Chương 7. Quỳ Xuống! Cầu Xin Tôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đang muốn kéo lật cậu ra để xem thì chuông điện thoại chợt vang lên, đó là nhạc chuông anh đặt riêng cho Tiêu Nghị.

Nhạc chuông vang lên: “Ngàn câu ca đến bên bầu trời tình mình đẹp biết bao nhiêu. Dịu dàng như nắng mai hiền cho khoé môi được bình yên…”

Vương Nhất Bác thu tay vươn ra lại, nhíu mày khó chịu nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, xoay người bắt điện thoại: “Nghị Nghị…”

Giọng của anh bỗng trở nên nhẹ nhàng, dịu dàng có kèm sự cưng chiều.

Tiêu Chiến vội vàng đứng dậy, nhanh chóng gạt cái đệm trên ghế sa lon, hốt hoảng sửa sang lại quần áo. Cậu khó khăn chạy đến nhà tắm để bỏ cái nệm dính máu vào trong máy giặt.

Đợi cậu bỏ nệm vào máy và bật máy để giặt rồi đi ra thì đã thấy Vương Nhất Bác mở cửa rời đi. Anh đóng cửa lại rất mạnh “rầm”

Nhìn bóng lưng rời đi lạnh lùng, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng hai giây kế tiếp, tim truyền đến một trận đau nhói mơ hồ, nhịp tim như chậm đi một nhịp rồi đến đập bình thường. Nó cứ như vòng lặp, lập đi lập lại nhiều lần, cổ họng cũng vô cùng nghẹn ngào không thể thốt lên lời.

Trong lòng của anh, mãi vẫn chỉ có Tiêu Nghị. Như vậy cũng tốt, đợi cậu sau khi chết, anh cũng sẽ không buồn vì cậu.

Mấy ngày sau, Tiêu Chiến đến bệnh viện khám thai.

Cậu tính sớm thu dọn đồ đạc rời đi trước khi bị Vương Nhất Bác phát hiện chuyện cậu mang thai, cho dù thế nào cũng không thể bị anh phát hiện.

Lúc siêu âm, bác sĩ khoa phụ sản dịu dàng nói cho cậu biết: “Tiêu thiếu gia phôi thai rất khỏe mạnh, chẳng qua là thân thể cậu có chút yếu, phải gia tăng dinh dưỡng.”

Tiêu Chiến nghe xong thì tâm trạng còn vui hơn việc nghe thấy bệnh nan y của mình được chữa khỏi, không nhịn được giơ tay đặt lên bụng, khuôn mặt dịu dàng: “Được! Vì con, tôi không ăn được cũng phải ăn!”

Đi ra khỏi phòng siêu âm, Tiêu Chiến đụng thẳng vào Tiêu Nghị vênh váo đi tới.

Tiêu Chiến ngẩng ra, vô thức nhét giấy siêu âm vào trong túi.

“Lấy ra!” Hiển nhiên Tiêu Nghị đến có chuẩn bị, tiến lên giật lấy tờ giấy đó.

“Tiêu Nghị! Trả lại cho tôi!” Tiêu Chiến tức giận, vươn tay gạt.

Tiêu Nghị nhìn lướt qua tờ giấy, gương mặt âm chí cười lạnh: “Ơ! Quả nhiên mang thai!”

Một giây kế tiếp, cậu ta hung hăng ném tờ giấy lên mặt Tiêu Chiến: “Tiện nhân! Hại chết con tôi, còn có mặt mũi mang thai! Anh lập tức giết nó đi, nếu không tôi nói cho Nhất Bác biết! Nếu anh ấy biết anh mang thai con anh ấy…ha ha, Tiêu Chiến, hậu quả anh gánh nổi không?”

Thấy Tiêu Nghị cười âm hiểm, lòng Tiêu Chiến căng thẳng, vội vàng nhặt giấy siêu âm dưới đất lên: “Tiêu Nghị, ngày đó hoàn toàn không phải tôi đẩy cậu! Cậu mất con, không liên quan gì đến tôi!”

Nói xong, xoay người muốn rời khỏi.

Giọng Tiêu Nghị uy hiếp từ phía sau lạnh lùng truyền đến: “Nếu không làm, vậy tôi đi nói với Nhất Bác là được! Xem anh ấy tin anh hay là che chở tôi!”

Sắc mặt Tiêu Chiến trắng bệch, vội xoay người sang giữ cánh tay cậu ta lại.

Con! Cậu nhất định phải giữ lại!

Nhưng nếu Tiêu Nghị nói với Nhất Bác, anh nhất định sẽ bắt cậu phá thai.

“Nghị Nghị, nể mặt chúng ta là anh em, cậu hãy bỏ qua cho đứa bé trong bụng tôi đi!” Trong đôi mắt trong suốt của Tiêu Chiến chỉ có cầu xin, dẫn đến y tá đi ngang qua chung quanh tò mò nhìn.

Tiêu Nghị cắn răng, đẩy cậu ra, kiêu ngạo vòng tay: “Được! Chỉ cần anh quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ không nói với Nhất Bác!”

Tiêu Chiến thấy càng ngày càng nhiều người vây xem, tay nắm chặt giấy siêu âm: “Tiêu Nghị, nhiều người nhìn như vậy, nói chuyện cần phải giữ lời!”

Tiêu Nghị âm độc cong khóe miệng, vươn ba ngón tay chỉ lên trời: “Tiêu Nghị, tôi xin thề trước mặt nhiều người, chỉ cần bây giờ anh quỳ xuống nói xin lỗi tôi, tôi sẽ không nói với Vương Nhất Bác chuyện anh mang thai!”

Vừa dứt lời, chỉ nghe “phịch” một tiếng, Tiêu Chiến quỳ xuống không chút do dự.

Tiêu Chiến nhìn giày cao gót màu đỏ của Tiêu Nghị, nhắm mắt lại lớn tiếng nói: “Thật xin lỗi Nghị, là tôi không tốt, phá hư tình cảm của cậu và Nhất Bác, hại cậu mất con. Xin cậu rộng lượng tha thứ cho tôi!”

Người xung quanh lập tức thổn thức, thì ra người đàn ông trông đáng thương này là một tiểu tam. Chậc, xinh đẹp vậy mà lại là tra nam.

Tiêu Nghị đắc ý hừ một tiếng: “Tiêu Chiến, tôi không động đến con của anh, nếu anh không giữ được cũng đừng trách tôi!”

Thấy chung quanh có người lấy điện thoại ra chụp hình, Tiêu Nghị che mặt, vội vã rời đi.

Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, chán nản ngồi dưới đất, mặc cho ánh mắt không tốt của những người xa lạ kia nhìn cậu.

Không sao, chỉ cần có thể giữ được đứa bé trong bụng, kêu cậu làm cái gì cậu cũng chịu.


💚🦁🐰❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro