Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cháo gạo thơm đang sôi sùng sục trong nồi hầm, Tiêu Chiến cắt thịt bò sống, hành lá và gừng, chuẩn bị đợi gạo nhừ rồi cho vào nồi.

Món cháo anh nấu được gọi là cháo bò sống, thuộc một loại hình ẩm thực Quảng Đông. Khi ở Tô Châu, họ đến một quán cháo, Vương Nhất Bác rất thích món cháo thịt bò sống này, ăn liền hai ba bát.

Tiêu Chiến vừa từ Tô Châu về, không có việc gì làm nên mày mò công thức nấu ăn trên mạng, muốn nấu xong vừa vặn Vương Nhất Bác buổi chiều về nhà ăn được một bát cháo nóng hổi.

Cắt rau xong, anh đứng dậy, cơn choáng váng đột ngột khiến anh gần như không thể đứng vững, may mà anh đỡ tường kịp thời, vài giây sau màn sương đen trước mặt cũng tan biến.

Thực ra, căn bệnh thiếu máu của anh đã có từ khi còn là ca sĩ, lúc đó anh đi luyện vũ đạo cả ngày, ăn uống thất thường, lâu dần phát bệnh thiếu máu, có lần nặng đến mức ngất xỉu trực tiếp trên sân khấu.

Sau này ở cùng Vương Nhất Bác, anh không hát và nhảy nữa, nhưng bên trong đã ẩn chứa nguy hiểm, mỗi bữa cơm ăn không có bao nhiêu liền đã no. Năm đầu tiên họ bắt đầu cùng nhau, tâm trạng của anh rất tồi tệ, và căn bệnh trầm cảm của anh càng làm trầm trọng thêm các triệu chứng thiếu máu, nhưng lúc đó Vương Nhất Bác đang phải đối mặt với việc phân công công việc sau tốt nghiệp, đối với anh chú ý không nhiều, lại càng không chú ý tới bệnh của anh.

Hai năm tiếp theo, tình cảm giữa anh và Vương Nhất Bác dần ấm lên, công việc trong studio cũng đi đúng hướng, tâm trạng của anh được cải thiện và cảm giác thèm ăn cũng tăng lên, các triệu chứng thiếu máu của anh cũng không thường xuyên xuất hiện.

Nhưng chỉ gần đây, bệnh thiếu máu của anh đã trở nên tồi tệ hơn, thậm chí còn nặng hơn cả khi anh còn là ca sĩ. Anh đến bệnh viện khám thì bác sĩ nói anh suy nghĩ quá nhiều, suy nhược, khí trệ huyết ứ liên quan trực tiếp đến bệnh thiếu máu tái phát, hiện anh thiếu máu cấp độ trung bình, chóng mặt chỉ là triệu chứng sơ bộ thôi, sau này còn có các triệu chứng như khó thở và đánh trống ngực.

Loại bệnh này không có cách nào chữa khỏi, thuốc cũng chỉ có thể chữa khỏi triệu chứng nhưng không chữa được tận gốc, tình hình tốt hay xấu phụ thuộc vào khả năng kiểm soát cơ thể và cảm xúc của người bệnh.

Cơn chóng mặt lắng xuống, anh bước đến phòng khách và muốn thu dọn vali vừa đi du lịch về thì điện thoại trong nhà vang lên.

Bình thường, có rất ít cuộc gọi từ điện thoại bàn của căn hộ, ngoại trừ cha mẹ của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đứng dậy và cố gắng bước tới nhanh để kịp trả lời, nhưng bên kia cúp máy.

Vài giây sau, cuộc gọi lại đến.

Anh liếc nhìn dãy số hiển thị trên điện thoại bàn, chưa thấy bao giờ nhưng anh vẫn bấm trả lời.

"Alo, thiếu gia, rốt cuộc cậu có chịu nghe máy không?!" Giọng nói đầu dây bên kia đầy sốt ruột, là giọng nói của một người đàn ông trung niên.

"Anh là?"

"A? ... Không phải là thiếu gia. Mà đây không phải là số điện thoại nhà của thiếu gia sao?"

Tiêu Chiến cuối cùng cũng nhận ra "thiếu gia" trong miệng người kia đang chỉ Vương Nhất Bác, anh nói: "Tôi là bạn của cậu ấy. Có chuyện gì sao?"

"Ừm, mấy ngày nay không liên lạc được với cậu ấy, tôi sắp điên rồi!" Người đàn ông trung niên thở dài, "Khi nào cậu ấy trở về, xin nhờ anh bảo cậu ấy gọi lại cho tôi."

"Anh là ai, có gì cần chuyển lời không?"

"Tôi là quản gia của Vương gia. Cậu là bạn của thiếu gia, có lẽ cũng đã biết. Cậu ấy sắp kết hôn, có rất nhiều thứ cần chuẩn bị. Rõ ràng đây là sự kiện trọng đại trong cuộc đời của cậu ấy nhưng tôi lại không thể liên lạc được với ..."

Sau đó, Tiêu Chiến hoàn toàn không nghe được quản gia nói gì, thậm chí còn quên cả việc cúp điện thoại.

Vương Nhất Bác sắp kết hôn.

Thực sự là kết hôn.

Cuối cùng, sẽ kết hôn.

Cháo trong nồi nấu sôi ùng ục, đun quá lâu, những hạt gạo đã biến thành nhão.

Cũng giống như mối quan hệ giữa con người với nhau.

Vốn dĩ yêu là yêu, ghét là ghét, nhưng khi yêu và ghét đan xen vào nhau thì thật khó để lựa chọn.

Tiêu Chiến bước vào bếp, mở nắp nồi, gạo đã chín dậy mùi thơm, cho thịt bò đã thái mỏng và gia vị vào nồi, dùng thìa khuấy nhẹ, thịt bò nhanh chóng tan vào cháo.

Anh đậy nắp lại và đun ở lửa nhỏ.

Đứng trong bếp một hồi, anh tới chỗ để va li, đặt lại quần áo đã đóng gói vào.

Anh và Vương Nhất Bác mỗi người có một nửa quần áo trong tủ.

Hầu hết của anh là màu trắng, Vương Nhất Bác chủ yếu là màu đen.

Anh lấy quần áo ra, thấy trong tủ trống một mảng, thực sự anh cảm thấy như một mảnh trong tim cũng bị khoét rỗng.

Anh sống ở nơi này ba năm, nhưng khi thật sự muốn rời đi, cũng không có nhiều thứ có thể mang theo.

Mọi thứ đã được đóng gói, chỉ vừa một chiếc vali nhỏ.

Sau khi thu dọn đồ đạc, anh bước vào bếp, cháo thịt bò nóng hổi đã có thể ăn, tỏa mùi thơm phức khắp phòng, thịt bò chín mềm quyện trong bát cháo gạo lứt, hấp dẫn lạ thường.

Lần đầu tiên anh nấu, có vẻ là thành công.

"Thật tiếc khi hôm nay anh rời đi mà không nấu được cho em một bữa cơm hoàn chỉnh."

Tiêu Chiến nói xong, kéo va li bước ra khỏi cửa căn hộ, như thể anh chưa từng đến đây bao giờ.

Khi đóng cửa, anh nhìn căn hộ một lần nữa.

Trước mắt anh dường như xuất hiện khuôn mặt của người con trai ấy.

Hắn khi không cười trông rất ngầu, như thể cả thế giới nợ hắn điều gì đó.

Nhưng khi cười sẽ có hai dấu ngoặc nhỏ, khiến người ta muốn đưa tay ra bóp.

Đáng tiếc, không còn cơ hội bóp nữa.




Hết chương 75.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro