Chương 6: Tiểu biệt thắng hôn nhân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đi công tác.

"Bảo bảo..." Sáng sớm đầu bù tóc rối ôm vợ vừa than vừa dụi vào lòng vợ, uất ức nói: "Em không muốn đi..."

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác xoa có chút ngứa ngáy, hơn nữa bụng đã lớn tháng cũng không dễ dằng co với hắn, chỉ có thể mặc cho hắn ôm, "Được, mau tắm rửa đi, anh thu dọn hành lý cho em." Tiêu Chiến nói, muốn gỡ tay Vương Nhất Bác ra, nhưng Vương Nhất Bác đã ôm chặt lấy anh, "Hôn em, hôn em, em mới dậy."

"Em còn chưa đánh răng." Tiêu Chiến cười nói.

"Anh ghét bỏ em à, trước đây chưa đánh răng cũng cho em hôn, anh ghét bỏ em... Ngày trước em đi công tác anh không nỡ để em đi, bây giờ lại muốn em đi nhanh lên, anh không còn yêu em nữa, vợ à, có con nhỏ thì không cần con lớn."

Tiêu Chiến thực sự không thể làm gì với chồng mình, anh dùng cả hai tay xoa mặt, làm biến dạng má sữa của Vương Nhất Bác, "Mau. Đi. Đánh. Răng." Từng chữ dùng sức nói ra, nói xong, cười hôn một cái lên mặt Vương Nhất Bác, "Có thể đi chưa đại bảo?"

Cuối cùng cũng đẩy được Vương Nhất Bác dậy, Tiêu Chiến ra khỏi giường giúp hắn thu dọn hành lý cho chuyến công tác ba ngày. Bụng anh khá cong, mặc bộ đồ ngủ lụa màu nude rộng thùng thình cũng không che được cái bụng phình to. Vừa vỗ nhẹ vào bụng như đang ru đứa bé trong bụng, vừa ậm ừ khe khẽ giúp Vương Nhất Bác chọn quần áo.

Càng gần cuối năm, thời tiết càng ngày càng lạnh, thành phố C nơi Vương Nhất Bác sẽ đến còn lạnh hơn cả Bắc Kinh, hắn dễ bị cảm lạnh nên Tiêu Chiến đã chọn cho hắn một bộ quần áo dày, lấy ra khỏi móc xếp lại, trong tay chọn xong quần áo, anh cầm quần áo đặt lên giường, lấy chiếc vali nhỏ ra, chuẩn bị xếp đồ cho Vương Nhất Bác.

Anh lấy ra một vài chiếc túi, sắp xếp quần áo, quần dài và đồ lót thành một bộ rồi cho vào túi, để Vương Nhất Bác khi ra ngoài có thể mặc vào mà không cần quan tâm kết hợp quần áo như thế nào. Anh đứng thẳng người một lúc, khom người thu dọn một hồi, thu dọn xong lại cảm thấy hơi đau, hai tay chống đỡ, thở ra một hơi, nhìn hành lý lại nghĩ xem còn thứ gì chưa cho vào.

Vương Nhất Bác tắm rửa xong, từ phía sau ôm lấy Tiêu Chiến, vòng tay ôm lấy bụng Tiêu Chiến, đầu đầy tóc vùi vào trên vai Tiêu Chiến, "Bảo bối... Em thật sự đi rồi, anh đừng nhớ em, nhớ em quá, thì gọi cho em, không, gọi video..."

"Biết rồi." Tiêu Chiến cười xoa xoa mặt Vương Nhất Bác, "Đóng gói cho em rồi, quần áo đều xếp thành một bộ, đến lúc đó chỉ cần lấy ra mặc vào, cả thuốc dạ dày đây rồi thấy chưa? Nếu đau thì uống."

"Anh để đồ ăn vặt cho em, thịt khô và khoai tây chiên giòn, anh mới làm hôm qua, đói bụng thì ăn một chút, đừng ăn nhiều quá." Tiêu Chiến cất đồ ăn vặt vào vali.

"Vậy nếu muốn ăn vợ thì sao?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến bất lực, mỗi lần đi công tác, chồng nhà anh đều muốn anh đến làm một trận. Anh quay lại nhìn Vương Nhất Bác, bắt gặp ánh mắt cưng chiều của chồng mình, "Ngày nào anh cũng gọi video được không?"

Vương Nhất Bác mỉm cười, vòng tay ôm vợ hôn: "Yêu anh."

"Được rồi, đại bảo kiếm tiền mua sữa bột cho tiểu bảo."

Cuối cùng cũng tiễn Vương Nhất Bác đi, căn phòng ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh, Tiêu Chiến không quen. Dù nói không muốn nhưng chỉ trong vòng năm phút sau khi chồng đi, lại bắt đầu nhớ hắn da diết.

Vài phút, Vương Nhất Bác sẽ báo cáo cho Tiêu Chiến biết hắn ở đâu. Thời tiết hôm nay rất đẹp, đến sân bay, Vương Nhất Bác đã chụp một bức ảnh đám mây hình trái tim gửi cho Tiêu Chiến, mỗi khi nhìn thấy thứ gì đó thú vị trên đường, hắn sẽ gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đang ngồi trên ghế sofa, chờ đợi tin tức của Vương Nhất Bác, xem các biểu tượng cảm xúc khác nhau và nhìn các biểu cảm uỷ khuất khác nhau của chồng mình.

Vương Nhất Bác đi thảo luận công việc với khách hàng buổi tối, không có nhắn tin, Tiêu Chiến cảm thấy buồn chán. Anh lướt trạm T một hồi, đồ ăn cùng những em bé đáng yêu mà anh thường thích giờ không hay nữa. Cuối cùng, anh quyết định bắt đầu phát sóng trực tiếp để trò chuyện với người hâm mộ.

Anh lấy máy tính ra, đeo tai nghe và bắt đầu phát sóng trực tiếp. Sở dĩ anh chọn bàn ăn là vì nó có thể che bụng và anh có thể ngồi đàng hoàng, nếu chọn ngồi trên ghế sô pha, rất có thể anh sẽ ngã xuống.

Vốn tưởng rằng không có thông báo trước sẽ không có nhiều người hâm mộ, nhưng không ngờ rằng vừa bắt đầu phát sóng trực tiếp đã có rất nhiều người tràn vào, điện thoại di động của anh cũng bị đơ. Tiêu Chiến có chút kinh ngạc, "Oa, mọi người nhanh như vậy."

【Woooooooooooooo Mama ơi con nhớ Mama! 】

【Mama! 】

【Bụng có lớn hơn không? muốn xem】

【Toàn thân Mama tràn đầy vinh quang của người mẹ】

【 đã lâu không gặp! 】

【Em bé thế nào? mang thai có mệt không?】

Tiêu Chiến cười: "Bây giờ không mệt nữa, bảo bảo không sao, nhưng mấy ngày trước còn rất ầm ĩ, gây lộn với ba nó."

[Hahaha chết cười]

【rất dễ thương】

【Đứa bé phải rất dễ thương】

[Đây có phải là phòng trò chuyện hôm nay không? chồng vắng nhà? 】

Người hâm mộ của Sean đã đoán ra thói quen của Sean, mỗi lần anh trò chuyện trực tiếp, nhất định là do chồng anh không có ở nhà, hoặc là tăng ca hoặc đi công tác, Sean sẽ bắt đầu trò chuyện trực tiếp để trò chuyện với mọi người khi anh buồn chán, và lần này cũng vậy.

"Đúng vậy, đi công tác." Tiêu Chiến nói.

[có nhớ chồng không? 】

"Không sao, mới đi không đến một ngày."

【Cẩn thận một mình】

[Vlog dạo này có vẻ ngắn hơn]

[Vâng, tôi đã không đi sâu vào chi tiết trước đây]

[Mang thai em bé đừng cập nhật, chuyển sang phát sóng trực tiếp để không phải cắt video]

【đồng ý, đồng ý】

"Có ngắn quá không? Mấy ngày nay chồng tôi chỉnh sửa video, giờ nhìn màn hình lâu tôi cũng mệt nên giao cho chồng."

Các video cắt của Vương Nhất Bác cũng giống như của anh, đơn giản và cắt bỏ nhiều chi tiết — ví dụ bàn tay của anh, thì tất cả đều bị cắt, lý do rất đơn giản, Tại sao vợ tôi lại cho các người xem.

"Lát nữa tôi sẽ nói lại với em ý." Tiêu Chiến luôn ưu ái người hâm mộ và đáp ứng mọi yêu cầu.

"Về phần phát sóng trực tiếp, nếu chồng tôi ở đây, tôi có thể ... không có thời gian để phát sóng trực tiếp."

Vương Nhất Bác sẽ không từ bỏ thời gian đáng lẽ thuộc về anh cho người hâm mộ.

【Tại sao không có thời gian (mặt nhỏ như đồng)】

【Dạo này baba gầy đi nhiều】

【 Bây giờ Mama vẫn đang nấu ăn chứ? 】

"Thỉnh thoảng tôi cũng ăn một chút, nhưng chồng tôi không cho tôi quá mệt mỏi nên không làm nhiều như trước nữa", Tiêu Chiến nói. "Em ý thật đúng là gầy đi, trên mặt thịt đều không có trước kia nhiều, hiện tại có chút kén ăn.

【Bị anh nuôi kén ăn 】

【Không phải đồ cậu làm thì ăn không vô】

【Anh chiều người ta quá rồi】

[alpha Không thể bị nuông chiều ]

【 Đúng, không thể để quen được, sinh xong sẽ rất mệt mỏi 】

"Mọi người nhắc tôi rồi, không biết em ấy ăn chưa, tôi hỏi một chút ." Tiêu Chiến nói xong lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác: " xong chưa? Đã ăn chưa?"

【Đừng quan tâm đến chúng tôi nữa】

【Tất cả chúng tôi đều là công cụ giết thời gian của cậu thôi】

[Mặc dù, nếu là Mama, con cũng muốn trở thành một người công cụ]

Tiêu Chiến tiếp tục trò chuyện với người hâm mộ của mình, hỏi anh gần đây cảm thấy thế nào, em bé thế nào, Tiêu Chiến trả lời các câu hỏi và đôi mắt anh vẫn liên tục nhìn màn hình điện thoại di động.

Vương Nhất Bác không trả lời tin nhắn của anh.

Tiêu Chiến đoán Vương Nhất Bác có thể vẫn chưa rảnh, thấy đã muộn, anh lo Vương Nhất Bác sẽ bị đau dạ dày nếu không ăn đúng giờ.

[Mama bị sao vậy? 】

【 Daddy không trả lời tin nhắn của mama sao? 】

【Tức giận? 】

"Em ấy sẽ không có chuyện không trả lời tin nhắn của tôi khi em ý rảnh, có lẽ còn đang nói chuyện, không biết muộn như vậy đã ăn chưa," Tiêu Chiến nói, "Dạ dày em ấy không tốt , và nếu không ăn đúng giờ, sẽ dễ bị đau."

【Mặc dù... sẽ không có gì to tát nếu không ăn một bữa ăn】

【Trước mặt cậu khả năng còn độc thân】

【Cíu mạng, thật muốn làm chồng của em】

【 Có người nhớ thật tốt 】

Tiêu Chiến đang tán gẫu với fan thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, anh giật mình, còn tưởng là trộm, nhưng quay đầu lại, thấy thật sự là một tên trộm—một tên trộm trái tim, ôm một bó hoa đứng ở cửa.

"Chồng?" Tiêu Chiến sửng sốt.

【Gọi tôi? 】

【Này, vợ, có chuyện gì vậy】

【Về rồi? 】

【Mới đi có một ngày đã trở về? 】

[Để chúng ta nhìn xem một cái đi! 】

【xin cho xem mặt】

Tiêu Chiến đỡ bàn đứng dậy, Vương Nhất Bác đã đem bó hoa đến tay Tiêu Chiến, có hoa loa kèn, hoa hồng và hoa cẩm chướng. Tiêu Chiến cầm bó hoa có chút kinh ngạc, "Sao lại trở về?"

"Anh quên à? Hôm nay là ngày 23, ngày Ca ngợi tình yêu mỗi tháng một lần, rất trân quý! Tình cờ đi ngang qua một cửa hàng hoa, em thấy cái này, nghĩ anh thích nên mang đến về cho anh, đích thân chồng anh vận chuyển." Vương Nhất Bác nói, vẫn còn một chút tự hào.

"Thật là heo heo, ngốc ngốc ngây ngốc." Tiêu Chiến bất đắc dĩ nói, ghé sát vào bó hoa ngửi ngửi, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, mắt sáng ngời, "Thơm quá." Vừa nói vừa nhéo mặt Vương Nhất Bác. , "không làm việc đàng hoàng."

"Sáng mai lại bay qua đó." Vương Nhất Bác cười ngốc nghếch nói.

Tiêu Chiến cảm thấy bất lực, nhưng tâm trạng rất tốt, anh bước đến máy quay với một bó hoa lớn trên tay và nói với một nụ cười, "Heo ngốc baba của chúng tôi đã trở về, chỉ để tặng hoa," anh hơi rung đoá hoa trong lòng, "Hôm nay làm như vậy đi, cám ơn mọi người tán gẫu với tôi, lần sau gặp lại."

【Có cảm thấy như Mama đang khoe khoang, nhưng không có bằng chứng】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro