Chương 8. Hạ Độc!?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến trở lại biệt thự, nhanh chóng dọn dẹp hành lý của mình.

Trừ mấy bộ quần áo và hộ chiếu, cậu thật không mang gì cả.

Tất cả đồ có liên quan đến Vương Nhất Bác, đã bị cậu khóa vào trong ngăn kéo, không có can đảm mở ra nữa.

Xách va li muốn rời khỏi, lầu dưới truyền đến tiếng mở cửa.

Cậu ngẩng ra, không khỏi có chút vui mừng, vội đi xuống lầu.

Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Nghị đi vào, nhàn nhạt ngước mắt nhìn cậu: “Nghị sinh non là vì cậu, em ấy nói muốn ăn món cậu làm, còn không mau đi làm?”

Lúc Tiêu Chiến nhìn thấy bọn họ kéo tay thì niềm vui mới vừa rồi bị quét sạch trong nháy mắt.

“Bác, để cho anh trai dạy em làm được không? Sao em lại để anh ấy làm cơm cho em được? Như thế thật không tốt!” Tiêu Nghị lắc tay Vương Nhất Bác làm nũng.

Vương Nhất Bác cưng chiều sờ sờ đầu cậu ta: “Ngoan một chút. Bây giờ em phải nghỉ ngơi nhiều. Cậu ta hại em như vậy, nên để cậu ta phục vụ em mới thỏa đáng.”

Ha ha, thật nực cười…

Lòng Tiêu Chiến, giống như bị vặn vào trong bánh răng, khóe miệng của cậu cong lên, cười: “Tôi làm.”

Nói xong, đi thẳng vào phòng bếp.

Nhất Bác, có thể sau này không còn cơ hội nấu cơm cho anh nữa, bữa ăn này, coi như là một bữa ly biệt.

Nhìn người đàn ông trước mặt ngoan ngoãn thuận theo, Vương Nhất Bác hơi híp mắt sâu, vẻ âm u lướt qua đáy mắt.

Quen cậu nhanh mồm nhanh miệng chống đối, đột nhiên thấy cậu thuận theo như vậy, anh lại hơi căm tức.

Trong tủ lạnh luôn chuẩn bị món Vương Nhất Bác thích ăn, Tiêu Chiến rất nhanh làm mấy món ăn bưng lên bàn.

Món canh gà, là canh anh đã từng thích nhất, cũng là món sở trường của cậu.

Nhìn nước canh nồng mà không ngấy, từng giọt nước mắt Tiêu Chiến lọt vào trong nồi canh.

Nhất Bác, dạ dày anh không tốt, hi vọng sau này cậu ta có thể thường xuyên hầm canh cho anh.

Lúc Tiêu Chiến muốn bưng canh đi ra ngoài, trong bụng cuồn cuộn, hoàn toàn không chịu sự khống chế của cậu, một dòng ngai ngái tràn đầy cổ họng: cậu “phụt” một hớp, một ngụm máu tươi vọt thẳng vào trong canh gà.

Canh màu vàng nhạt thơm nồng nàn, trong nháy mắt có thêm màu đỏ chói mắt, lan ra từng chút một.

“Tiêu Chiến, cậu làm gì thế?” Sau lưng, chợt một tiếng lạnh lùng vang lên.

Tiếng bước chân của Tiêu Nghị nhè nhẹ “sột soạt” truyền tới.

Tiêu Chiến cứng đờ, vội vàng lấy cái muỗng bên cạnh, hốt hoảng khuấy canh gà.

“Cậu bỏ cái gì vào trong canh?” Tiêu Nghị tay mắt lanh lẹ, kéo cổ tay Tiêu Chiến, đẩy cậu sang một bên.

Thấy trên mặt canh có một đám màu đỏ trôi nổi, Tiêu Nghị trợn to hai mắt kêu to lên: “Bác! Nhanh tới đây xem đi này! Anh trai muốn hạ độc độc chết em!”

Tiêu Chiến bị cậu ta đẩy ngã ngồi xuống đất, không kịp đứng dậy, hốt hoảng lau khóe miệng, sợ bị bọn họ nhìn ra.

Cậu đang muốn đứng lên, Vương Nhất Bác chạy vào, ôm Tiêu Nghị vào lòng: “Em không sao chứ?”

“Nhất Bác anh xem đi, anh trai bỏ thứ gì đó vào trong canh gà này! Nhất định là muốn độc chết em!” Tiêu e chỉ vào nồi canh gà, dáng vẻ kinh sợ.

“Tôi không.” Tiêu Chiến đứng dậy.

Còn chưa đứng vững, Vương Nhất Bác cắn răng đi tới hai bước, hạ tay tát thẳng vào mặt cậu: “Còn không biết hối lỗi.”

Tiêu Chiến bất ngờ không đề phòng bị anh tát một cái, thân thể vốn yếu ớt lảo đảo lui về sau mấy bước, ngã mạnh xuống đất.

Bên má bị anh tát đến nỗi ê ẩm sưng tấy đỏ lên trông thấy.

Tiêu Nghị âm thầm cong cong môi, mắt đầy thâm độc, lại lau nước mắt khóc nói: “Anh trai, anh đã hại chết con của em và Bác, em lại không trách anh, anh trai nếu không muốn nấu cơm cho em thì cứ nói, tại sao phải hạ độc em…Bác cũng ăn mà.”

“Tôi không làm gì cả!” Tiêu Chiến nhịn đau, mắt yên lặng nhìn về phía Vương Nhất Bác: “Nhất Bác, canh gà này là món anh thích nhất, sao tôi lại hại anh?”

“Im miệng!” Vương Nhất Bác giận dữ mắng một tiếng, chuyển mắt nhìn nồi canh gà: “Cậu đã nói cậu không hạ độc, vậy cậu tới đây, uống cạn canh gà này trước mặt Nghị!”

Tiêu Chiến ngẩng ra, nước mắt đột nhiên chảy xuống: “Nhất Bác, tôi không hạ độc…đó không phải là độc…”

“Uống cạn!” Vương Nhất Bác không kiên nhẫn chưa để cậu nói hết liền ngắt lời lạnh lùng quát.

Đôi mắt hung ác của anh tràn đầy sát khí.

Cả người Tiêu Chiến chấn động, khóe miệng cong: “Tôi uống…tôi uống là được mà.”

Cậu đứng dậy, đi tới trước nồi canh gà, cầm cái muỗng lên múc hết một ít màu đỏ vẫn chưa hoàn toàn tản ra vào trong chén.

Bưng chén lên, cậu khẽ cười nhìn về phía Vương Nhất Bác với vẻ mặt giận dữ. Mặc dù khoé mắt bên má trái rất đau rát, cậu nói: “Nhất Bác, cho dù đây là chén độc, chỉ cần anh kêu em uống, em tuyệt không do dự!”

Nói xong, cậu cầm cái muỗng lên, từng muỗng từng muỗng, ưu nhã ung dung uống món canh gà hòa máu.

Gà hầm có mùi tanh, ăn vào trong miệng khổ đến trong lòng, Tiêu Chiến lại giống như đang hưởng thụ mỹ vị, uống từng hớp một.

Vương Nhất Bác híp mắt nhìn từng hành động của cậu, không khỏi căm tức, tay siết thành quả đấm.

Tại sao, tại sao thấy dáng vẻ cậu nhượng bộ nghe lời, anh lại rất không thoải mái?


💚🦁🐰❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro