Chương 33. Em Ấy Đã Mất Rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Chính Nam và Hà Dĩ Ninh bị mắng cúi thấp đầu, Lệ Hiểu không thèm để ý bĩu môi, lão bất tử này, nói thế nào Tiêu Chiến cũng là người nhà họ Tiêu, sống hay chết, Tiêu Ái Quốc làm cha còn chưa mở miệng, ông lại chạy đến bảo vệ đạo lý gì chứ?

Dĩ nhiên, bà ta cũng chỉ dám nói những lời này ở trong lòng mà thôi.

Vương Chính Nam chỉ có thể cười theo: “Ba, ba đừng nóng giận, có một số việc, cũng không phải là chúng con nhất thời hồ đồ sao!”

“Nhất thời hồ đồ? Tôi thấy các người hoàn toàn là lòng dạ đen tối, tâm địa hiểm độc, rất giống một con rắn độc! Chuyện lớn như hiến thận các người cũng có thể mạo danh, còn có chuyện gì đáng sợ hơn mà các người làm không được nữa không? Vương Kiến Đảng tôi đường đường chính chính cả đời, không nghĩ tới đến già, còn phải bị bọn khốn kiếp các người dính líu, nếu chuyện này truyền đi, mặt già của tôi để ở đâu?”

Vương Chính Nam liên tiếp xin tha: “Ba, con biết sai rồi, nhưng chuyện cũng đã xảy ra, ba xem…”

Vương lão gia trừng mắt: “Vậy các người nhanh tìm Tiêu Chiến về cho tôi! Cũng không biết đứa bé ngoan ở bên ngoài đã khổ cực thế nào! Các người không nhận nó làm con dâu, tôi sẽ nhận nó làm cháu trai!”

Vương Chính Nam ngẩn người, vừa muốn nói gì đó, đã nghe thấy một giọng khàn khàn từ cửa truyền vào: “Quá muộn, không còn kịp rồi!”

“Nhất Bác!” Tất cả mọi người vui mừng lại thấp thỏm nhìn Vương Nhất Bác đột nhiên xuất hiện.

Điểm chú ý của Vương lão gia lại là những lời của Vương Nhất Bác: “Nhất Bác, con mới vừa nói cái gì mà quá muộn rồi còn không kịp chuyện gì?”

“Các người không tìm được Tiêu Chiến nữa rồi, em ấy cũng sẽ mãi mãi không trở về nữa!”

Lão gia tử sửng sốt: “Sao vậy?”

Đáy mắt Vương Nhất Bác lan tràn bi thương, đau khổ: “Em ấy đã mất rồi!”

Mọi người ngạc nhiên không dứt, phản ứng đầu tiên của Tiêu Nghị trong đám người là mừng rỡ, Tiêu Chiến chết, nói cách khác, từ nay về sau, không còn ai có thể giành vị trí thiếu phu nhân nhà họ Vương với cậu ta!

Tiêu Ái Quốc cũng ngẩn người tại đó, mặc dù ông không thích đứa con trai này, nhưng cũng hết sức bất ngờ khi nghe tin cậu mất.

Sắc mặt Vương lão gia lại tái xanh, ngạc nhiên đứng lên, ông không tin vào màng nhĩ của mình: “Con nói gì? Ai mất? Con nói lại ta nghe xem!”

Trong lòng Vương Nhất Bác cực kỳ bi ai không dứt, vẻ mặt lại tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh: “Con nói Tiêu Chiến đã mất, lúc trước em ấy đã bị ung thư não, sau này có con lại không có thể chống đỡ nổi, một xác hai mạng, chết ở nước Anh!”

Ánh mắt Vương Nhất Bác quét qua Vương Chính Nam và Hà Dĩ Ninh, ngay sau đó nhìn về phía người nhà Tiêu Ái Quốc: “Bây giờ các người hài lòng chưa? Thấy người mình ghét đã chết, có phải vô cùng vui vẻ không?”

“Nhất Bác, anh hiểu lầm rồi, nhà em thật không nghĩ đến anh trai sẽ chết…” Tiêu Nghị còn muốn biểu hiện cậu ta dịu dàng thiện ý, lại chỉ khiến cho Vương Nhất Bác cảm thấy ghê tởm.

“Câm miệng! Đừng bôi nhọ Tiêu Chiến!”

Đáy mắt Tiêu Nghị xẹt qua một tia không cam lòng và oán độc, lại bị Lệ Hiểu phía sau cậu ta kéo kéo vạt áo.

Vương lão gia không khỏi nước mắt tung hoành, thấp giọng nỉ non: “Đứa bé ngoan như vậy, sao lại, Chiến Chiến của ông…ông không bảo vệ được con rồi…”

Vương Nhất Bác biết trong cái nhà này, cũng chỉ có ông nội mới tốt với Tiêu Chiến một chút, những người khác, bao gồm chính anh, cũng đã từng tổn thương Tiêu Chiến, nhưng không sao, nợ mà anh dành cho cậu sẽ phải từ từ từng chút từng chút trả giá mới được.

Ánh mắt Vương Nhất Bác lạnh lùng quét đám người Hà Dĩ Ninh, hung ác cảnh cáo: “Bây giờ tôi nói ra đây, ai làm chuyện có lỗi với A Chiến, sớm tới tìm tôi nói rõ ràng, nếu không, đừng trách sao tôi độc ác không nể tình gia đình!”

Sau khi nói xong, Vương Nhất Bác cũng bất chấp phản ứng gì của người khác, xoay người tức giận bỏ đi.


💚🦁🐰❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro