3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác mãnh liệt đứng dậy, va chạm đột ngột đập vào người Tiêu Chiến, chiếc bát trong tay rơi xuống, đập mạnh vào nền nhà nhẵn bóng, vỡ ra thành từng mảnh, âm thanh bén nhọn lưu lại trong màng nhĩ.

Vương Nhất Bác sững sờ, hắn cũng không nghĩ thành ra như vậy.  Hắn vô thức nắm lấy cơ thể Tiêu Chiến, khẩn trương kiểm tra xem liệu anh có bị thương bởi mảnh vỡ không.

"Em, em xin lỗi."

Tiêu Chiến cảm thấy đây thực sự là một ngày đầy biến động. Trước hết là cuộc điện thoại khiến anh thức trắng cả đêm, lại đến những câu hỏi từ người bạn trai nhỏ, dù là nóng nảy, cũng giận đến đau đầu.

"Vương Nhất Bác, em đừng trẻ con như vậy được không?"

Vương Nhất Bác bật cười vì lời nói, "Đúng! Em thật trẻ con! Anh không phải coi em như một đứa trẻ sao? Ở bên nhau lâu như vậy, anh có bao giờ chủ động nói chuyện với em về chuyện của anh ư? Có lần nào không? Lần nào cũng là em chủ động trông mong mà tới hỏi anh. Anh xem em c** m* nó chứ chỉ là bạn bè! "

Trong lửa giận nói ra liền không có chút lưu tình, Tiêu Chiến thật sự rất khó chịu, bỏ lại một câu, "Em có bệnh không?" liền trở về phòng ngủ.

Vương Nhất Bác đứng ở nơi đó, nhìn Tiêu Chiến vào phòng rồi lại đi ra, bộ đồ ngủ đã thay đổi, chiếc mũ lưỡi trai màu trắng chắn ngang đôi mắt xinh đẹp của anh, ngón tay út mảnh khảnh đang móc lên chiếc mặt nạ màu đen.

"Bình tĩnh một chút."

Tiêu Chiến nói một cách bình tĩnh.

Thực ra anh cũng không muốn rời đi đến như vậy, nếu Vương Nhất Bác có thể giữ anh một chút, anh sẽ không rời đi.

Anh ấn tay nắm cửa bước ra, hơi lạnh phả vào làn da mỏng manh khiến anh đau đớn. Rõ ràng những động tác này là cố ý làm chậm lại, Vương Nhất Bác vẫn đứng tại chỗ, cúi đầu, tâm tình cũng tối lại.

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, đi vào khoảng không đầy gió, tuyết mà không nhìn lại.

Mùa đông lạnh giá đến như đã hẹn, hai trái tim đang dần chìm xuống dưới lớp băng, sao hai chùm pháo sáng rõ yêu nhau mà sao vẫn lẻ loi.

Tiếng đóng cửa rất nhẹ nhàng, Tiêu Chiến nhìn thế này cũng sẽ không mất đi tư thế tao nhã khi tức giận, nhìn lại bản thân mình đã trở nên có chút điên cuồng trong mối quan hệ này, hắn thậm chí còn sắp xếp thời gian bay về Lạc Dương để nói với cha mẹ rằng hắn đã có người mình thích, anh ấy là một người đàn ông, và anh ấy tên là Tiêu Chiến. Nhưng người đàn ông hắn định tiến tới tương lai dường như loại hắn ra khỏi không gian cá nhân của mình mãi mãi.

Vương Nhất Bác tự giễu cợt tự nghĩ, đáy lòng hắn đang âm thầm gợn sóng

"Tiêu Chiến thật quá đáng, mày không được cúi đầu!"

"Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, anh ấy ra ngoài một mình, lại là người của công chúng thì quá nguy hiểm."

"Vương Nhất Bác, tỉnh táo lại, lần sau cúi đầu sẽ bị gắt gao!"

   "Thô!" Vương Nhất Bác bực bội nhổ tóc, "Em lần này đi ra ngoài tìm anh thì em là cháu trai!"

Sau đó, hắn ném mình xuống giường, đã hơn hai mươi giờ không ngủ, hai mắt đau nhức, lúc này việc quan trọng nhất chính là ngủ bù.

Chiếc chăn bông mềm mại, trên đó còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt của Tiêu Chiến, tựa như một bóng ma, rõ ràng hắn đang buồn ngủ đến chóng mặt, lật qua lật lại gần nửa giờ, đầu óc Vương Nhất Bác vẫn rất tỉnh táo.

Dự báo thời tiết hôm nay là sẽ có tuyết rơi dày cả ngày ở Bắc Kinh. Tiêu Chiến không có bạn bè ở Bắc Kinh để đến nhờ vả. Có vẻ như anh vừa rồi chỉ mặc một cái áo khoác mỏng?

Vương Nhất Bác cam chịu số phận đứng dậy, cố tình cầm theo một chiếc áo khoác lông, mẹ kiếp,tiểu tổ tông, cháu trai của anh tới nói xin lỗi!
————————
Dù là đoản ngược nhưng trans đến câu " tiểu tổ tông, cháu trai của anh tới xin lỗi!" Tôi buồn cười quá các cô ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro