4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa mở cửa Vương Nhất Bác đã hối hận, hành lang không có sưởi ấm lại tràn ngập gió lạnh, đốt ngón tay cũng lạnh đến mức thấy đau, hắn không nên để Tiêu Chiến chạy ra ngoài trong một ngày lạnh giá như vậy.

Vương Nhất Bác lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiêu Chiến, điện thoại vang lên từ trong phòng, Tiêu Chiến thậm chí còn không mang theo điện thoại di động, trái tim Vương Nhất Bác rất bối rối, một thứ cảm xúc gọi là sợ hãi len lỏi vào não từng chút một. Trầm ổn như Tiêu Chiến, đích thị là bị tức váng đầu mới quên mang theo điện thoại di động, tuyết rơi khắp trời, Tiêu Chiến có thể đi đâu nếu không có điện thoại di động.

Thật ra, hôm nay ngay khi trở về, hắn đã nhìn thấy Tiêu Chiến cảm xúc có chỗ không đúng, chỉ là tin tức tối hôm qua khiến hắn phát cáu đến mức mất tự chủ. Ngay lập tức vẻ mặt thất vọng của anh lại xuất hiện trước mặt hắn, Vương Nhất Bác hối hận vô cùng, chính là tính chiếm hữu chết tiệt giày vò lẫn nhau.

Chân sinh ra gió, Vương Nhất Bác bước nhanh về phía cửa thang máy, trong lòng cầu nguyện Tiêu Chiến chẳng qua đang đứng ở cư xá dưới lầu.

Vừa đến gần thang máy, bước chân của Vương Nhất Bác khựng lại.

Tiêu Chiến cuộn tròn ngồi xổm bên cạnh thang máy, cúi đầu xuống, bước chân của Vương Nhất Bác khiến anh giật mình, đầu từ từ ngẩng lên, đôi mắt đỏ rực.

"Vương lão sư, em đến muộn, chân anh tê rần rồi." Tiêu Chiến cố sức cười, giang hai tay ra, "Anh muốn ôm một cái."

Vương Nhất Bác cảm giác như ngộp thở dưới nước, tìm đường sống trong cõi chết là phương thức áp lực nhất.  Lúc này, nụ cười nhẹ nhàng của Tiêu Chiến đột nhiên kéo hắn từ dưới biển sâu lên, nói với hắn, nhìn đi, em không cần phải dìm xuống nước, gió trên thế giới này thật ấm áp và mặt trời thật lớn.

Cơ hồ là trong nháy mắt, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào trong lòng, hơi thở tràn ngập hương vị nồng đậm của nhau.

Vương Nhất Bác đau khổ hôn lên vành tai của Tiêu Chiến, nhỏ giọng nói.

"Xin lỗi ... lần sau..."

"Suỵt..."

Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh chạm vào môi Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nói lời này như dỗ dành, "Trở về rồi nói."

Vương Nhất Bác ngừng phát ra tiếng động, ôm lấy chân Tiêu Chiến, ôm anh vào nhà. Cơ bắp cứng rắn trên cánh tay nâng đỡ cột sống lưng của Tiêu Chiến đặt anh vững chắc trên ghế sô pha.

"Chiến ca." Vương Nhất Bác đột nhiên vùi đầu đầy tóc vào trong vòng tay của Tiêu Chiến, hai tay ôm lấy vòng eo thon thả của Tiêu Chiến, giống như một con chó lớn lấy lòng chủ nhân.

Tiêu Chiến bật cười, xoa dịu lưng hắn.

"Tối hôm qua mẹ em gọi điện cho anh."

Vương Nhất Bác rất ngạc nhiên, rốt cục cam lòng ngẩng đầu lên.

"Mẹ không đồng ý anh ở cùng em, để cho anh thuyết phục em."

Tiêu Chiến nói, ngữ khí không chứa bất kỳ cảm xúc nào.  Vương Nhất Bác lập tức mất phương hướng, nắm lấy tay Tiêu Chiến, nói một cách tàn nhẫn, "Tiêu Chiến, anh không được lùi bước! Anh có phải vừa nãy muốn gạt em để trốn đi, sau đó em có lật tung chân trời góc bể cũng không tìm thấy anh!"

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác như một kẻ ngốc, đôi mắt đẹp của anh đầy khó tin.

"Vương Nhất Bác, em có độc không? Em đóng quá nhiều phim thần tượng à? Nội dung lộn xộn như vậy cũng đem đặt lên đầu anh."

Vương Nhất Bác có chút bối rối trước tình huống này, cầm lấy điện thoại di động của mình quay số. Tiêu Chiến nhìn thấy ý định của hắn, dùng tay dài đè Vương Nhất Bác xuống dưới thân mình, đầu mũi áp lên môi Vương Nhất Bác.

"Được rồi, chuyện này phải từ từ. Anh thực sự có thể chạy trốn? Chậc chậc, anh không nỡ rời đi bởi vì em quá đẹp trai."

Vương Nhất Bác dường như đi chậm lại, hiểu ý của Tiêu Chiến, một lớp mật ong bao quanh trái tim đang hạ thấp của hắn. Ngay lập tức, hắn không hài lòng bị Tiêu Chiến dùng lực cổ tay ấn vào tư thế tuyệt đối của hắn, đè Tiêu Chiến xuống dưới hắn, chân thật hôn anh, gắn bó tương giao tựa như tương cứu lúc hoạn nạn.  Tiêu Chiến thuận thế ôm lấy Vương Nhất Bác khiến nụ hôn trở nên sâu hơn.

Vương Nhất Bác vốn định hảo hảo nói một lời xin lỗi, nhưng lúc này tuyết ngoài cửa sổ như sợi thô, hơi ấm bên trong cửa sổ thật sự ôn nhu kiều diễm, không thích hợp nói ra lời xin lỗi phá hỏng bầu không khí.

"Tiêu Chiến."

"Vương Nhất Bác."

Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời trầm mặc.

Những lời còn lại cũng không ai nói, vì họ đã nhìn thấy những lời chưa nói trong mắt nhau.

Em yêu anh.

Anh yêu em, dùng toàn bộ thời gian và tính mạng của anh để yêu em.

Trung thành với trái tim, cũng trung thành với hai tâm hồn tương thông.

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro