Chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 81

Những ngày sau đó, Vương Nhất Bác ban ngày đi làm, nhưng thời gian làm việc của hắn dường như ngắn hơn trước rất nhiều, thường chỉ vài tiếng là trở về nhà.

Khi hắn đi vắng, những người mặc đồng phục màu đen thường xuất hiện ở tầng dưới trong căn hộ, Tiêu Chiến biết họ là người được Vương Nhất Bác cử đến để theo dõi anh.

Hắn sợ một ngày nào đó Tiêu Chiến sẽ lại lặng lẽ rời đi.

Kể từ hôm đó, Vương Nhất Bác không dám đụng chạm thân thể với anh nữa, khi đi làm về sẽ mua rất nhiều nguyên liệu và làm một bàn đồ cay Tứ Xuyên cho Tiêu Chiến.

Nhưng mà Tiêu Chiến mỗi lần lại chỉ ăn mấy miếng liền để buông đũa rồi trở về phòng.

Vương Nhất Bác không ép anh, "Lần này có thể không ngon. Ngày mai em sẽ làm cho anh món khác."

Tiêu Chiến chỉ dừng lại một chút, sau đó đóng cửa phòng làm việc mà không nói một lời.

Vương Nhất Bác sẽ tự mình ăn tất cả.

Ăn no rồi, liền không nghĩ quá nhiều.

Sẽ có thêm dũng khí để đối mặt với sự thờ ơ của Tiêu Chiến.

Hắn sẽ không để anh đi, không cho anh ra nước ngoài, không để anh đi đến một nơi mà hắn không thể đi được.

Tiêu Chiến có ghét hắn thêm nữa cũng không thành vấn đề, chỉ cần anh ở bên cạnh.

Ban đêm, Vương Nhất Bác ngày nào cũng sẽ ôm Tiêu Chiến ngủ, không làm bất kỳ hành động thân mật nào khác với anh ngoại trừ ôm. Nhưng cho dù chỉ là một cái ôm, Tiêu Chiến cũng chỉ để lại cho hắn một bóng lưng co rụt lại, như thể âm thầm bày tỏ ý cự tuyệt.

Nhưng Vương Nhất Bác vẫn ôm chặt không chịu buông.

Chỉ cần Tiêu Chiến vẫn ở bên cạnh và trong vòng tay của hắn, vậy là đủ.

Những ngày này, hắn cố gắng tìm kiếm các mối quan hệ, hắn đã có manh mối có thể đem cha mẹ của hắn cứu ra.

Chỉ cần Tiêu Chiến gật đầu, hắn có thể giúp anh tìm một công việc ổn định, cái loại dù đi du học mấy lần cũng không thể với tới được.

Hắn có thể giúp Tiêu Chiến thực hiện bất kỳ ước mơ nào mà anh muốn đạt được.

Chỉ cần ... anh đừng rời xa hắn ...

Những ngày này, Tiêu Chiến đã bỏ công việc studio của mình, ở trong căn hộ cả ngày không ra ngoài, đầu óc lúc nào cũng mê man, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt.

Thấy sắc mặt anh không tốt lắm, Vương Nhất Bác trước khi đi ngủ sờ trán anh cảm thấy hơi nóng, liền lấy vài viên thuốc cho anh. Nhưng Tiêu Chiến thậm chí còn không chịu ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Anh không sao, không cần uống", rồi vùi mặt vào chăn bông.

Vương Nhất Bác không lay chuyển được anh, đành phải tăng thêm một lớp chăn mỏng, ôm anh ngủ.

Ngủ đến nửa đêm, Vương Nhất Bác đột nhiên bị thân thể nóng bỏng của Tiêu Chiến đánh thức, hắn giật mình, bận bịu đi sờ trán Tiêu Chiến, nóng đến tay hắn co rụt lại.

Hắn nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho bác sĩ Từ, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn ...

Vừa rồi ... sao lại không nghe thấy tiếng thở của Tiêu Chiến?!

Đầu óc hắn như nổ tung, điện thoại chỉ một thoáng rơi trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro