Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

32.

Náo loạn một màn, Tiêu Chiến đã sớm quên chuyện quần bị rượu vang đổ vào.

Sau khi tài xế đến, anh và Vương Nhất Bác cùng nhau lên xe, lúc này mới nhận ra vết rượu vang loang lổ trên quần đã khô gần hết, trông thật nhàu nhĩ.

Anh dùng tay chạm vào.

"Cứng hết cả rồi."

Sau đó, anh cảm thấy vô lăng trong tay tài xế dường như bị trượt, chiếc xe đột nhiên lắc lư sang một bên, rồi lại nhanh chóng trở về.

Tài xế lắp bắp nói: "Có ... Có phải ... Thiếu ... Thiếu gia ... Có phải thiếu gia muốn tìm ... tìm khách ... khách ... khách sạn?"

Tiêu Chiến căn bản không nghe rõ anh ta nói cái gì.

"Sao tự nhiên lại nói lắp?"

"Không có gì đâu."

Tài xế ngồi nghiêm chỉnh, tập trung lái xe.

Anh ta bình thường đều là lái xe cho ba Tiêu và mẹ Tiêu, tất nhiên không biết chuyện kết hôn giả của Tiêu Chiến, hôm nay đến đón người lại thấy Vương Nhất Bác ở cùng một chỗ, cũng khó tránh khỏi việc nghĩ theo hướng khác.

Tỉ như cái gì mà cửu biệt thắng tân hôn, cái gì mà củi khô gặp được lửa mạnh...

Tiêu Chiến vừa lên xe đã nói một câu như vậy, anh ta không hiểu sai mới là lạ.

Không chú ý tới sự khác thường của anh ta, Tiêu Chiến vì để tránh bối rỗi dọc đường, cũng sợ bị tài xế nhìn ra anh và Vương Nhất Bác căn bản không quen biết, nên đành phải tựa đầu vào ghế, là bộ choáng đầu vì rượu.

Vương Nhất Bác gửi tin nhắn trên điện thoại của mình.

Khi chiếc xe sắp lái đến tiểu khu, Tiêu Chiến đột nhiên nhận ra một điều.

Tài xế không biết rằng anh và Vương Nhất Bác không sống cùng nhau.

Cũng không thể để bị nhìn ra sơ hở được.

"Dừng tại cổng tiểu khu đi." Anh vội vàng nói.

"Để tôi lái xe đưa hai người vào." Tài xế đáp.

"Không cần, chúng tôi muốn đi dạo một chút, coi như cho tỉnh rượu."

Có lý có cứ, tài xế dừng xe ở cổng tiểu khu.

"Phu nhân nhờ tôi nói với cậu là bảo cậu đưa ... ừm ... đưa cậu Vương về ăn nhà ăn cơm, sao lâu như vậy rồi còn chưa thu xếp được? Phu nhân bảo tôi hỏi cậu có phải quên không, nếu không tiện, họ có thể sẽ tới đây thăm hai người, cũng giống nhau."

"Không tiện." Tiêu Chiến lập tức cự tuyệt, "Vẫn là chúng ta đi tìm họ đi."

"Vậy cậu xem thời gian..."

"Tôi sẽ nhanh chóng, càng sớm càng tốt được không? Để tôi gọi điện cho mẹ tôi sau."

Sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, tài xế mỉm cười lái xe rời đi.

33.

"Cậu xem có thể rảnh rỗi một ngày không? Nửa ngày cũng được."

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đi dạo trong tiểu khu, anh quay đầu hỏi thăm ý kiến Vương Nhất Bác.

"Ăn một bữa thôi, tôi cam đoan chỉ một bữa cơm, sau bữa ăn tôi sẽ kiếm cớ để cậu đi."

"Không sao, tôi có thể." Vương Nhất Bác trầm giọng nói, dường như vì đã uống rượu, trên trời trăng sáng, nghe có chút ôn nhu, "Tôi vừa đóng máy, mấy ngày nay vừa vặn được nghỉ, trước cuối tuần hầu như không có việc gì khác."

Vốn dĩ chỉ là quan hệ hợp đồng, đã nói không cần tự mình cùng xuất hiện, cũng không cần phải hỗ trợ ứng phó diễn trò trước mặt trưởng bối, đưa ra yêu cầu như vậy, Tiêu Chiến trong lòng cảm thấy có chút áy náy.

"Cậu thật tốt." Anh nói một cách chân thành.

Được phát thẻ người tốt, Vương Nhất Bác vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt chăm chú nhìn qua Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cảm thấy kỳ quái, bị hắn nhìn như vậy, mặt không nhịn được liền đỏ bừng như ớt chuông.

Không hổ là minh tinh, không hổ là diễn viên.

Bất cứ nơi nào cũng đều biết phóng điện.

Cũng không biết các diễn viên có dễ dàng đùa mà như thật khi họ diễn những cảnh tình cảm hay không...

Thực ra anh cũng có chút tò mò, nhưng anh cảm thấy quan hệ giữa anh và Vương Nhất Bác không tính là đặc biệt tốt, chỉ có thể coi là bạn bè bình thường, muốn hỏi những chuyện tầm phào như vậy thật không thích hợp.

Hai người cùng nhau đi về phía trước, Tiêu Chiến đột nhiên cảm giác dưới chân giẫm lên một cái gì đó mềm nhũn.

"Đệch... m..."

Nếu không phải Vương Nhất Bác đang ở bên cạnh, anh thật sẽ không nhịn được mà chửi thề vài câu.

Anh sống ở đây lâu như vậy, còn đây là lần đầu tiên giẫm lên cứt chó.

Đôi giày da trên chân mới được anh đặt mua từ nước ngoài về trước đây không lâu, hôm nay mới mang lần đầu, giá còn không hề rẻ. Nếu không phải như thế, anh thật muốn cởi giày ra ngay lập tức và ném vào thùng rác.

Vương Nhất Bác đưa một túi khăn giấy cho anh.

"Cảm ơn."

Anh rút hai chiếc khăn giấy ra, sau đó cởi chiếc giày bẩn ra cầm trên tay, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi.

"Ắc... Sao lại thối thế..."

Đơn giản muốn đem người ta ngạt thở ngất đi.

Anh để chân trần lên chân còn lại, cơ thể không giữ được thăng bằng.

Vương Nhất Bác vô thức bước tới đỡ lấy anh.

Tiêu Chiến không chịu được cái mùi thối này, trực tiếp ném giày xuống đất, sau đó dùng khăn giấy xoa xoa thành viên bi nhỏ rồi nhét vào lỗ mũi.

Anh quay đầu nhìn thoáng qua thấy Vương Nhất Bác đang đỡ mình.

Vương Nhất Bác dường như không bị ảnh hưởng bởi mùi hôi thối gì cả, gương mặt vẫn mang vẻ thờ ơ đó.

Anh xoa thêm hai quả cầu giấy nhỏ, đưa tay nhét vào lỗ mũi Vương Nhất Bác.

Sau đó anh cúi người bắt đầu lau giày của mình.

Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối luôn để tay cho anh vịn vào.

Đế giày không có cách nào làm sạch sẽ triệt để Tiêu Chiến chỉ có thể lau một chút rồi lại đi giày vào, có chịu đựng cảm giác buồn nôn, chờ về nhà rồi nghĩ biện pháp xử lý cái giày này.

Trên đường đi anh một mực cau mày.

Vương Nhất Bác đi bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Bọn họ nói ra cửa giẫm phải cứt chó nhất định là vận may."

"Cái này cậu cũng tin?"

Tiêu Chiến nhìn hắn đầy ngạc nhiên.

Anh thật không có tin hoặc không tin, chẳng qua dưới cái nhìn của mình, anh cảm thấy những người giống như Vương Nhất Bác, người đã debut ở tuổi thiếu niên và luôn tiếp nhận mọi xu hướng, thông tin văn hóa thì không nên nghe theo mấy cái thuyết pháp dân gian này.

Vương Nhất Bác trịnh trọng nói bốn chữ: "Thành tâm thì linh."

Tiêu Chiến bị hắn chọc cho cười haha...

Vương Nhất Bác nhìn thấy anh cười, cũng không nhịn được mà cười theo.

Tiêu Chiến vừa vặn nhìn thấy nụ cười của hắn, mặc dù Vương Nhất Bác đang đứng ngược sáng, anh không thể giải thích được tại sao dù chỉ nhìn thấy vài đường nét, Vương Nhất Bác cũng có hơi quá đẹp trai rồi.

34.

Tiểu khu này khá rộng.

Khi bọn họ gần đến ngã ba đường, từ bên phải đã nghe có tiếng mèo kêu truyền tới.

Tiêu Chiến ngạc nhiên chạy tới, kêu lên: "Đại Hoàng! Tiểu Hắc!"

Một con mèo quýt mập mạp và một con mèo đen gầy gò vừa nhìn thấy anh liền nhanh chạy tới. Tuy nhiên, lúc cách anh còn chưa đầy hai mét thì đột nhiên phanh lại, bắt đầu lùi về phía sau.

Vương Nhất Bác cũng làm theo.

Con mèo quýt ngập ngừng tiến lại gần anh, vòng quanh anh dạo qua một vòng, sau đó đào hố chôn phân dưới chân anh, con mèo đen thấy thế cũng mau chạy tới cùng chôn "Cứt".

"Không phải vậy chứ... thối vậy sao?"

Tiêu Chiến khóc không ra nước mắt.

Vương Nhất Bác có vẻ rất hứng thú với hai con mèo hoang này, hắn ngồi xổm xuống,đưa tay sờ con mèo đen nhỏ, con mèo đen nhỏ kêu một tiếng "meo meo". Sau đó đưa tay về phía con mèo quýt đang chăm chỉ không ngừng, vòng qua vòng lại quanh chân Tiêu Chiến chôn "cứt".

Con mèo quýt trông có vẻ mất kiên nhẫn, dùng móng vuốt cào cào Vương Nhất Bác một chút.

"Ai da..." Tiêu Chiến nhanh chóng kéo Vương Nhất Bác đứng dậy, thấy trên mu bàn tay bị mèo cào ra có vết máu. "Đại Hoàng tính tình không tốt, cậu xem, bị xước rồi, làm sao bây giờ? Hay là để tôi về thay giày rồi đưa cậu đi bệnh viện? Cậu nhất định phải tiêm vắc xin phòng dại."

"Không sao."

Vương Nhất Bác rút tay về, lãnh đạm nói.

Tiêu Chiến có chút áy náy: "Tôi không thể mặc kệ được. Mấy con mèo này là mèo hoang. Tiêm vắc xin xong mới yên tâm."

"Tôi bị cào qua rồi," Vương Nhất Bác nói, "Con mèo này đã cào tôi ba lần. Nhìn xem, vết xước từ lẫn trước vẫn còn."

Dưới ánh đèn đường, Tiêu Chiến nhìn kĩ một chút, bên cạnh vết máu vừa rồi thực sự có một vết xước nhạt.

"Nó... tại sao cứ luôn cào cậu?"

"Chắc là không thích tôi." Vương Nhất Bác nói.

"Làm sao có thể chứ?"

Tiêu Chiến cảm thấy lời vừa nói ra không có đạo lý lắm, vô thức muốn phủ nhận. Nhưng khi vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nhìn mình chăm chú, có vẻ muốn chờ một lý do, anh lại thấy tron lòng có chút xấu hổ.

Dù sao anh cũng không thể đồng cảm với một con mèo.

Chỉ có thể thuận mồm nói một câu.

"Cậu lớn lên đẹp trai như vậy, ai lại không thích cậu? Cậu có nhiều fan hâm mộ vậy mà."

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi: "Còn anh?"

"Hả?"

Tiêu Chiến sững sờ.

Đây không phải là hỏi anh có thích hắn hay không sao?

Anh cảm thấy cái này có chút không đúng?

Quan hệ của bọn họ có thể thảo luận chủ đề này được sao?

Anh nhớ lại những gì Tiểu Luật đã từng nói trước đây, có lẽ nào Vương Nhất Bác... cái đó... thực sự có ý với anh?

Dường như thấy anh sững sờ quá lâu, Vương Nhất Bác hỏi lại lần nữa: "Vậy còn anh? Anh cũng cảm thấy tôi đẹp trai phải không?"

Hư kinh một trận.

Hóa ra hắn đang hỏi nửa câu đầu.

"Đẹp trai a, cậu là người đẹp trai nhất trong số các minh tinh tôi từng thấy."

Mặc dù tổng cộng lại anh cũng chưa thấy qua được mấy lần, đếm trên đầu ngón tay cũng rõ.

"Tôi đi trước, anh đùa xong mấy con mèo thì mau về nhà đi." Vương Nhất Bác bất ngờ chào tạm biệt, "Chuyện đi gặp ba mẹ, anh cứ sắp xếp xong xuôi rồi nói với tôi là được, trước cuối tuần tôi đều rảnh."

Nói xong, hắn đi về phía bên kia đường, đầu không ngoảnh lại.

"Tạm biệt."

Tiêu Chiến vẫy tay về phía bóng lưng hắn.

Không hiểu sao, anh cảm thấy bóng lưng Vương Nhất Bác trông có vẻ rất hưng phấn, chân bước nhanh nhẹn, tâm trạng vô cùng tốt.

Không phải nói hắn rất đẹp trai sao?

Mấy thần tượng, minh tinh bây giờ đều có gánh nặng như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro