1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày Tiêu Chiến chuyển đến nhà họ Vương, Vương Nhất Bác đã không thích anh.

Bản thân Tiêu Chiến cũng ý thức được chuyện này.

Vương Nhất Bác hình như thực sự rất ghét anh, một ngày ba bữa không chỉ không cùng anh ăn cơm mà còn luôn cách anh thật xa, cho dù vô tình gặp mặt anh trong nhà sắc mặt cũng sẽ tái nhợt, quay đầu bỏ đi mà không nói lời nào.

Có lần bọn họ cùng nhau chụp ảnh chân dung gia đình, nhiếp ảnh gia yêu cầu hai anh em đứng gần nhau hơn nên Tiêu Chiến đã bước tới đặt tay lên vai Vương Nhất Bác, nhưng không ngờ người kia lại vô tình gạt bỏ tay anh trước mặt mọi người.

Cảnh tượng đó thật sự rất xấu hổ.

Bố Vương không hiểu vì sao con trai mình lại nóng nảy như vậy, ông cũng quyết định làm việc tư tưởng với hắn rồi, nhưng hắn không chỉ không thèm nghe lấy mà còn hiển nhiên nhắm mắt cắm tai nghe vào tai.

Vì vậy bố Vương không còn cách nào khác ngoài việc an ủi Tiêu Chiến: "Con đừng quan tâm đến nó", "Con đã vào nhà này thì chúng ta chính là một gia đình", hay "Để hôm khác bố đánh cho nó một trận",v.v.

Nhưng mỗi lần vậy Tiêu Chiến chỉ hiểu chuyện lắc đầu: "Không sao đâu bố, em ấy vẫn còn là một đứa trẻ."

---

Bố của Vương Nhất Bác là một giáo sư đại học, ông là người ít nói, nhưng thật thà và lương thiện, Vương Nhất Bác cũng là do một tay ông nghiêm khắc mà dạy dỗ nên.

Cách đây một tháng, ông bất ngờ tuyên bố mình sẽ kết hôn cùng một giáo sư khác trong trường.

Vương Nhất Bác không biết hai người đã bên nhau từ khi nào và lúc nào thì nói đến chuyện kết hôn. Cho đến khi họ chuẩn bị dọn về sống cùng nhau, Vương Nhất Bác mới biết mẹ kế của hắn còn có một cậu con trai.

Khi mọi người chính thức gặp mặt tại bàn ăn, trong khi bố Vương và mẹ kế vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui tân hôn thì anh kế vẫn im lặng, chỉ có mình Vương Nhất Bác là có vẻ khó chịu.

Bố Vương lúc này mới muộn màng giới thiệu: Đây là anh trai con, Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác dùng ánh mắt đánh giá Tiêu Chiến vài lần, sau đó ăn vội vài miếng rồi trở về phòng ngủ.

Vào đêm đầu tiên khi Tiêu Chiến đến, hệ thống sưởi sàn trong phòng dành cho khách không hoạt động. Vào mùa đông không có cách nào ngủ được, chỉ có thể đợi ngày hôm sau mới gọi người đến sửa. Tất nhiên, đêm đó Tiêu Chiến chỉ còn cách ngủ cùng phòng với Vương Nhất Bác.

Theo lý mà nói, Vương Nhất Bác còn nhỏ nhưng cũng tính là một nửa trưởng thành rồi, cho dù không thể ngay lập tức chấp nhận sự xuất hiện đột ngột của hai người xa lạ trong cuộc đời mình cũng không cần phải có thái độ thù địch như vậy đúng không?

Lúc Tiêu Chiến quay người thay ra đồ ngủ, anh có thể cảm nhận cái nhìn lạnh lẽo của Vương Nhất Bác sau lưng, khiến Tiêu Chiến không cách nào không để ý đến ánh nhìn phía sau.

Nhìn anh tỏ vẻ lo lắng sau khi thay xong đồ ngủ, Vương Nhất Bác, người vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn Tiêu Chiến không khỏi sụt sịt: Thật không hiểu, tôi còn tưởng anh là phụ nữ.

Tiêu Chiến không biết đã xảy ra chuyện gì khiến Vương Nhất Bác không vui sau đêm họ ngủ cùng nhau, bố mẹ hai người cũng không biết. Dù sao thì từ sáng hôm sau, Vương Nhất Bác vẫn chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến.

---

Sau khi hệ thống sưởi sàn trong phòng khách được sửa, Tiêu Chiến đã có phòng riêng.

Anh hiểu Vương Nhất Bác không quá hài lòng anh, vì vậy anh luôn giữ khoảng cách với Vương Nhất Bác, sợ hắn sẽ không vui.

Ban ngày bố Vương và mẹ Tiêu sẽ đi làm, Vương Nhất Bác là học sinh cuối cấp cũng đến lớp. Chỉ có Tiêu Chiến, nhà thiết kế với thời gian làm việc không cố định mới rảnh rỗi ở nhà.

Bản thân Tiêu Chiến là người khá sạch sẽ, anh cũng muốn bản thân gây ấn tượng tốt với bố Vương và Vương Nhất Bác nên luôn tìm cơ hội để thể hiện kỹ năng làm việc nhà của mình. Sàn nhà bẩn thì anh lao vào lau, cả nhà ăn xong lại lao vào rửa bát, giặt quần áo xong lại lao đi phơi.

Bản thân anh cũng không quá quan tâm bố Vương và Vương Nhất Bác nghĩ gì về mình, nhưng anh vẫn hy vọng màn thể hiện của mình có thể cộng thêm điểm cho mẹ anh. Dù sao thì anh vẫn chỉ nghe nói về việc mẹ kế và con riêng có mâu thuẫn chưa từng nghe nói mâu thuẫn xảy đến có liên quan đế anh kế. Vì vậy nếu Vương Nhất Bác nhắm vào anh thì có nghĩa là hắn đang nhắm vào mẹ anh.

Nhưng sau một thời gian, anh phát hiện ra rằng Vương Nhất Bác không những không có mâu thuẫn với mẹ anh mà ngược lại hắn cùng mẹ anh còn rất hòa hợp. Mẹ Tiêu khi nhìn thấy Vương Nhất Bác đều rất vui vẻ, còn không ngừng khen hắn đẹp trai và nghe lời.

Tiêu Chiến có chút bất đắc dĩ, anh không biết mình đã đắc tội Vương Nhất Bác ở chỗ nào.

---

Buổi sáng như thường lệ, bố Vương và mẹ Tiêu đi làm, Tiêu Chiến theo phía sau đưa cặp táp cho họ: "Bố mẹ đi cẩn thận."

"Được rồi." Bố Vương nhẹ nhõm gật đầu, ông sau đó hình như nhớ ra gì đó, "Buổi tối bố mẹ sẽ đi tiệc với đồng nghiệp, con không cần nấu cơm cho chúng ta. Con và Nhất Bác đều ở nhà, nếu nó dám bắt nạt con, thì nói với bố. Bố sẽ xử lý nó."

"Không, không đâu bố." Tiêu Chiến vội vàng lắc đầu, "Sẽ không có chuyện gì đâu."

Anh tiễn hai người ra ngoài, khi quay lại liền thấy Vương Nhất Bác đứng trước mặt mình.

Tiêu Chiến sửng sốt, "... Chào buổi sáng."

"Chào." Vương Nhất Bác nhìn anh chằm chằm, cổ họng thốt ra một từ.

"Hôm nay em không ăn sáng à?" Tiêu Chiến thận trọng hỏi: "Em ăn một chút đi, không cần lo, anh sẽ không ăn cùng bàn với em, em không cần..."

Anh còn chưa nói xong, Vương Nhất Bác đã bước qua anh, mở cửa: "Tôi đi học."

"Hả, được rồi, cái đó, cái đó..." Tiêu Chiến vội vàng đáp lại, anh muốn thuyết phục hắn thêm vài câu nhưng lại không biết nói gì, đành phải nhìn Vương Nhất Bác đi càng lúc càng xa.

Sau khi người trong nhà lần lượt ra ngoài hết, Tiêu Chiến bắt đầu chăm chỉ giặt và phơi quần áo, cuối cùng lại phát hiện một cái quần lót khác của mình đã biến mất. Gần đây anh thường xuyên mất quần lót, nếu mất hết không phải sẽ không còn gì để mặc sao.

Không phải nó bị bay đi đâu chứ? Tiêu Chiến tìm từ trong ra ngoài nhà cũng không tìm thấy, anh đành phải bỏ cuộc: chỉ là quần lót thôi, có người nhặt được được thì cũng vô dụng.

Sau khi phơi xong quần áo, Tiêu Chiến lại cầm máy hút bụi hút sạch sô pha, thảm, nhà bếp và nhà vệ sinh. Sau khi dọn hết mọi ngóc ngách trong nhà, anh do dự một lúc, cuối cùng cũng đi đến phòng ngủ của Vương Nhất Bác.

Trước khi đẩy cửa ra, Tiêu Chiến hắng giọng, giả vờ xin phép: "Anh vào đây." Nói xong, anh không khỏi tự giễu chính mình: Có vẻ tháng này anh thực sự đã bị Vương Nhất Bác dọa sợ rồi.

Phòng ngủ của Vương Nhất Bác trông không khác gì hôm anh ngủ nhờ một tháng trước. Ngoại trừ phong cách tổng thể của đồ nội thất và ga trải giường hơi tối màu thì căn phòng lại sạch sẽ đến bất ngờ.

Tiêu Chiến nhẹ nhõm gật đầu, nhưng anh đã thực sự xem mình thành anh lớn trong nhà, lại nhanh chóng lắc đầu, cầm máy hút bụi lên mà tận tâm hút.

Khi hút đến gầm giường, máy hút bụi phát ra tiếng động lạ, hình như nó đang mắc kẹt vật gì đó. Tiêu Chiến tắt máy hút bụi, anh đưa tay cầm lấy đến trước mặt thì phát hiện nó được quấn lại bởi một miếng vải.

Anh nghi ngờ rút mảnh vải và mở ra, đó là một cái quần boxer.

Quần lót màu trắng với kiểu dáng và chất liệu cotton nguyên chất giống hệt cái quần mà anh đã mất trước đó.

Anh cầm lấy quần lót trong tay, ngơ ngác một lúc lâu, cuối cùng mới ném quần lót trở lại chỗ cũ. Sau khi ném xong, Tiêu Chiến không còn muốn ở lại đây nữa, anh cầm máy hút bụi nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ Vương Nhất Bác.

---

Bàn ăn vắng vẻ, buổi sáng bố mẹ đã bảo sẽ không trở về. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ở trong phòng đóng chặt cửa, anh biết hắn sẽ không ra ngoài ăn cơm, nên liền đặt một ít đồ ăn cho mình.

Kỳ thật như vậy càng tốt, Tiêu Chiến thực sự không biết sau khi trải qua chuyện ngày hôm nay anh sẽ đối mặt với Vương Nhất Bác như thế nào nữa.

Anh thu mình lại, xới lên một đũa cơm, nhưng khi anh còn chưa kịp cho vào miệng, Vương Nhất Bác đã từ trong phòng ngủ đi ra, lần đầu tiên ngồi vào bàn ăn cầm đũa lên.

Tiêu Chiến hoảng sợ cứng đờ người.

Vương Nhất Bác ăn mấy miếng, sau đó dừng đũa nhìn Tiêu Chiến: "Anh vào phòng tôi à?"

Tiêu Chiến ho khan, "... à, phải."

"Anh đã di chuyển rất nhiều đồ đạc của tôi." Vương Nhất Bác lại nói.

Có sao? Tiêu Chiến nghe xong, cau mày lo lắng, anh bắt đầu suy nghĩ, lại nhanh chóng xin lỗi: "Xin lỗi, là vì anh muốn dọn dẹp nên..."

"Anh có thể đừng tùy tiện vào phòng ngủ của tôi có được không?" Vương Nhất Bác ngắt lời anh, vẻ mặt lạnh lùng nhìn bàn ăn.

"Thật xin lỗi." Tiêu Chiến cúi đầu xin lỗi lần nữa.

Bầu không khí im lặng một lúc, Tiêu Chiến cầm đũa muốn tùy tiện ăn một miếng để không phải xấu hổ như vậy.

"Anh uống ăn bằng đũa à?" Giọng điệu Vương Nhất Bác rất bình tĩnh.

Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn tình huống trong tay mình, anh nhanh chóng đặt đũa xuống, "A, thật ra, thật ra, anh vốn dùng đũa để uống canh, haha..."

Vương Nhất Bác đẩy bát ra xa: "Tôi ăn xong rồi."

Đầu Tiêu Chiến nóng lên, anh vô thức nắm lấy cánh tay người kia, "Em không ăn nữa à?"

Vương Nhất Bác giật mình, hắn nhìn thấy Tiêu Chiến đang nắm tay mình, hơi thở lập tức trở nên dồn dập, lập tức gạt tay người kia: "Tránh xa tôi ra!" Nói xong, hắn liền quay người trở lại phòng mà không thèm quay đầu lại.

Tiêu Chiến quay đầu, dùng ánh mắt dõi theo bước đi của Vương Nhất Bác, anh nghe thấy tiếng phòng ngủ đóng lại, không khỏi bất mãn rủ vai: Rõ ràng Vương Nhất Bác làm chuyện xấu trước, vì cớ gì hắn lại cư xử thể anh mới là người làm sai ấy? Thật không công bằng mà.

Editor:

Truyện này chỉ là đoản ngắn thôi nha mọi người, tác giả đăng liền mạch nhưng vì hơi dài nên mình chia ra đăng nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro