Chương 30-31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

30.

Gia đình Tiêu Chiến có rất nhiều người, các chú, bác, cô chú cộng với đám đàn em cũng có khoảng hai mươi người, vì lý do này mà ông bà đã đặc biệt lựa chọn một bàn tròn siêu lớn để dùng bữa, không khí vô cùng sôi động.

Trên bàn ăn, cậu con trai út của gia đình dì ba cầm chiếc switch mới được mua cho, thích thú nói: "Anh ơi, anh thật tuyệt vời! Năm nào anh cũng mang quà cho chúng em, lần nào cũng mua thứ em muốn!"

Tiêu Chiến nói: "Thích thì tốt", nhưng trong lòng lại nghĩ: Còn không phải vì bệnh nhân rối loạn ám ảnh cưỡng chế bên cạnh mình này, bắt mình mỗi năm phải xách bao nhiêu vali về nhà, tốn mấy trăm tệ cho phí kí gửi hành lý máy bay!

Dì hai nói: "Đúng vậy, Tiểu Chiến, đừng tiêu tiền bừa bãi, tiết kiệm tiền cưới con dâu cho ba mẹ mới là việc nên làm."

Tiêu Chiến gật đầu đáp lại, nhưng bất giác liếc nhìn Vương Nhất Bác bên cạnh.

Vương Nhất Bác dường như không nghe lời họ cho lắm, hắn đang bóc tôm trên tay, bóc tôm xong lại chấm vào nước sốt, đặt lên đĩa của Tiêu Chiến và ra hiệu cho anh ăn đi.

"Nhất Bác chăm sóc Tiểu Chiến thật chu đáo nha." Dì Tư nói với vẻ tiếc nuối, "Thật đáng tiếc khi một đứa trẻ chăm sóc người khác tốt như vậy đã có người mình thích rồi."

"Nhất Bác có người mình thích rồi sao?" Cha Tiêu ngạc nhiên hỏi, "Tại sao bác chưa nghe nói con nói gì cả?"

"Bác trai, không có gì để nói đâu ạ." Vương Nhất Bác sờ sờ chân của Tiêu Chiến dưới gầm bàn, "Người ấy bây giờ vẫn chưa chịu con."

"Cô gái nào tiêu chuẩn cao đến nỗi không thích Nhất Bác nhà chúng ta?" Mấy ngày nay cha Tiêu liên tục nói chuyện với Vương Nhất Bác về lý thuyết quân sự còn đánh giá rất cao về hắn.

Tiêu Chiến bất lực liếc nhìn cha mình, thầm nghĩ không phải con gái của nhà nào, mà là con trai độc nhất của nhà cha đó.

"Vâng, xác thực tiêu chuẩn rất cao, nhưng con có thể đợi được." Vương Nhất Bác vừa nói vừa bóc tôm.

"Nhìn Nhất Bác." Bà nội Tiêu nói, "Tuổi còn trẻ con cũng có mục tiêu. A Chiến nỗ lực hơn đi. Con muốn chúng ta đợi con bao lâu..."

"Đúng vậy, chúng ta đều đã già, còn bao lâu nữa mới thấy con kết hôn ..." Ông nội cũng lên tiếng.

"#% && ..."

Dưới sự lãnh đạo của hai trưởng bối, cả bàn gia nhập đội quân thúc giục hôn nhân hàng năm.

Tiêu Chiến bị kích thích bởi những gì cả nhà nói, và trong cơn tức giận anh không thèm suy nghĩ, liền nói: "Bao lâu nữa thì hỏi cậu ta ý!"

Trong phút chốc, bàn ăn hơn 20 người im bặt.

Bởi vì Tiêu Chiến đã chỉ đũa vào Vương Nhất Bác đang ngồi bên cạnh.

Nhận ra mình nói bậy, mặt Tiêu Chiến đỏ bừng. Vương Nhất Bác bình tĩnh nhìn anh, như thể đang chờ đợi những gì anh sẽ nói tiếp theo.

Vài giây sau, Tiêu Chiến đột nhiên ôm lấy bờ vai của hắn, cao ngạo nói: "Anh em tốt không kết hôn, con làm sao có thể kết hôn?!"

Vương Nhất Bác: "..."

Cà gia đình :"......"

31.

Giao thừa sắp đến rồi, sau bữa tối giao thừa, Vương Nhất Bác đã đề nghị đi mua sắm với Tiêu Chiến ở trung tâm thành phố Trùng Khánh.

Nhưng Tiêu Chiến ở trong phòng ngủ không chịu ra, trên giường cầm máy tính bảng xem phim kinh dị.

"Bên ngoài lạnh như vậy, anh không đi." Tiêu Chiến quấn chặt chăn bông nói.

"Trong phòng ngủ có ấm đâu, còn không có sưởi." Vương Nhất Bác cười cười.

Tiêu Chiến ngước mắt trừng hắn: "Làm sao? Coi thường phía nam của chúng ta không có sưởi ấm?"

Vương Nhất Bác xòe hai tay: "Em không nói như vậy." Hắn cầm áo khoác của Tiêu Chiến lên, từ trên giường kéo anh lên, "Mau mặc quần áo đi, nếu không em sẽ hôn anh."

Tiêu Chiến muốn giật chăn bông lên, nhưng nghe hắn nói vậy, mặt nóng lên, anh nói: "Cút ra."

Vương Nhất Bác kéo cổ tay của anh mạnh hơn một chút, Tiêu Chiến nhào vào trong cánh tay của hắn, cái cổ của anh mắc vào trong hốc cổ của hắn, Vương Nhất Bác nhanh chóng quay đầu lại hôn lên cổ của anh, xuyên qua áo len sờ soạng anh, sờ chiếc eo mảnh khảnh, hắn thì thầm, "Mặc quần áo đi, nếu không em sẽ lột hết quần áo của anh ngay bây giờ! Bố mẹ anh đang ở trong phòng khách ~"

Tiêu Chiến chật vật đứng dậy khỏi vòng tay hắn, nhìn hắn chằm chằm m nói "biến thái".

Vương Nhất Bác cong khóe miệng mỉm cười.

Trước khi đi ra ngoài, Vương Nhất Bác nhìn thấy cổ của Tiêu Chiến trống rỗng, một tay kéo anh lại, lấy chiếc khăn trên giá áo choàng lên cổ anh, vừa quấn vừa nói: "Vừa rồi em nói trời lạnh, anh lại quên rồi? "

Cha mẹ của Tiêu Chiến vẫn đang vui vẻ gói bánh bao đi xem Dạ tiệc mừng xuân, nhìn thấy cảnh tượng trước cửa, đôi vợ chồng già không khỏi trợn tròn mắt.

Cái này, Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến cũng là quá săn sóc rồi đi... có chút ... có chút ...

Nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của cha mẹ, Tiêu Chiến rùng mình. Vội vàng một tay đặt lên vai Vương Nhất Bác, vỗ vỗ vào ngực hắn hai cái như bạn thân rồi nói: "Anh trai tốt như vậy, lúc nào cũng nghĩ đến em."

Vương Nhất Bác: "..."

Cha mẹ của Tiêu Chiến: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro