Chương 7-8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

07.

Đêm đó, Vương Nhất Bác chỉ muốn anh một lần.

Lần đầu tiên, Tiêu Chiến không phản đối việc hắn bắn vào bên trong.

Sau khi làm xong, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến vào tắm rửa sạch sẽ, trong hơi nước dày đặc, Tiêu Chiến hỏi: "Em vừa nói cái gì?"

Vương Nhất Bác ánh mắt chuyển động không được tự nhiên, "... anh không có nghe em nói sao?"

Mười phút trước, khi khoái cảm dâng trào vào giây phút cuối cùng, Vương Nhất Bác ôm chặt lấy Tiêu Chiến, như muốn dung hợp anh sâu vào máu của chính mình, hắn lẩm bẩm: "Em yêu anh ... em yêu anh. ...... Tiêu Chiến, cho dù có chết đi nữa, em cũng sẽ luôn yêu anh."

Tiêu Chiến nằm nghiêng trong bồn tắm, hai mắt hơi nhắm lại, tựa hồ sắp ngủ say, nhẹ giọng nói: "Em sẽ sống sót trở về."

Bàn tay đang cầm khăn tắm của Vương Nhất Bác cứng đờ, Tiêu Chiến lại tiếp tục nói: "Em chưa từng nghe qua tai họa ngàn năm sao?"

Vương Nhất Bác cười hắc hắc, hắn dùng khăn tắm quấn lấy Tiêu Chiến, nhẹ nhàng bế anh lên, đi vào phòng ngủ.

Tranh thủ trong phòng có ánh đèn mờ ảo, Tiêu Chiến từ trong vòng tay ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác nói: "Sau khi em trở về, hãy tìm một cô gái thích hợp để kết hôn. Ba mẹ em đã gọi điện đến đây mấy lần rồi."

Tiêu Chiến nói, hai mắt sáng ngời, như vô tình đem hơi nước từ trong phòng tắm chiếu vào mắt: "Có lẽ sau khi kết hôn em sẽ biết, cái gọi là tình yêu chỉ là thứ hư ảo nhất trên đời, và tương lai mới là điều quan trọng nhất."

Vương Nhất Bác kéo anh nằm sát lại, ôm anh vào lòng, dùng lòng bàn tay vuốt ve lưng anh, giống như đang vuốt ve một con mèo bị thương vậy.

Tiêu Chiến nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, dường như anh đã nghe thấy Vương Nhất Bác nói gì đó.

"Em không muốn sự nghiệp, chỉ muốn anh."

08.

"Thầy, thầy có chuyện gì sao?" Đứa nhỏ Hiên Hiên đang vẽ tranh, mở to mắt nhìn Tiêu Chiến, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

"Làm sao vậy?" Tiêu Chiến khôi phục thần sắc, "...Không có việc gì?"

Hiên Hiên nói với giọng điệu người lớn: "Chắc thầy cãi nhau với bạn gái rồi, mấy ngày nay thầy mới lo lắng!"

Tiêu Chiến không biết nên cười hay nên khóc: "Con xem xem, thầy có tâm tư gì?"

Hiên Hiên bĩu môi: "Dù sao thì con cũng biết." Cậu nói như muốn thuyết phục hơn: "Con hiểu rõ nhất về thầy."

"Được." Tiêu Chiến vuốt ve mái tóc của đứa trẻ cười nói, "Mẹ của con sắp tới đón con, thầy giúp con thu dọn bảng vẽ."

Hiên Hiên là con trong một gia đình đơn thân, cha cậu mất vì bệnh từ khi cậu còn rất nhỏ, mẹ cậu, Tạ Nghiên, là giám đốc thương hiệu của một công ty lớn.

Mặc dù cô có một đứa con năm sáu tuổi, nhưng cô còn rất trẻ, nhỏ hơn Tiêu Chiến một tuổi, trông trong sáng và xinh đẹp như một thiếu nữ, đúng là mẫu người mà Tiêu Chiến thích trước đây.

Thành thật mà nói, Tạ Nghiên trước đây đã bày tỏ với Tiêu Chiến cô muốn hẹn hò, nhưng Tiêu Chiến không đáp lại cô.

Từ khi ở bên Vương Nhất Bác, anh cảm thấy không chỉ thể xác mà cả trái tim mình đều bị giam cầm trong căn hộ đó.

Vài lần, anh thậm chí còn nghĩ trong tiềm thức.

Đó là nhà riêng của anh.

"Cảm ơn thầy Tiêu, kỹ năng vẽ tranh của Hiên Hiên gần đây đã tiến bộ rất nhiều, hai ngày trước đã vẽ một bức chân dung cho em." Tạ Nghiên cười đến hai mắt cong lên, tính tình cũng trở nên dịu dàng và trầm lặng hơn.

Tiêu Chiến cười nói: "Hiên Hiên thông minh, lại được dạy dỗ tốt, còn có năng khiếu hội họa."

Tạ Nghiên nghe xong càng vui hơn, ngập ngừng một lúc mới nói: "Thầy Tiêu, hai ngày trước em tình cờ thấy một đoạn video anh hát trên mạng. Anh hát rất hay. Trước đây anh có phải là ca sĩ không?"

"Ừ." Tiêu Chiến đáp, "Lúc trẻ có tuỳ tiện hát mấy bài."

Tạ Nghiên cười nói: "Thầy Tiêu bây giờ cũng rất trẻ, nhìn như mới hai mươi tuổi."

Tiêu Chiến cười lịch sự, không trả lời.

Thấy sắp tới cửa, Tạ Nghiên nhanh nhẹn nắm lấy cơ hội ngỏ lời: "Không biết thầy Tiêu có rảnh không, ngày mai ..."

Tạ Nghiên còn chưa kịp nói xong, điện thoại di động của Tiêu Chiến vang lên, anh lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, cả người sững sờ, từ sâu trong lòng truyền đến một điềm báo.

Anh bình tĩnh lại và nói với Tạ Nghiên, "Tôi xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút, cô và Hiên Hiên cứ đi trước." Sau đó, anh bước vào góc xa của studio, hạ mắt nhấn nút nghe máy.

Tạ Nghiên do dự ở cửa, nhưng cuối cùng không nói lời nào, nắm lấy tay Hiên Hiên lặng lẽ rời đi.

"Xin chào." Tiêu Chiến mềm giọng nghe điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại, cha của Vương Nhất Bác nói với giọng nói kỳ quái: "Cậu tới đây một chuyến, bệnh viện Quân khu xxx."

Giọng ông hơi run: "Con trai tôi trúng đạn, đang nguy kịch, không gặp được cậu ... nó không chịu vào phòng phẫu thuật."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro