2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đứng đó, thái độ không thích hợp của Tiêu Chiến đã kích thích hắn sâu sắc, sự bất mãn tích tụ trong lòng hắn bùng phát.

"Tiêu Chiến, chúng ta ở cùng nhau, đúng không?"

"Không thì sao?"

"Chúng ta ở bên nhau được nửa năm, Tiêu Chiến, anh nghiêm túc với mối quan hệ này sao? Anh có chuyện cũng không để em nhúng tay vào giải quyết, giải ước thiếu tiền cũng không tìm em, tư sinh theo đuôi anh cũng không muốn em nhìn thấy, tin tức của anh em cũng không biết. Anh thậm chí ngay cả khi không vui cũng không nói với em. Tiêu Chiến, em là bạn trai anh, không phải đệ đệ của anh."

Vương Nhất Bác hiếm khi nói nhiều điều cùng một lúc, liên tục chất vấn, khiến suy nghĩ đã rối tung của Tiêu Chiến càng thêm lộn xộn.

"Nhất Bác ... Công việc tối qua không suôn sẻ sao? Tại sao em lại ..."

"Tiêu Chiến! Anh có thể đừng mãi làm bộ một người hiền lành tốt tính được không, em không phải những bạn bè ngoài kia của anh, không cần dùng bộ dạng đối xử tốt với những người kia để đối với em, em hiếm thấy anh có bộ dạng này!"

Tối hôm qua, một chương trình tạp kỹ của Tiêu Chiến được phát sóng, người dẫn chương trình là người đồng tính nên nhìn thấy Tiêu Chiến là muốn xuýt xoa. Khi chơi trò chơi, gã ôm eo Tiêu Chiến một cách mãnh liệt chiếm tiện nghi của anh, nhưng Tiêu Chiến chỉ có thể mỉm cười bất lực.

Nhưng Vương Nhất Bác cũng không ghen đến mức vô lý, mà chương trình tạp kỹ này đã được ghi hình từ một tháng trước, Tiêu Chiến chưa bao giờ đề cập đến bất cứ điều gì về việc những hành động như thế này đã xảy ra trong quá trình ghi hình. Trước khi lên máy bay, Vương Nhất Bác lướt Weibo của mình, nhìn thấy nụ cười đầy mỡ của người dẫn chương trình, hắn muốn đập vỡ điện thoại của mình. Về đến nhà, Tiêu Chiến lại tỏ thái độ không quan tâm đến việc của hắn, sự bất mãn của Vương Nhất Bác mà anh tích tụ cả đêm cuối cùng cũng bùng nổ, không còn lý trí mà nói những lời như con dao đâm thẳng vào tim Tiêu Chiến một cách vô lương tâm.

"Cún con, anh không có ý đó, đừng tức giận."

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác là người nóng tính, chắc chắn hôm nay đã gặp phải chuyện không vui. Nhưng tính hắn nóng nhanh mà nguôi cũng nhanh, chỉ cần nhẹ nhàng dỗ dành là được.

Tiêu Chiến bước tới, cố gắng ôm Vương Nhất Bác. Nhưng ngay khi bàn tay vươn ra đã trống không. Vương Nhất Bác đứng im, thở gấp, trông vô cùng khó chịu.

"Em đã nói đừng đối xử với em theo cách mà anh đối xử với người khác! Anh nói với em rằng việc khiến anh thức cả đêm chỉ là một rắc rối nhỏ? Tên ngu xuẩn trên chương trình tạp kỹ đã sàm sỡ anh, qua một thời gian lâu như vậy anh cũng không nói với em. Anh thực sự coi em như đã chết! "

Tim Tiêu Chiến nhảy lên, đây là nguyên nhân gây tức giận. Tiêu Chiến nghĩ, anh không khỏi có chút đau lòng, giọng điệu của anh dịu đi trong tiềm thức.

"Ca, anh sai rồi, lần sau nhất định phải báo cho em. Chúng ta không làm ầm ĩ có được không?"

"Hừ."

"Đói bụng, anh làm bữa sáng cho em."

"Không đói."

"Nhưng anh đói."

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của Tiêu Chiến dập tắt cơn tức giận của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến luôn có khả năng đánh bại sự thờ ơ của hắn. Vương Nhất Bác trong lòng tự mắng mình là đồ vô dụng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nép vào ghế sô pha chờ đợi.

Tay nghề của Tiêu Chiến rất tốt, chỉ trong chốc lát, trên bàn đã dọn ra hai bát mì đơn giản và mới mẻ. Vương Nhất Bác vô cảm đắm mình trong bát mì, không nhìn Tiêu Chiến thêm. Tiêu Chiến vẫn đang suy nghĩ về những gì đã xảy ra tối hôm qua, anh lặng lẽ không nói một lời.

Biết rõ ngọn nguồn, Vương Nhất Bác rốt cục vừa lòng ngẩng đầu, ánh mắt u ám rơi vào trên người Tiêu Chiến, dò xét lên xuống. Trong khoảng thời gian này, Tiêu Chiến càng gầy đi, vai chỉ có một lát mỏng manh, vốn dĩ đã hẹp, hiện tại bởi vì thiếu ngủ mà sinh ra một tầng màu đen. Dù đã che giấu rất kỹ nhưng sớm chiều bên nhau Vương Nhất Bác vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng sa sút của anh.

"Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?" Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến, giọng điệu rất nghiêm túc, "Anh thành thật nói."

Ánh mắt của Tiêu Chiến vô thức lơ lửng ngoài cửa sổ, tuyết vẫn đang rơi, bao phủ mặt đất và cũng bao phủ trái tim anh.

Anh không định nói cho Vương Nhất Bác biết chuyện tối qua. Vương Nhất Bác có thể đem chuyện kia nói với ba mẹ, thấy rõ hắn có bao nhiêu quyết tâm. Tiêu Chiến cũng không phải là người thuỷ tinh tâm yếu ớt, sẽ không bởi một cuộc điện thoại mà lùi bước, chẳng qua là tình hình hiện tại thực sự không thích hợp để đổ thêm dầu vào lửa ...

Sự im lặng của Tiêu Chiến đột nhiên khơi lại cơn tức giận vừa mới nguôi ngoai của Vương Nhất Bác.

"Tiêu Chiến! Trả lời!"

"Không có gì nghiêm trọng."

"Chuyện nhỏ em cũng muốn nghe!"

Tiêu Chiến không muốn đem việc này bung ra, anh miễn cưỡng bịa ra một lời nói dối để lừa Vương Nhất Bác. Anh đứng dậy thu dọn bát, nhân tiện vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác xoa dịu: "Được rồi, cái chuyện vừa nhỏ vừa dài lại hôi hám vô nghĩa. Em đi tắm rửa một chút đi. Tối hôm qua không ngủ à?"

"Không thể nói cho em biết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro