Bác hơi nhíu mày kiếm, không kiên nhẫn xoay người: “Tiêu Chiến, con mẹ cậu đây là muốn…?”

Lúc thấy dòng máu tươi uốn lượn chảy ra ngoài phía dưới cậu thì người đàn ông còn chưa nói hết lời chợt dừng lại. Bỗng dưng trong đầu thoáng qua mấy hình ảnh hỗn loạn: Anh đang lái xe, sau đó xe bị đụng, anh và cậu bên cạnh đều bị hất ra ngoài…máu…hình ảnh máu của anh và cậu hòa vào nhau rất nhiều…

“A Chiến!” Vương Nhất Bác vội thốt lên, trong đầu anh bây giờ không thể nghĩ gì được nhiều cả, thất thần chạy tới ôm lấy Tiêu Chiến, sải bước bế cậu ra ngoài.

Mặc dù Tiêu Chiến đã đau đến cả người đổ mồ hôi rất nhiều, nhưng cảm thấy người đàn ông lo lắng cho mình thì không khỏi vui vẻ, hạnh phúc trong lòng.

Hai tay cậu ôm thật chặt cổ anh, cười suy yếu nhìn anh: “Nhất Bác, anh nhớ ra rồi sao…có phải nhớ ra em rồi không…?”

Mấy năm vừa qua đây là lần đầu tiên sau khi mất trí nhớ anh gọi cậu là “A Chiến”.

Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến vào trong xe rồi chạy nhanh tới bệnh viện.

“Vương tiên sinh, vợ anh có triệu chứng sinh non, mặc dù lần này không sao, nhưng sau này nhất định phải chú ý.”

“Anh nói cậu ta mang thai?” Vương Nhất Bác nghe thấy lời của bác sĩ, ngạc nhiên hỏi.

“Đúng! Anh vẫn chưa biết à?”

Trong nháy mắt Vương Nhất Bác siết chặt quả đấm, mắt đầy tức giận.

Người đàn ông chết tiệt kia, lại dám giấu anh mang thai.

Không phải là muốn ly hôn sao? Đây là ý gì? Rốt cuộc cậu muốn làm loạn cái gì?

Trong phòng bệnh, khi Tiêu Chiến tỉnh lại, thấy được Tử Hào trông chừng bên cạnh.

Cậu đang muốn mở miệng, Tử Hào nhíu mày vẻ trách móc và không đành lòng: “Tiêu Chiến, anh đang muốn đi tìm em, không nghĩ tới em lại vào bệnh viện. Em nói cho anh biết, có phải em bị ung thư não không? Nói rõ cho anh nghe.”

Tiêu Chiến chấn động, vội vàng chống người ngồi dậy: “Ưm…anh họ…anh…anh nghe ai nói?”

Tử Hào vô cùng đau đớn nói: “Có phải em điên rồi không? Vì sinh con cho Vương Nhất Bác chết tiệt đó mà cả mạng cũng không cần sao? Em nhanh đi phá thai cho anh sau đó anh đưa em đi chữa bệnh.”

Tiêu Chiến vội vàng kéo cánh tay anh: “Đừng…mà…anh…xin anh…xin anh đấy đừng bắt em đi phá thai, đừng nói cho người khác chuyện em bị bệnh…càng không nên để cho Vương Nhất Bác biết.”

Nhìn đôi mắt cầu xin của người đàn ông yếu đến không thể chịu nổi thêm một đã kích nào nữa này, Tử Hào mềm lòng, thở dài: “Anh giúp em giấu, nhưng em nhất định phải đi chữa với anh. Nếu không…”

Chưa để Tử Hào nói câu tiếp Tiêu Chiến liền gật đầu lia lịa: “Ừm được…em đồng ý…em lập tức làm thủ tục ly hôn với Vương Nhất Bác, làm xong sẽ đi chữa bệnh…em sẽ nghe anh…”

“Được! Anh chờ em.”

Tử Hào vừa rời đi không lâu, cửa phòng bệnh bị người đá mạnh vào “ầm” một tiếng.

“Tiêu Chiến!” Vương Nhất Bác nổi giận đùng đùng vọt vào: “Tiện nhân nhà cậu sao cậu dám giấu tôi mang thai?”

Người đàn ông bước bước lớn xông tới, nắm lấy cổ áo Tiêu Chiến, mắt đầy tia máu lửa hận thù nhìn chằm chằm vào cậu: “Đi…đi mau, đi phá nghiệt chủng này cho tôi!”

Cả người Vương Nhất Bác sát khí đùng đùng giọng nói hùng hổ, mắt đầy sắc lạnh lẽo như cắn xé Tiêu Chiến ngay lập tức.

Cả người Tiêu Chiến hốt hoảng chấn động, liều mạng cầu xin, lắc đầu: “Đừng…đừng…đừng mà Nhất Bác…đừng bắt em phá, xin anh đấy…đừng mà!”

“Cậu hại chết con của tôi và Nghị Nghị, cậu cảm thấy tôi sẽ để cậu sinh nghiệt chủng này ra sao? Hửm?” Lực tay của người đàn ông tăng lên, dương như chỉ còn thiếu một chút nữa thì sẽ bóp chết cậu.

Mặc dù Tiêu Chiến không thở được, nhưng hai tay vẫn ôm bụng cầu xin: “Nhất Bác, tôi không hại Tiêu Nghị…tôi đem đứa bé trong bụng thề, tôi không có làm…tôi…”

Mặt cậu nén đến đỏ bừng, môi tím bầm.

Y tá bên cạnh vừa mở cửa ra thì đã sớm bị doạ sợ đến ba hồn bảy vía đóng cửa lại rồi chạy ra ngoài.

Tiếng đóng cửa làm Vương Nhất Bác tìm lại một chút lý trí, anh dần dần buông tay ra: “Có hay không bây giờ cũng không quan trọng. Người đàn ông tâm cơ hiểm độc, lời nói đầy sự dối trá như cậu, hoàn toàn không xứng mang thai, càng không xứng sinh con nối dõi cho nhà họ Vương của tôi!”

Anh gằn giọng, mắt đầy lạnh lùng kèm sự ghét bỏ.

Tiêu Chiến mở to miệng hít thở khó khăn: “Cho dù thế nào, anh cũng không thể tước đoạt quyền sinh con của tôi!”

“Vây sao? Cậu đang thách thức tôi đó!” Vương Nhất Bác cười lạnh, lập tức lấy điện thoại ra gọi điện: “Cho vài người tới đây đi, sắp xếp việc sinh non cho Tiêu Chiến. Ngay lập tức cho tôi!”

Giọng anh lạnh băng không có nhiệt độ, kiên quyết không một chút do dự mặc dù đứa trẻ kia là con của anh, nó không có tội trong chuyện này…


💚🦁🐰❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro