Chương 15_16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15.

Vương Nhất Bác có tình trạng thể chất tốt, vết thương trên bụng gần như đã lành sau mười ngày nằm viện.

Đêm đó, Tiêu Chiến bận rộn với công việc đến tận khuya, vừa tắt máy tính và chuẩn bị đi ngủ, quay đầu lại liền nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của Vương Nhất Bác.

Ánh mắt của hắn có chút đáng sợ, nhưng cũng có chút quen thuộc, rõ ràng là ánh mắt không cam lòng mỗi lần muốn làm loại chuyện đó.

"Không." Trước khi Vương Nhất Bác kịp nói, Tiêu Chiến đã trả lời hắn.

Không ngờ, anh vừa nằm xuống, thân hình to lớn của Vương Nhất Bác đột nhiên nhảy lên giường anh, đè anh qua chăn bông.

Tiêu Chiến bị hắn làm cho giật mình, cau mày nói: "Vết thương hở ra thì anh sẽ không chăm sóc em đâu. Hết nghỉ phép mười ngày anh sẽ rời đi."

"Không sao đâu, em sẽ cẩn thận." Vương Nhất Bác nóng bỏng thở ra.

Tiêu Chiến mặt lạnh từ chối, "Đây là bệnh viện, em đừng lộn xộn."

"Em đã nói hết rồi, cách âm ở đây tốt, không ai dám tới đây..."

Vương Nhất Bác ban đầu chỉ hôn nhẹ, nhưng nụ hôn càng lúc càng sâu, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề, hắn vùi đầu vào cổ Tiêu Chiến, cắn nhẹ lên làn da mỏng manh của anh: "Mấy ngày nay anh làm sao vậy, suốt ngày cắm đầu vào máy tính ... anh chăm người bệnh thế này hả?"

Tiêu Chiến thở hổn hển nói: "Nếu không vừa ý, có thể tìm ... tìm người khác."

Vương Nhất Bác cắn vào xương quai xanh của anh như một hình phạt, khiến anh rùng mình một hồi, hắn thô lỗ nói: "Em sẽ không tìm ai nữa ... Em sẽ hành hạ anh!"

Xem xét tình trạng của Vương Nhất Bác, bọn họ rốt cuộc không có làm, chỉ là vượt qua ham muốn bằng miệng và tay, nhưng cũng cho Vương Nhất Bác, người đã nhịn hơn mười ngày, thỏa mãn tinh thần.

Sau khi làm xong, Vương Nhất Bác liền ôm Tiêu Chiến chen chúc trên một cái giường, hắn vỗ nhẹ lên vai anh, cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.

16.

Vương Nhất Bác hàng ngày là thói quen tiêu chuẩn của quân đội, bất kể đi ngủ vào lúc nào buổi tối, hắn nhất định sẽ mở mắt trước sáu giờ sáng.

Hắn mở mắt ra, Tiêu Chiến đang ngủ trong vòng tay hắn, anh như một chú cún lông xù ngoan ngoãn và tốt bụng.

Giá như lúc tỉnh dậy anh cũng thế này.

Anh đối với người khác rõ ràng là nhẹ nhàng lễ phép, tại sao lại duy nhất đối với hắn là lãnh đạm?

Như thể mỗi lời nói đều có gai.

Vương Nhất Bác đưa tay sờ lên mái tóc bị gãy nếp, hôn nhẹ lên trán anh, tình yêu trong mắt như muốn trào ra.

Cuốn sổ mỏng được đặt bên cạnh Tiêu Chiến, tai nghe vẫn đang cắm vào máy tính. Lưỡng lự một lúc, Vương Nhất Bác bí mật mở máy tính lên, sau khi nhập một chuỗi mật khẩu một cách thuần thục, một trang sản xuất âm nhạc hiện ra.

Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trong mắt Vương Nhất Bác, hắn lặng lẽ đeo tai nghe vào và nhấn nút phát.

Âm nhạc nhẹ nhàng và dễ chịu phát ra từ tai nghe.

Anh có đang sáng tác và viết bài hát không? Nó được ... đưa cho hắn không?

Nghe tiếng nhạc ngọt ngào trong tai nghe, suy nghĩ của Vương Nhất Bác không khỏi quay lại lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chiến.

Lúc đó anh hát trên sân khấu, hắn đứng bên dưới thưởng thức, dường như cả hội trường chỉ có hai người bọn họ.

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến thích sáng tác âm nhạc và hắn cũng chưa bao giờ yêu cầu anh từ bỏ sự nghiệp ca sĩ.

Tiêu Chiến tự mình đề nghị từ bỏ.

Sau khi Vương Nhất Bác bắt anh phải ở bên mình.

Ban đầu Vương Nhất Bác chỉ muốn có được cơ thể của Tiêu Chiến, nhưng càng về sau, hắn càng muốn nhìn thấy nụ cười của Tiêu Chiến và niềm hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Tuy nhiên, lại không bao giờ được nhìn thấy nữa.

Đúng lúc đang suy nghĩ, thân thể Tiêu Chiến khẽ nhúc nhích, vội vàng đóng máy tính lại, đặt tai nghe về vị trí ban đầu, sau đó nằm xuống giường.

Hắn vừa nằm xuống, Tiêu Chiến đã tỉnh dậy và hai người nhìn nhau.

"Buổi sáng tốt lành." Giọng nói của Vương Nhất Bác lúc sáng thức dậy vô cùng từ tính, xương hàm góc cạnh lấp lánh ánh ban mai, khuôn mặt Tiêu Chiến đột nhiên nóng bừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro