Chương 5: Nhất định sẽ yêu đến chết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba tháng đầu qua đi, Tiêu Chiến cuối cùng không thể ngồi yên. Vài ngày trước, bởi vì phản ứng mang thai nghiêm trọng, Vương Nhất Bác lại theo dõi anh rất kỹ, bảo anh phải nghỉ ngơi thật tốt, ngoại trừ quay video Vương Nhất Bác nấu ăn cho anh xem, anh cũng không bao giờ vào bếp nữa. Dạo này anh xem rất nhiều video về ẩm thực, là một blogger ẩm thực, vừa xem vừa học, không nhịn được muốn nấu ăn thì sẽ làm ngay.

Nghĩ là làm, Tiêu Chiến quyết định làm một ít đồ ăn để gửi cho Vương Nhất Bác, nhân tiện đón Vương Nhất Bác tan sở.

Anh đứng dậy che bụng hơi gồ lên, vào bếp, thấy dì Tương đang chuẩn bị các món ăn cho bữa tối cho họ.

"Dì Tương." Tiêu Chiến vịn cửa phòng bếp gọi dì Tương.

"Ơi." dì Tương quay đầu lại, "Phu nhân? Có đói bụng không? Để dì làm cho ăn trước, con muốn ăn gì?"

"Con còn chưa đói," Tiêu Chiến lắc đầu cười, đi tới bên cạnh dì Tương, "Con muốn làm chút đồ ăn gửi cho Nhất Bác, dì về nghỉ ngơi trước đi."

"Không được, tiên sinh để dì trông chừng con, không cho con đụng vào những thứ này." dì Tương vội vàng nói.

"Không sao, con nằm mấy ngày rồi, chân tay không linh hoạt, nếu nghỉ ngơi nữa sẽ mốc meo lên mất." Tiêu Chiến nói.

Giành được quyền sử dụng nhà bếp, Tiêu Chiến xắn tay áo và chuẩn bị bắt đầu công việc. Anh định làm cơm trứng ốp la cho Vương Nhất Bác, nhân tiện dùng chảo nướng mới mua để làm một ít thức ăn đường phố cho Vương Nhất Bác.

Dì Tương không yên lòng Tiêu Chiến tự một mình trong phòng bếp, liền ở một bên giúp anh. Nghĩ tài liệu này không nên lãng phí, anh đã đặt máy ảnh và chuẩn bị quay một video, tối nay để tối Vương Nhất Bác chỉnh sửa đăng giúp anh, để không bị người hâm mộ thúc giục anh cập nhật.

Trứng chiên vàng óng bao bọc lấy cơm chiên, mùi thơm toả khắp phòng bếp, anh cho cơm trứng ốp la vào hộp bento, trang trí thêm vài quả cà chua bi và bông cải xanh, trên đó vẽ hình đầu heo dễ thương, biểu thị đây là món ăn của anh. "Heo độc quyền" của gia đình.

Anh theo thói quen lấy điện thoại ra và chụp ảnh.

Dì Tương cũng làm ở đây một thời gian, biết vợ chồng nhà này quan hệ không tệ, mỗi ngày đều tình cảm rất tốt, còn có rất nhiều biệt danh nhỏ ngọt ngào, cho nên biết đây là phu nhân cố tình vì tiên sinh vẽ ra, nên mỉm cười, không nói gì, và giúp Tiêu Chiến rửa nồi ở bên cạnh.

"Đẹp như vậy, tiên sinh nguyện ý ăn sao?" Dì Tương cười hỏi.

Tiêu Chiến cười nói: "Em ý á, em ý ăn gì cũng được, không kén miệng, rất dễ nuôi, không để ý ngoại hình có đẹp hay không, mỗi lần ăn cái gì đều giống như đói bụng mấy ngày."

"Dì thấy tiên sinh ăn rất có lễ độ." Dì Tương hơi kinh ngạc.

"Đó là bởi vì khó thể hiện khi có dì ở đây." Tiêu Chiến cười nói, "Em có thể cắn hai miếng là xong một múi sầu riêng."

"Thật sao," dì Tương có chút kinh ngạc, "Nhưng mà miệng của tiên sinh cũng bị con làm hư, không thích ăn đồ dì nấu."

Bữa tối đã sẵn sàng, bước tiếp theo là đồ ăn nhẹ. Tiêu Chiến lấy chiếc bánh sanwich ra, đặt thịt xông khói, trứng và giăm bông vào những chỗ khác, rồi cắt xúc xích làm đôi và mở ra. Tiếng xèo xèo đặc biệt có tác dụng chữa lành vào buổi chiều yên tĩnh.

Các nguyên liệu đã được nấu chín, Tiêu Chiến bắt đầu cho vào bánh sanwich, anh làm hai chiếc, một chiếc có thịt xông khói, trứng và xúc xích, một chiếc với giăm bông và thịt gà, tất cả đều được gói trong túi giấy và để cùng với cơm trứng ốp la. Có đồ ăn thì không thiếu đồ uống, Tiêu Chiến pha hai ly nước chanh, lấy anh đào và dâu tây từ trong tủ lạnh ra, cho vào hộp.

Chuẩn bị xong tất cả đồ ăn, Tiêu Chiến vào phòng thay quần áo. Áo ngoài màu trắng, rộng thùng thình để che cái bụng hơi nhô ra.

Sợ Tiêu Chiến sẽ khó lái xe khi đang mang thai, Vương Nhất Bác đã điều một tài xế, không lâu sau đó, tài xế đã đưa anh đến cửa của TS Entertainment. Anh bảo người lái xe về trước, nói anh sẽ về với chồng sau, lái xe liền đáp ứng.

Sau khi mang thai, Tiêu Chiến trở nên phụ thuộc vào Vương Nhất Bác nhiều hơn, trước đây khi Vương Nhất Bác không ở bên cạnh anh mỗi ngày, anh không thấy nhớ, bây giờ Vương Nhất Bác đi làm, anh mới phát hiện mình một hồi không gặp Vương Nhất bác, liền muốn gặp hắn.

Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến hắng giọng, Vương Nhất Bác bắt máy, anh trịnh trọng nói: "Anh Vương Trư Trư thân mến, đồ ăn bên ngoài của anh đã được chuyển đến, anh có thể đến lấy tại địa điểm được chỉ định trong vòng năm phút, quá hạn không đợi."

Vương Nhất Bác bên kia đang họp, khi nhận điện thoại liền cười đến ngực ưỡn ra, vừa nghe điện thoại lập tức chạy xuống lầu. Tiêu Chiến vừa bước vào cổng công ty đã nhìn thấy Vương Nhất Bác chạy về phía mình.

"Bảo bảo!" Vương Nhất Bác chạy tới, ôm lấy hôn một cái, "Anh đến rồi," hắn nói, cầm lấy túi cơm trên tay, "Có nặng không? Lần sau đợi em trên xe, em đến giúp anh xách."

Tiêu Chiến cười lắc đầu, nắm tay Vương Nhất Bác cùng đi vào công ty, "Có mỗi chút."

Các nhân viên trong phòng họp biết sếp không có tâm trạng làm việc khi vợ đến, đều bước ra khỏi phòng họp. Tình cờ nhìn thấy ông chủ và vợ đan tay vào nhau đi tới, ông chủ còn xách một túi đồ, các nhân viên đều biết rõ, lần lượt chào hỏi Tiêu Chiến.

"Chào thái thái."

"Xin chào." Tiêu Chiến đáp lại bằng một nụ cười và gật đầu.

Hai người bước vào văn phòng và mở ra một thế giới chỉ dành riêng cho hai người.

Dạ dày của Vương Nhất Bác đã nhận chủ nhân, hắn thường không cảm thấy đói, nhưng nhìn thấy thứ gì đó do vợ làm, bất kể là khi nào—kể cả khi đã ăn rồi, vẫn cảm thấy đói.

Vương Nhất Bác mở hộp cơm ra, "Oa, nhiều quá."

"Thưởng cho tiểu Baba của chúng ta đi, dạo này vừa chăm sóc anh và em bé, vừa kiếm tiền mua sữa bột đã vất vả rồi." Tiêu Chiến nói, đút cho Vương Nhất Bác một quả dâu tây, "Chúng ta ăn chút hoa quả trước bữa ăn nhé."

Vương Nhất Bác cười cười, tiến lên đón lấy, dùng bàn tay to lớn vuốt ve gáy Tiêu Chiến, trán áp vào trán Tiêu Chiến, "Cám ơn bảo bảo, anh cũng vất vả rồi."

"Mau ăn đi." Tiêu Chiến cười, đôi mắt như vầng trăng khuyết xinh đẹp.

"Tuân mệnh." Vương Nhất Bác chào, "Một cái cũng không còn, rau xà lách đều muốn ăn hết.."

Sau đó, chế độ máy xay được bật thực sự và má sữa phồng lên.

"Ui, ăn nhã nhặn chút đi." Tiêu Chiến cười đưa nước chanh cho hắn, "Uống một chút đi, đừng sặc."

Nhân lúc Vương Nhất Bác ăn, Tiêu Chiến lấy điện thoại ra phát hoạt động.

Sean: 'Cho heo lớn ăn sau một thời gian dài.'

Hình ảnh đi kèm là một chiếc omurice có đầu heo và một chiếc túi đựng hộp bento.

【Thật đáng yêu, cái đầu heo này】

【Baba béo hơn búa thật】

【Thật là một cái tên dễ thương】

[Khi nào video được phát hành?]

【Trông ngon đấy】

【Muốn xem baba phát trực tiếp.】

【Hahaha tôi đã nói là tôi không béo mà】

[Với một người vợ như vậy, tôi muốn béo lên]

Không mất nhiều thời gian để video làm bento này được phát hành.

"Lâu rồi không nấu cơm cho chồng, tay hơi ngứa, hôm nay cho em ý một bất ngờ nhé."

Vẽ cái đầu heo nhỏ cho tiểu baba, hắn nhất định sẽ yêu chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro