Chương 34. Cầu Xin Tha Thứ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Nhất Bác! Nhất Bác!” Hà Dĩ Ninh lo lắng gọi Vương Nhất Bác hai tiếng, thấy anh hoàn toàn không để ý tới, không khỏi quay đầu nhìn về phía Vương lão gia: “Ba, ba xem Nhất Bác nó…”

Vương lão gia lại khoát tay áo, chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sa lon: “Chính các người gây ác nghiệt, nên tự mình chịu trách nhiệm đi, tôi già rồi, cũng không cần nhiều như vậy.”

Vương lão gia nói xong, cũng bị đau lòng đi lên lầu, để lại mấy người hai mặt nhìn nhau, đáy mắt cũng có vài phần hoảng sợ.

Sau khi về đến nhà, Tiêu Nghị ngồi không yên, Lệ Hiểu bị cậu ta vòng tới vòng lui nhức đầu.

“Nghị Nghị, con đừng vòng vo, chuyện đã như vậy, vòng nữa cũng vô ích.”

“Vậy bây giờ con nên làm gì? Mẹ, Nhất Bác đã nhớ ra hết, bây giờ nhất định anh ấy hận chết con, con nên làm cái gì bây giờ?” Tiêu Nghị không nhịn được khóc lên: “Đều do Tiêu Chiến đó, chết cũng không yên.”

Lệ Hiểu cũng không nhịn được cau mày: “Cách duy nhất bây giờ cũng chỉ cầu xin Nhất Bác tha thứ, Tiêu Chiến có tốt đi nữa, chết thì cũng đã chết, chỉ cần con có thể khiến cho Nhất Bác tha thứ cho con, còn lo không đuổi đi được một người chết sao?”

Tiêu Nghị nghe lúc này mới gật đầu, cậu ta cảm thấy mẹ nói rất đúng, bất kể như thế nào, cậu ta không thể ngồi chờ chết, bây giờ Tiêu Chiến đã chết, đây là cơ hội của cậu ta!

Tiêu Nghị suy nghĩ một chút, lại thương lượng với Lệ Hiểu một phen, sau đó trực tiếp đi tìm Vương Nhất Bác.

Tiêu Nghị biết nhất định Vương Nhất Bác đã trở về căn biệt thự Tiêu Chiến từng ở, dọc theo đường đi trong lòng thầm hận không dứt!

Tiêu Nghị đi tới bên ngoài biệt thự, cậu ta hít sâu một cái, nhấn chuông cửa.

Đáng tiếc chính là, nhấn nửa ngày, cũng không có người để ý đến cậu ta, Tiêu Nghị cắn cắn môi, nhìn chung quanh một chút, sau đó mới không để ý hình tượng cao giọng kêu tên Vương Nhất Bác.

“Nhất Bác, Nhất Bác, em biết anh ở bên trong, anh mở cửa có được không? Em có lời muốn nói với anh.”

Vương Nhất Bác trong biệt thự nghe thấy giọng Tiêu Nghị, chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm, anh cúi đầu cẩn thận lau chùi hình Tiêu Chiến, giọng dịu dàng nói: “A Chiến, thật xin lỗi, em cũng rất ghét người đàn ông kia đúng không, anh sẽ đuổi cậu ta đi. Em chờ anh một chút nha.”

Vương Nhất Bác sau khi hôn tạm biệt bức ảnh của Tiêu Chiến xong thì đi tới cửa, xuyên qua cánh cửa nói với Tiêu Nghị: “Cút!”

Tiêu Nghị đợi nửa ngày, lại chỉ nghe thấy một tiếng cút lạnh lùng của Vương Nhất Bác, lúc này thù hận càng mãnh liệt, nhưng cậu ta nghĩ đến tính toán của mình, lại kiềm chế thù hận.

“Nhất Bác, em biết anh không muốn gặp em, em sẽ vẫn chờ ở nơi này, em sẽ không từ bỏ, em tin, một ngày nào đó, anh sẽ tha thứ cho em!”

Vương Nhất Bác cười lạnh: “Được, vậy bây giờ cậu quỳ ba ngày ba đêm trước cửa này rồi nói!”

Tiêu Nghị cắn răng, vẻ mặt vô cùng vặn vẹo, móng tay cũng bấm loạn vào lòng bàn tay, cậu ta âm thầm thề, lần này cậu ta nhất định sẽ nhớ kỹ nỗi nhục này trong lòng.

Tiêu Nghị cúi đầu: “Được, em quỳ! Nhất Bác, vì anh, chuyện gì em cũng làm!”

Tiêu Nghị nói xong, phịch một tiếng quỳ xuống.

Vương Nhất Bác cười xòa, chỉ chốc lát sau, dọn dẹp đồ đạc của Tiêu Chiến thỏa đáng, sau đó mở cửa ra, Tiêu Nghị thấy thế vui mừng trong lòng: “Nhất Bác!”

Ai biết Vương Nhất Bác cũng không thèm liếc nhìn cậu ta, trực tiếp rời khỏi biệt thự!

Tiêu Nghị sửng sốt, ngay sau đó tức giận không dứt, trong lòng càng thù hận tràn ngập, cậu ta muốn đứng dậy rời đi, nhưng lại lo lắng đối phương đột nhiên trở lại.


💚🦁🐰❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro