Chương 28-29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

28.

"Tiêu Chiến, tối hôm qua con có nghe thấy tiếng gì không? Mẹ nghe rõ ràng, nhưng ba của con nói không có." Bữa sáng ngày hôm sau, mẹ Tiêu có hơi thắc mắc.

Nghe thấy mẹ hỏi, Tiêu Chiến sặc một ngụm canh, Vương Nhất Bác vỗ vỗ lưng anh, mặt không chút thay đổi.

Tiêu Chiến đá Vương Nhất Bác, lắp bắp nói: "Không có, con không có nghe thấy."

"Đứa nhỏ này, uống canh cũng không cẩn thận như vậy. May mắn Vương Nhất Bác tốt bụng, chiếu cố con." Mẹ Tiêu trừng mắt nhìn Tiêu Chiến rồi tự lẩm nhẩm: "Có thể là do mẹ nghe nhầm. Mẹ còn tưởng có kẻ trộm vào nhà."

"... Mẹ nghe nhầm rồi! Nhầm rồi!" Mặc dù nói lời này, nhưng trong lòng anh thầm nghĩ: Nếu biết chuyện tối hôm qua, có lẽ mẹ đã không nói ra câu "Nhất Bác thật tốt".

"Hôm nay chúng ta đến nhà ông bà nội. Vất vả lắm mới đến năm mới, các cô, dì, chú, bác đều đến." Mẹ Tiêu vừa ăn vừa nói.

Tiêu Chiến muốn nói "Được ạ", Cha Tiêu nói thêm: "Nhất Bác, con cũng đi đi, ở nhà một mình cũng không làm gì."

Giọng điệu của Tiêu Chiến lập tức tăng lên hai mức, "Cậu ấy đi làm gì?? ... Có nhiều người như vậy, cậu ấy cũng không quen."

"Nhất Bác, con có muốn đi không?" Cha Tiêu hỏi Vương Nhất Bác.

Chân Tiêu Chiến dưới gầm bàn đá đá hắn, ra hiệu cho hắn đừng kiếm thêm phiền phức.

Không ngờ Vương Nhất Bác bóp chặt đùi anh, ôn tồn nói: "Được ạ, con có mang quà đến cho ông bà nội, vừa vặn cũng muốn đến thăm họ."

29.

Kỳ thật khi nhìn thấy người mà Tiêu Chiến đưa tới không phải là một cô gái, ông bà đã khá thất vọng.

Nhưng sau khi ông nội nhận được áo bào Vũ Di Sơn và bà nội nhận được viên ngậm nhân sâm núi Trường Bạch mà Vương Nhất Bác mang đến, lại biết hắn tuổi trẻ tài cao, đã nhìn hắn bằng ánh mắt yêu thương hơn.

Khi biết cấp bậc của Vương Nhất Bác là đội trưởng, ấn tượng tốt trong mắt họ đã lên đến đỉnh điểm.

"Chàng trai còn trẻ và đầy triển vọng, tương lai tươi sáng đấy!" Ông nội Tiêu gật đầu tán thưởng.

Vương Nhất Bác chưa kịp trả lời thì cô cô đã xen vào, "Nhất Bác có đối tượng chưa?"

Tiêu Chiến đang ăn hạt dưa thì dừng, Vương Nhất Bác liếc nhìn anh, cố ý nói: "Không có."

"Ba mẹ con làm nghề gì?"

"Ba mẹ con làm việc trong cơ quan nhà nước ạ."

"Không tệ, không tệ." Dì Tư cười tươi như hoa, đến gần Vương Nhất Bác nói nhỏ: "Này, Nhất Bác, nhìn cô gái ngồi đằng kia, người mặc đồ đỏ, là con gái dì, tên là Tiêu Viên, năm nay hai mươi ba, cùng tuổi với con đó, 1,7 mét, 90 cân ( 45kg Việt Nam), trông khá ổn, phải không?"

Vương Nhất Bác nhìn theo hướng chỉ tay của dì Tư, quả thật có một cô gái mặc áo đỏ, môi đỏ răng trắng. Tiêu Viên là bởi vì có quan hệ huyết thống, dung mạo và khí chất của cô gái này khá giống với Tiêu Chiến, nhìn thoáng qua là kiểu người không thể quên.

Nhận thấy ánh mắt của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ho hai lần, cố ý trả lời bằng âm lượng mà anh có thể nghe thấy, "Vâng, rất đẹp ạ."

Tiêu Chiến bất giác cau mày, nụ cười của Vương Nhất Bác trở nên sâu hơn.

"Dì thấy hai đứa bằng tuổi nhau, ngoại hình rất xứng đôi, không bằng làm quen chút đi?" Dì Tư rõ ràng là khá hài lòng với gia cảnh, nghề nghiệp và ngoại hình của Vương Nhất Bác, rất muốn giới thiệu cô con gái quý giá cho hắn.

"Dì ..." Vương Nhất Bác còn chưa kịp nói xong, đã thấy Tiêu Chiến đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài. Hắn dừng lại, nở một nụ cười xin lỗi với dì, rồi nói tiếp: "Dì, con xin lỗi, tuy con không có đối tượng nhưng con đã có người thích rồi. Viên Viên tốt như vậy, nhất định sẽ tìm được người tốt hơn con." Hắn cũng nhanh chóng đứng dậy, đi về hướng Tiêu Chiến rời đi.

Ở sân ngoài nhà ông nội có một chiếc ghế xích đu, Vương Nhất Bác vừa bước ra ngoài liền thấy Tiêu Chiến đang ngồi trên ghế xích đu và nghịch điện thoại.

Hắn lặng lẽ bước tới đằng sau, lắc mạnh chiếc ghế xích đu. Tiêu Chiến giật mình, nhanh chóng nắm lấy sợi dây, tức giận nhìn Vương Nhất Bác đang giở trò quỷ phía sau, "Em làm gì vậy?!"

"Có người đột nhiên biến mất không nói lời nào. Em phải đi tìm chứ sao?"

Tiêu Chiến lạnh lùng nói: "Em quản làm gì."

"Đây là nhà của anh." Vương Nhất Bác ngồi vào chỗ trống bên cạnh anh, "Thật xấu hổ khi để anh người ngoài trong phòng một mình đấy."

"Em là người ngoài?" Tiêu Chiến giọng đầy chua ngoa: "Anh nghĩ em cùng dì tán gẫu rất tốt, nói vài câu nữa liền làm con rể của dì được rồi."

Vương Nhất Bác tiến đến gần hơn, nâng cằm anh: "Làm sao vậy? Ghen ư?"

"Ha!" Tiêu Chiến lui về phía sau, chế nhạo, "Anh ăn dấm gì? Chỉ sợ cô gái ngoan Viên Viên vô tình gieo vào tay em."

"Ừm." Vương Nhất Bác nghiêm túc xem xét, "Viên Viên khá tốt, dung mạo xinh đẹp, ôn nhu, lại là con nhà hiền lành. Không giống ai đó, chỉ thích nấu mấy món mà em không thích ăn. Còn không thích rửa bát."

Nghe hắn nói, một ngọn lửa không tên bùng lên trong lồng ngực Tiêu Chiến, "Không thích thì đừng ăn! Anh ép em ăn sao? Em tự muốn rửa bát còn gì?! Còn nói nữa, em có thể chọn không ăn cũng có thể không rửa, miễn là em chia tay với ... "

Tiêu Chiến chưa kịp nói xong, ngón trỏ của Vương Nhất Bác đã chạm vào môi anh, "Bảo bối, trông anh khi ghen thật đáng yêu." Hắn bình tĩnh bồi thêm một câu, "Bất quá, anh đã nói một điều mà em không muốn nghe, em muốn hôn anh trừng phạt một cái."

Hắn cong khóe môi như một con sói lớn xấu xa cải trang thành một quý ông tốt, "Anh không sợ bị người nhà nghe thấy lời anh nói à."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro