Chương 5 (hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10

Vẫn như cũ, nóng phản nhân loại, đầu Tiêu Chiến ong ong, bản thảo viết viết sửa sửa cả một ngày dưới ánh đèn vừa khai hỏa toàn bộ, trong chớp mắt quên sạch sẽ.

Anh lại vũ trang bộ vest 3 lớp với mắt kính gọng vàng, máy quay chậm rãi di chuyển lại, cảm giác hít thở không thông quen thuộc lại một lần nữa làm anh khẩn trương, áo sơ mi trắng nhất định đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng bị áo vest che khuất, không ai nhìn ra. Anh đẩy gọng kính, nhân cơ hội đó nhắm mắt cho bớt choáng.

Lúc trước, loại cảm giác hít thở không thông này đến từ khách hàng, đến từ ông chủ, đến từ bố mẹ. Nhưng ở trên sân khấu, anh luôn có thể thu được sự ủng hộ nồng nhiệt, chỉ cần cho anh một con mic, anh có thể làm tất cả những thứ anh chán ghét trở nên không đáng một xu. Tiêu Chiến ở một mức độ nào đó cho rằng, chỉ cần kiên trì với lập trường của mình đến cùng, đó chính là tự do.

"Đừng tùy tiện yêu đương, đừng tùy tiện đưa tự do tâm hồn mình vào tay một người khác, dù bạn được người ta thiên vị."

Tiêu Chiến kết một cách duyên dáng, phát huy cũng không đến nỗi quá thất thường, dù là bản thảo bị rối, vẫn có thể dùng ký ức chắp vá được 50%, cũng đủ pass. Tiếng vỗ tay cùng tiếng thét chói tai cho anh cảm giác an toàn, anh tin, trong âm thanh đó, luôn có một vài lời khen ngợi thật lòng.

Trộm lau mồ hôi tay vào quần, không còn hít thở không thông nữa, anh thậm chí có chút phấn khởi, tưởng tượng lát nữa Vương Nhất Bác lên tiếng, mình sẽ phản công đẹp như thế nào.

Thắng thì mời Vương Nhất Bác ăn tôm hùm đất, xua tan hiềm khích lúc trước, thua thì bỏ chạy. Đây chính là quy tắc trò chơi của anh, không thương lượng với Vương Nhất Bác.

Nhất định phải thắng, ai mà không muốn thắng.

"Mọi người đều biết, tuần trước tôi chia tay. Có người nói, vì tôi ở trên tiết mục hôn Tiêu lão sư, về nhà bị bạn gái đá, mọi người đoán không sai."

"Thế nên tôi là người bị hại đầu tiên, hôn môi là sắp xếp của kịch bản gốc, tôi chỉ nghiêm túc làm việc mà thôi, lại vì thế mà mất đối tượng. Tổ tiết mục, định bồi thường tôi thế nào đây?"

Vương Nhất Bác trêu chọc đến là nhẹ nhàng, đạo diễn thấy hắn không đi bài theo lẽ thường, lòng bàn tay toát mồ hôi, túm túm một biên đạo khác bên cạnh nói, "Oan chết tôi, kịch bản gốc làm sao dám an bài như vậy, tôi lải nhải suốt cả tuần nay, Vương Nhất Bác căn bản liếc mắt một cái cũng không liếc hay sao?"

"Chuyện này còn có người bị hại thứ hai, chính là Tiêu lão sư, nhưng tai nạn lao động của anh ấy không nghiêm trọng bằng tôi, bởi vì hôn là mượn góc, hơn nữa anh ấy còn đạt MVP toàn trường."

"Cứ thế mà tính toán, chỉ có tôi là thiệt đơn thiệt kép. Đủ để chứng mình quan điểm tôi ủng hộ căn bản không đáng, từ giờ trở đi, tôi trở giáo theo giặc." Hắn nghênh ngang đến cạnh Tiêu Chiến ngồi xuống, hất cầm về phía máy quay, "Tôi quyết định đứng chung chiến tuyến với Tiêu lão sư, quyết không yêu đương đến cùng, hết phát biểu."

Vài câu ngắn ngủi, lượng tin tức cực lớn. Vương Nhất Bác không chỉ làm sáng tỏ chuyện cưỡng hôn, còn đưa ra quyết định đối với Tiêu Chiến, trừ việc giúp anh tranh luận, tuyệt không nói hươu nói vượn.

Toàn trường ồ lên. Tiêu Chiến đặc biệt không cảm kích, sĩ khí vừa tự buff đầy bỗng lẹm mất, nắm đấm nện lên bông. Ngoài muốn tẩn Vương Nhất Bác, giờ anh không còn tâm tình gì khác.

Vương Nhất Bác ở dưới bàn dùng đầu gối chạm vào Tiêu Chiến, nhỏ giọng nói: "Em đến giúp anh xả lũ, cùng nhau đập bọn kia." Quả nhiên, ngón chân cái bị Tiêu Chiến hung hăng dẫm một cái, đau mà không dám nhe răng trợn mắt.

Khách mời phía đối diện nói, "Nhất định phải nói tình yêu thành mua bán cảm tình cũng không có gì sai, thị trường tình yêu cũng như thị trường tiền tệ, tình yêu cần phải lưu thông, mới càng có nhiều người được yêu."

Tiêu Chiến không ủng hộ, Vương Nhất Bác giúp anh giải thích, "Phát triển quá nhanh cũng không tốt, thị trường tình yêu rất dễ bị phát triển quá nóng, chưa kể tiềm ẩn nguy cơ tài chính, chúng tôi bên này thích xã hội nông nghiệp, tự cấp tự túc." Hắn nói xong còn đắc ý mà liếc Tiêu Chiến, "Tiêu lão sư, có phải anh cũng muốn nói thế không?"

Đối diện với màn ảnh, Tiêu Chiến chiếu theo hành vi chuyên nghiệp thường ngày, nghiến răng nghiến lợi mà nhả ra một câu, "Nói không sai." Vừa dứt lời, tay đã bị Vương Nhất Bác nắm lấy, nắm chặt muốn chết, có bàn cao che chắn, máy quay phim với người xem nhìn không tới.

Khách mời đối diện lại nói, "Tự cấp tự túc rất khó vượt qua thiên tai địch họa. Tiêu lão sư với Vương lão sư có biết, lúc chỉ có một mình tâm tình tồi tệ, nếu có một người yêu ở bên cạnh, tình cảnh sẽ khá hơn rất nhiều không."

Tiêu Chiến không hất được tay Vương Nhất Bác ra, "Tâm tình tồi tệ mà lại có người yêu bên cạnh, thì quá nửa hắn chính là nguyên nhân khiến tâm tình bạn tồi tệ."

Anh thật sự sắp hỏng mất, Vương Nhất Bác rốt cuộc đang làm cái gì vậy, người xem vì sao lại còn vỗ tay, phòng phát sóng vì sao lại vẫn nóng như thế. Tiêu Chiến bây giờ chỉ muốn chạy, chạy ra đường cái nơi có thể hít thở tự do, chạy trốn đến căn phòng nhỏ trong khu náo nhiệt của Vương Nhất Bác.

Như quỷ đánh tường, anh vẫn luôn nghĩ đi nghĩ lại về việc có quan hệ với Vương Nhất Bác. Căn phòng nhỏ kia buổi sáng có tiếng chim hót, sau giờ ngọ có ánh mặt trời chiếu vào, lúc chạng vạng ở ngay bên dưới cửa sổ có một nhóm các cụ đánh cờ tướng, là một trong số ít những nơi có thể khiến anh thả lỏng.

Chắc là tại căn hộ cũ đó kết cấu tốt.

Chắc tại phong thủy cũng tốt đi.

Chứ không bao giờ có khả năng vì mình yêu tên kia.

Trong lúc anh xuất thần, Vương Nhất Bác lại cùng khách mời đối diện đấu võ mồm vài vòng, rõ ràng không chiếm được ưu thế.

"Nếu cả hai bên đều không thừa nhận đấy là yêu đương, thì đương nhiên không tính là yêu đương." Vương Nhất Bác nói.

"Rõ ràng làm người yêu thì mới có thể cùng nhau làm một vài chuyện, Vương lão sư vì sao lại muốn lừa mình dối người chứ?" khách mời nói.

Vương Nhất Bác nghĩ một hồi, "Hóa ra tôi là đang lừa mình dối người ư?"

Hắn cũng không nhìn về phía khách mời, mà nhìn Tiêu Chiến. Tiêu Chiến bị nắm chặt tay lại một lần nữa muốn vùng thoát, nhưng vẫn thất bại, lòng bàn tay ướt lạnh sớm bị ủ nóng, trở nên lười biếng, tên này lực tay thật sự quá lớn.

Vương Nhất Bác cạn vốn, hồi lâu không đáp trả, MC phải đứng ra hòa giải, "Nhất Bác lão sư, từ lúc cậu sang phe kia, tại sao càng lúc càng không đánh trả nổi? Mục đích trở giáo không phải là đi nằm vùng đấy chứ?"

Hắn trộm nhìn Tiêu Chiến, cực lực nín cười, "Làm gì có! Tôi là thật lòng thật dạ muốn cùng Tiêu lão sư kề vai chiến đấu. Còn nữa, so với thắng một cuộc thi, điều quan trọng hơn chính là, lắng nghe tiếng lòng của mình một chút, tự tại như gió, yêu đi đừng sợ."

11

Tiêu Chiến bị câu nói này của Vương Nhất Bác bất thình lình đổ cho một nồi súp gà, tự tại như gió, yêu đi đừng sợ, người trẻ hai mươi mấy tuổi cũng biết, người trưởng thành lại rất khó tự tại, không sợ lại càng khó.

(Đây chắc là súp gà cho tâm hồn Chicken soup for the soul quá.)

Anh hếch mặt lên, không muốn nói chuyện, Vương Nhất Bác nửa đường phản chiến lại hồ ngôn loạn ngữ, danh hiệu MVP toàn trường tự nhiên phải nhường cho người khác.

Trời tờ mờ sáng, Tiêu Chiến cho trợ lý về trước, tự mình ở lại cãi nhau với Vương Nhất Bác.

Anh sải bước đi về phía trước, "Em vì sao không tranh luận đàng hoàng với anh? Hai người chúng ta đều lấy thực lực ra mà nói, ít nhất một người có thể đoạt được MVP, em chạy đến bên anh làm loạn cái gì?"

"Cho nên anh cảm thấy, MVP chỉ cần một trong hai anh em mình cầm là được? Anh biết cái này gọi là gì không? Cái này gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài."

"Hừ, nghĩ nhiều quá, anh chỉ muốn cùng em quyết phân cao thấp."

"Em chắc chắn sẽ nhường anh, nếu em mà cầm MVP, còn dám theo đuổi anh sao?"

Tiêu Chiến tức giận nện bước mau hơn, "Em dám thì em theo đi."

Vương Nhất Bác chân không dài bằng Tiêu Chiến, chạy chậm hai bước mới đuổi kịp.

"Thắng thì sợ anh giận, thua thì sợ anh kiên trì quan điểm làm em vĩnh viễn không theo đuổi được anh, anh nói em khổ cỡ nào chứ? Em đương nhiên là đứng chung chỗ với anh. Giờ người ta thắng hai đứa mình, cầm MVP, chứng tỏ điều gì, chứng tỏ người ta nói đúng á!"

Đầu óc thông minh của Vương Nhất Bác tất cả dùng hết cho một lần giảo biện này đây.

Tiêu Chiến bỗng khựng lại, "Vương Nhất Bác rốt cuộc em có biết, em xuất hiện gây cho anh bao nhiêu phiền toái không?"

Vương Nhất Bác không đoán được Tiêu Chiến sẽ dừng lại, đang đà lao tới đụng phải, thuận thế đem người ôm đầy cõi lòng, có chút vụng về, hai người thiếu tí nữa cùng nhau ngã lăn quay.

Xác nhận đã đứng vững, hắn mới nói, "Tiêu Chiến, anh nói thật đi, có phải cũng yêu em một chút rồi không?"

"Không có."

"Nghĩ lại đi."

"Tuyệt đối không có."

Vương Nhất Bác hôn lên, Tiêu Chiến cũng không đẩy ra.

12

Hạ đã sâu hơn, hừng đông đến sớm, ven đường, vài sạp hàng đã phải mở cửa, một cửa hàng vừa đẩy sạp tới dùng vải nhựa quạt hai người họ, "Ây da hai nhóc, qua kia mà hôn hít, chiếm quầy của dì, 40 năm chưa đổi chỗ, nhất định phải là khối gạch dưới chân tụi bây, xích 1 mét cũng không được."

Một giọng khác nói, "Cái bà già này, phá hỏng chuyện hay của người ta, dọn hàng trễ một phút thì chết à."

Vương Nhất Bác hé mắt, nhìn bà dì bên cạnh đang sửa sang nguyên liệu nấu nướng trên xe đẩy.

"Đi thôi." Tiêu Chiến xí hổ.

"Đừng, đấu trí đấu sức cả đêm, vừa lúc đói bụng rồi, mua cái bánh rán rồi đi."

"Đã nói yêu đương là hao tâm tổn sức mà..." Tiêu Chiến buột miệng.

Vương Nhất Bác cười hắc hắc, "Anh nói cái gì?"

"Chả nói gì," Dù sao cũng lỡ mồm, Tiêu Chiến vẫn muốn mạnh miệng.

"Anh nói yêu đương cũng như lao động, em cảm thấy lao động cũng giống yêu đương, có lời á." Vương Nhất Bác nhớ lại dư vị cái hôn bị phá đám kia, khó tránh có chút vênh váo đắc ý.

Đây chính là lần đầu tiên hôn môi trên đường đó.

"Nhóc, muốn bột trắng hay bột nguyên cám? Bánh quẩy hay rán mỏng?" Bà dì đã dọn dẹp xong xuôi, chuẩn bị mở hàng.

"Đến xem, ăn cái nào?" Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến.

"Anh không thèm ăn, anh về nhà ngủ bù đây, Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến nhảy lên một chiếc taxi nghênh ngang mà đi, từ kính chiếu hậu nhìn thấy tên kia theo bản năng đuổi theo hai bước.

"Ê, nhóc ngốc, không cần bánh rán à?" Bà dì hô.

Vương Nhất Bác hướng về phía khói taxi, hô to, "Tiêu Chiến, chúng ta tương lai còn dài á!"

Bà dì đối với đơn hàng đầu tiên vào buổi sáng phá lệ dụng tâm, "Nhóc, hôm nay là 520 đấy, mấy đứa tình nhân nhỏ đều phải ăn lễ, cho nhóc thêm ít hành nhé, không sợ nặng mùi chứ?"

Vương Nhất Bác cười nói, "Không sợ không sợ, xem cháu đốt anh ấy như thế nào."

Hắn vui tươi hớn hở nhận bánh rán giò cháo quẩy, vốn định mua hai phần, sau đó đuổi theo, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến ăn sáng. Sau lại tưởng tượng, mình còn chưa thăm dò rõ ràng khẩu vị của người ta, hà tất phải gấp gáp như thế.

Vẫn là câu nói kia, đường dài lại gian nan a.

Cậu lái chiếc Jeep độ về nhà. Tiêu Chiến cứ việc không công nhận, nhưng chỉ cần nhớ lại từng cái hôn của mấy ngày qua, Vương Nhất Bác đều cảm thấy mình thắng chắc. Tiêu Chiến như con tôm hùm đất vỏ cứng, cái càng trông dọa người, trên thực tế cuộn người vào chỉ bé còn một tẹo, xác thịt chia lìa sẽ đau, cần cho anh thêm một chút thời gian.

Kỳ thực Tiêu Chiến trên taxi lúc nghe được Vương Nhất Bác gọi với theo câu "Tương lai còn dài" kia, dưới đáy lòng anh lặng lẽ trả lời, "Tương lai còn dài nha."

Lời cuối

Nửa năm sau, quán rượu "Thói tục".

Tiêu Chiến đặt một bó hồng lớn, lúc Vương Nhất Bác diễn xong nhờ chủ cửa hàng đưa đến sân khấu, ở chính giữa đóa hoa có một đôi nhẫn, chính là nhãn hiệu của nhà tài trợ "Hãy yêu nhau đi". Vương Nhất Bác theo yêu cầu của người xem, đọc ra câu nói trên tấm card nặc danh.

"Nhất Bác, cảm ơn em đã kiên nhẫn giúp anh học được cách yêu và được yêu. Anh vẫn giữ quan điểm cũ, chính là trên đời này, khó tránh khỏi thói tục, anh cố tình yêu em đó."

Vương Nhất Bác lệ nóng doanh tròng, ném tấm card đi, nắm chặt đôi nhẫn trong tay, nửa quỳ dưới đất hô to, "Giai đoạn độc thân của tôi chấm dứt rồi! Hôm nay giảm giá rượu 20%!"

Trong một góc, một âm thanh nhẹ nhàng khịt mũi, "Phá của, cứ hứng lên là giảm giá!" Rồi cũng cười rộ lên theo.

Hoàn - 13:14, 220704.

Đã hoàn một chiếc fic xinh tôi đu theo author, hẹn gặp các cô ở các fic khác.  Hê Hê Hê. Dạo này quotev cực kì nhiều fic hay, các đại thần đều tung chưởng. Đọc trái đọc phải đọc mãi không hết, fangirl hệ ăn fic thay cơm sướng run người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx