2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rác trong phòng Vương Nhất Bác luôn nhiều nhất trong nhà, nhưng đều là mấy cục giấy vệ sinh vo tròn lại, Tiêu Chiến đã để ý ngay từ ngày đầu tiên chuyển đến ngôi nhà này.

Anh chắc chắn Vương Nhất Bác không bị cảm lạnh vậy giấy vệ sinh chỉ có thể là do...

Tiêu Chiến cau mày nhìn những cục giấy vệ sinh trong khi vứt rác.

Trước đây anh chỉ xem đây là hành vi bình thường của tuổi mới lớn, nhưng từ khi nhìn thấy quần lót của mình trong phòng Vương Nhất Bác, anh không khỏi nghĩ tới chuyện khác.

Dù kể từ hôm đó đến nay Tiêu Chiến chưa từng mất thêm cái quần lót nào nhưng anh không khỏi sợ hãi khi nhìn thấy mấy cục giấy này, đồng thời cầu nguyện tất cả chỉ là hiểu lầm.

---

Kể từ hôm đó vì hơi dè dặt Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không dám mà cũng không muốn vào phòng hắn nữa.

Anh chỉ lấy một miếng giẻ nhỏ mỗi ngày lau cửa phòng ngủ Vương Nhất Bác tới khi sáng bóng.

Chỉ là hôm nay lúc đang lau khung cửa, Tiêu Chiến bởi vì lơ đãng nên vô tình phát ra vài tiếng động, kết quả người từ trong phòng liền mang dép bước ra ngoài.

Vương Nhất Bác tức giận mở cửa, hỏi Tiêu Chiến còn đang ngơ ngác trước mặt: "Anh đang làm gì vậy?"

Tiêu Chiến giật mình, "... Cậu không đi học."

"Tôi hỏi anh đang làm gì vậy!" Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi, hắn cao giọng, đấm mạnh vào cửa nói: "Anh có thể tránh xa tôi ra được không!"

Tiêu Chiến nhìn thấy bộ dáng tức giận của hắn, anh sợ Vương Nhất Bác sẽ đánh mình nên vội vàng lắc đầu: "Ừm, anh xin lỗi, anh sẽ đi trước."

Vương Nhất Bác nắm lấy cánh cửa, nhìn bóng lưng vội vã của anh, đầu ngón tay dùng lực đến trắng bệch, đột nhiên nói: "Tiêu Chiến—"

Tiêu Chiến lập tức sững sờ tại chỗ, anh hơi quay mặt lại, căng thẳng trả lời: "Hả..."

"Tôi chưa bao giờ xem anh là anh trai." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến chậm rãi chớp mắt, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, quay người nhìn Vương Nhất Bác, nở nụ cười có chút xấu hổ: "Anh biết, không sao, không sao cả."

Vương Nhất Bác ném cái gì đó qua: "Tôi trả lại anh thứ này."

Tiêu Chiến vội vàng bắt lấy, khi nhìn kỹ thì ra đó là cái quần lót mà anh đã từng dùng máy hút bụi hút ra khỏi gầm giường Vương Nhất Bác ngày hôm đó. Anh sửng sốt một chút, há hốc mồm nhìn Vương Nhất Bác: "Cái này, em..."

"Xin lỗi, tôi đã làm bẩn đồ của anh." Vương Nhất Bác tiến lại gần một bước, "Anh biết tôi đã làm gì với nó phải không?"

Tiêu Chiến sợ hãi lùi lại, anh trông giống như một con thỏ đầy hoảng sợ, xấu hổ cùng phẫn nộ mắng: "Em đang nói cái gì vậy!"

Vương Nhất Bác lại tiến gần thêm một bước nữa: "Tôi đã cảnh cáo anh rồi, tránh xa tôi ra."

Bây giờ khoảng cách giữa hắn và Tiêu Chiến đã rút lại, còn rất ngắn.

Tiêu Chiến dựng tóc gáy, anh rụt vai lùi lại: "Anh về phòng đây."

Vương Nhất Bác ôm lấy anh, kéo vào lòng hắn, "Đừng đi—"

Tiêu Chiến gần như hét lên, anh dùng hết sức giãy giụa, làm Vương Nhất Bác không kịp phản ứng, hắn lập tức bị đẩy vào tường. Tiêu Chiến liền nhân cơ hội này chạy về phòng.

Anh chạy đến cửa phòng, liền lập tức mở cửa rồi định khóa trái lại, nhưng không ngờ Vương Nhất Bác lại kịp đưa tay vào khe cửa, Tiêu Chiến dù có cố gắng thế nào hắn cũng không chịu buông ra.

Nhìn thấy cánh tay Vương Nhất Bác bị kẹp đến bầm tím, Tiêu Chiến trong lòng mềm nhũn, anh mở cửa ra.

Vương Nhất Bác xông vào ném Tiêu Chiến lên giường. Hắn cắn mạnh lên cổ Tiêu Chiến một cách man rợ, mạnh mẽ lột xuống quần áo anh.

"Thả tôi ra!" Tiêu Chiến hét lên cầu cứu. Nước bọt của Vương Nhất Bác chảy đầy cổ anh, để lộ ra một nửa ngực anh.

Vương Nhất Bác cười lên vài tiếng, "Muốn mọi người nghe thấy tôi làm anh đúng không? Vậy thì hét tiếp đi."

Tiêu Chiến lập tức im lặng, anh mím môi, mũi phập phồng, bị sự hèn hạ của Vương Nhất Bác ép đến rơi nước mắt. Anh tức giận đấm vào người Vương Nhất Bác, nhưng hắn chỉ dùng vài đòn liền kẹp được tay anh lại, kéo chúng lên đỉnh đầu trong tư thế nhục nhã.

Vương Nhất Bác lại đến xé quần áo anh, còn không thành thật mà bóp mạnh ngực Tiêu Chiến.

Không biết có phải vì Vương Nhất Bác luôn mang ý đồ xấu với người ta hay không, mà hắn cảm thấy ngực Tiêu Chiến mềm hơn nhiều so với nam giới bình thường. Vương Nhất Bác hoàn toàn không quan tâm đến sự phản kháng và giãy dụa của Tiêu Chiến, hắn chỉ lo âu yếm xoa nắn hai điểm mềm mại trước ngực anh.

Tiêu Chiến vừa lo nhưng cũng vừa sợ hãi, anh không biết một đứa trẻ cấp ba lại có thể mạnh đến như thế. Đùi Vương Nhất Bác đè lên người anh, khiến anh thậm chí còn không thể cử động.

"Nhất Bác, cậu không được làm chuyện này." Tiêu Chiến cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, "Cậu nhất định sẽ hối hận."

"Hối hận?" Vương Nhất Bác vuốt má Tiêu Chiến, "Cả tháng nay tôi đã nghĩ cách làm sao để làm tình với anh, tại sao bây giờ tôi lại phải hối hận?"

Tiêu Chiến nghe xong chỉ cảm thấy tuyệt vọng, anh dùng hai tay ngăn Vương Nhất Bác lại: "Đừng làm tôi phải ghét cậu!"

"Tôi rất sợ anh ghét tôi," Vương Nhất Bác cười toe toét như một tên lưu manh, hắn dùng hết sức xé toạc áo sơ mi của Tiêu Chiến, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt anh, "Tôi sợ anh ghét tôi làm anh chưa đủ tốt." Nói xong hắn mạnh mẽ chặn lấy miệng Tiêu Chiến, mãnh liệt hôn.

Tiêu Chiến dùng hết sức quay đầu từ bên này sang bên kia để tránh nụ hôn của Vương Nhất Bác, lúc Vương Nhất Bác đưa lưỡi vào miệng anh, anh cũng tàn nhẫn mà cắn xuống.

Vương Nhất Bác đau đớn khịt mũi, Tiêu Chiến nếm được chút vị máu, anh nhìn vẻ mặt đau đớn của Vương Nhất Bác, không khỏi mềm lòng, "...Cậu thả tôi ra, tôi sẽ coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra."

Vương Nhất Bác nhổ bước bọt đẫm máu xuống đất: "Là anh ép tôi làm chuyện này."

Hắn cởi quần lót của anh trước sự phản kháng mạnh mẽ từ Tiêu Chiến. Anh giơ chân lên muốn đạp Vương Nhất Bác nhưng đã nhanh chóng bị người kia đánh gãy một cách tàn nhẫn.

Sau một náo loạn, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng nhìn thấy thân dưới của Tiêu Chiến.

Suốt một tháng qua, hắn đã luôn tưởng tượng đến cảnh Tiêu Chiến khỏa thân sẽ trông như thế nào. Hắn tưởng tượng xúc cảm khi lòng bàn tay chạm vào cơ thể anh, tưởng tượng đến mỗi cú va chạm mạnh mẽ sau khi lấp đầy bên trong anh.

Nhưng lúc này đây, Vương Nhất Bác đã được tận mắt nhìn thấy rõ ràng, hắn "chậc" một tiếng, ánh mắt bẩn thỉu đến mức Tiêu Chiến gần như run rẩy.

"Buông tôi ra! Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến hét lên: "Tôi nói cậu buông tôi ra!"

"Anh sẽ có thai à?" Vương Nhất Bác vuốt ve cơ thể đáng yêu của Tiêu Chiến.

Hơi thở của anh đột ngột ngừng lại khi hắn chạm vào, anh yếu ớt giãy giụa vì nhục nhã, cố gắng phớt lờ khoái cảm mờ nhạt của mình.

Nhìn Tiêu Chiến cắn môi, Vương Nhất Bác càng cười quái dị, hắn dùng một chút lực, ngón tay xoa qua bộ phận nhạy cảm của anh: "Sinh cho tôi một đứa đi."

Tiêu Chiến rên rỉ vài tiếng đau đớn, Vương Nhất Bác cúi đầu hôn anh, động tác càng lúc càng nhanh, một lúc sau, Tiêu Chiến co ngón chân lại, anh gửi toàn bộ tiếng hét vì khoái cảm của mình vào đôi môi đang hôn lấy anh của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến bắn ra khắp tay Vương Nhất Bác, hắn bôi ra dịch thể lên ngón trỏ của mình, ngập ngừng vài phút rồi từ từ đi vào hang động bí mật kia.

Tiêu Chiến chặt đến mức khó tin, mỗi khi Vương Nhất Bác khẽ di chuyển, thành trong của anh sẽ quấn chặt ngón tay Vương Nhất Bác, làm Tiêu Chiến phát ra vài tiếng rên rỉ mà anh cố kìm nén.

Vương Nhất Bác lại nhét thêm một ngón vào, Tiêu Chiến lần này lại khó chịu mà muốn đứng lên. Bất chấp việc dương vật của mình đang bị Vương Nhất Bác nắm trong tay, anh vẫn tiếp tục giãy giụa, cố dùng cùi chỏ đánh vào mặt Vương Nhất Bác, nhưng hắn lại dễ dàng tránh được, thậm chí còn để lại trong cánh tay anh một dấu răng.

"Nếu anh không nghe lời, tôi sẽ không cho anh màn dạo đầu nữa." Vương Nhất Bác đe dọa, sau đó lại mỉm cười, "Anh có muốn em trực tiếp vào hay không? Anh trai?"

Mắt Tiêu Chiến đỏ hoe khi nghe thấy tiếng "anh trai". Anh đang ở trong tư thế cực kỳ nhục nhã, tiếng gọi này xảy đến dường như đã giáng một đòn mạnh mẽ vào anh, khiến động tác của Tiêu Chiến cũng trở nên chậm chạp.

Vương Nhất Bác thỏa mãn hôn anh, sau đó cúi đầu mút lấy bộ ngực mềm mại của Tiêu Chiến. Hắn ngậm một bên ngực anh vào miệng, không ngừng dùng đầu lưỡi liếm láp và chơi đùa với nó. Ngón tay của hắn cũng không nhàn rỗi mà tiếp tục đẩy vào tiểu huyệt chật hẹp bên trong Tiêu Chiến, bộ phận nhạy cảm cả trên và dưới đều bị người cùng lúc đùa bỡn, khiến Tiêu Chiến co giật đến không thể khống chế.

Khi anh cảm thấy ngón tay Vương Nhất Bác đâm càng lúc càng nhanh, anh không khỏi cầu xin tha thứ: "Nhanh, quá nhanh rồi... cậu chậm lại..."

Vương Nhất Bác cố ý đẩy vào ngón tay, tốc độ ngày một nhanh, cũng xoa xoa hậu huyệt ẩm ướt và nhớp nháp của Tiêu Chiến vài lần, anh cong eo, hét lên và đạt cực khoái trong tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không muốn rời mắt, hắn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt dâm đãng và xấu hổ của Tiêu Chiến, hắn muốn làm chuyện đáng sợ hơn nữa với anh.

Vương Nhất Bác đưa tay cởi quần thể thao, lấy ra thứ khổng lồ ẩn bên trong, hắn đưa dương vật ấn nhẹ vào cửa tiểu huyệt rồi mới từ từ đẩy hết vào trong, mặc Tiêu Chiến vẫn còn chưa kịp hoàn hồn sau dư vị cao trào.

Tiêu Chiến rùng mình vì cảm giác khó chịu khi bị xâm nhập, anh có thể cảm nhận rõ ràng hình dạng và nhiệt độ khi thứ của Vương Nhất Bác xuyên qua người anh. Eo anh đau vì sự xâm nhập khi người kia cưỡng bức, sự vui sướng vừa rồi không còn nữa. Tiêu Chiến sốt ruột nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, để lại rất nhiều vết hằn.

Nếu cứ tiếp tục như thế, anh sẽ chết mất.

"Không, không được," giọng Tiêu Chiến nức nở vì bất lực, "Làm ơn, Nhất Bác, tôi dùng tay giúp cậu được không? Đừng làm nữa."

Vương Nhất Bác nhìn biểu tình của Tiêu Chiến có chút sững sờ, hắn dừng lại động tác trong phút chốc, giọng điệu đầy chua chát.

"Cả tháng này không có giây phút nào tôi không từng trách anh," một lúc sau Vương Nhất Bác đột nhiên thấp giọng: "Vì sao anh cứ nhất định muốn làm anh trai tôi chứ?"

"Nếu anh không phải là anh trai tôi, anh sẽ không từ chối tôi."

"Nhưng anh cứ nhất quyết muốn làm anh trai tôi, khiến tôi thậm chí còn không có tư cách để thích anh."

Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác, anh nhìn bộ dáng yếu đuối và không cam lòng của người kia, cũng ngơ ngác trước cảnh tượng dâm đãng này.

Anh còn chưa kịp nghĩ cách trả lời thì Vương Nhất Bác đã đẩy hông, hắn cúi đầu, phả hơi thả nóng hổi vào cổ Tiêu Chiến, "Cho em lần này thôi anh, em chỉ muốn lần này thôi."

Tiêu Chiến đành phải rên rỉ vài tiếng, anh vươn tay ngăn giữa ngực mình và Vương nhất Bác: "Cậu, đừng... đợi một chút..."

Tuy nhiên Vương Nhất Bác lại không ngừng thúc giục anh một cách ngu ngốc, hắn hôn lên cằm Tiêu Chiến, giả vờ cúi thấp người, dùng giọng mũi cầu xin: "Em có thể làm được không? Anh ơi, làm ơn."

Mỗi lần Vương Nhất Bác va chạm, Tiêu Chiến toàn thân đều run rẩy, anh có thể cảm giác lưng mình không ngừng co rúm, tay kéo căng ga giường, mọi thứ như đang giễu cợt anh cũng là kẻ đồng loã trong chuyện phi đạo đức này, cũng chế nhạo anh không có tư cách nói "không" với kẻ xảo quyệt trước mặt.

Tiêu Chiến trong đầu không ngừng ong ong, anh lắc lắc đầu nói, âm thanh gần như không nghe được: "Chỉ lần này thôi."

Vương Nhất Bác sau khi nghe ân xá, cả người đột nhiên căng thẳng, máu toàn thân lúc này đều dồn xuống phần dưới cơ thể, hắn bất động nhìn Tiêu Chiến, dáng vẻ im lặng gần như khiến Tiêu Chiến có cảm giác mình đang mơ.

"Anh trai," Vương Nhất Bác đột nhiên thì thầm vào tai Tiêu Chiến, "Em yêu anh."

Ba chữ này Tiêu Chiến càng khó chấp nhận hơn là việc thừa nhận bản thân đang quan hệ tình dục với em trai mình, anh lập tức quay đầu đi, mặt như bị bỏng: "Đừng nói nữa."

Vương Nhất Bác chặn miệng anh lại, sau một nụ hôn sâu và dài, hắn hôn lên trán Tiêu Chiến, nhẹ nhàng nói: "Em yêu anh, Tiêu Chiến."

Xong rồi. Tiêu Chiến cảm thấy tim mình đập loạn xạ, anh tuyệt vọng nhắm mắt giữa nhịp tim đập không đều bên tai, anh thậm chí còn không nhận ra rằng bản thân đã nghĩ đến khả năng của hai người trong tương lai, một sau lúc mới nhớ đến: "Vương Nhất Bác còn chưa trưởng thành?

Bọn họ bây giờ có tính là phạm pháp không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro