Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều Tiêu Chiến đến công ty, lúc cậu đến đã có nhiều người ở đó, chuyên gia trang điểm thấy cậu liền lên tiếng.

"Tiêu Chiến mau vào trong."

Tiêu Chiến gật đầu rồi nhanh chóng bước vào phòng trang điểm để cho chuyên gia trang điểm, trang điểm cho mình.

Thợ trang điểm vừa trang điểm vừa cảm kích làn da của bạn nhỏ thật sự rất tốt, rất mịn màng, còn tốt hơn cả da của nhiều cô gái. Lúc nhắm mắt lại lông mi đặc biệt dài, khuôn mặt nhỏ, cái mũi cao, phía dưới môi lại có nốt ruồi nhỏ, nhìn thế nào cũng đều đẹp mắt.

Thợ trang điểm đánh một ít phấn mắt cho cậu, tóc cũng được làm qua, phun keo xịt tóc, tạo kiểu phồng phồng, chỉ có bấy nhiêu mà người trước mặt đã phi thường kinh diễm.

Tiêu Chiến đi thay đồ Tây, một bộ đồ Tây cao cấp, càng làm cho cậu thêm khí chất, làm cho tất cả mọi người trong phòng đều phải chăm chú nhìn, mấy nhân viên nam cảm giác, hình như mình bị bẻ cong rồi thì phải.

Nhiều người nghĩ thầm.

"Đứa nhỏ này tương lai thật có hy vọng."

"Tiêu Chiến." Lâm Doãn vừa mới đến đã gọi cậu, trên mặt trông rất vui vẻ.

Tiêu Chiến nhìn cậu ta gật đầu.

"Tiêu Chiến, cậu cũng quá đẹp trai đi, nếu tớ là con gái tớ nhất định sẽ theo đuổi cậu."

"Cậu mau đi trang điểm đi." Tiêu Chiến lên tiếng.

Buổi chiều quay chụp quảng cáo, lần này cậu cùng Lâm Doãn hợp tác với nhau trong bộ sản phẩm này. Đi đến studio chụp ảnh tuyên truyền, đầu tiên là chụp ảnh chân dung từng người riêng biệt. Tiêu Chiến ngồi trên ghế chờ đến lượt mình, bởi vì Lâm Doãn chưa có nhiều kinh nghiệm cho nên bị chỉnh sửa rất nhiều lần, mới chụp được. Vì thế thời gian kéo dài hơn so với dự định, cứ một lúc thợ trang điểm lại phải chỉnh sửa, trang điểm lại một lần.

Đến lượt Tiêu Chiến, cậu đi đến, trên mặt không có mấy biểu cảm, chỉ cần một cái chớp mắt cũng khiến người khác nhìn không chớp mắt.

"Tốt lắm Tiêu Chiến, ánh mắt hướng ra phía này một chút." Nhiếp ảnh gia hướng cậu chỉ dẫn, nhìn động tác của cậu, không chỉ nhiếp ảnh gia mà ngay cả những nhân viên công tác ở đó đều hết sức khen ngợi, ai nấy đều nghĩ thầm.

"Người này quả thật sinh ra để làm thần tượng."

"Ok." Nhiếp ảnh gia giơ ngón cái lên rất hài lòng.

Nhiếp ảnh gia cho mọi người nghỉ ngơi nửa tiếng, sau đó tiếp tục chụp, Tiêu Chiến đi vào trong phòng nghỉ uống nước, hỏi nhân viên công tác lấy điện thoại di động, vừa mở ra đã thấy tin nhắn của Vương Nhất Bác.

"Buổi tối, tôi có tiệc xã giao nhưng kết thúc sớm, em chụp hình xong thì ở công ty chờ tôi."

Ánh mắt Tiêu Chiến cong cong, cậu nhắn tin trả lời lại.

"Không sao, em có thể tự về."

Vương Nhất Bác nhắn lại.

"Ngoan, nghe lời."

Ngữ khí vừa nuông chiều vừa vừa cường thế, khiến trong lòng Tiêu Chiến có chút ngọt, liền không có phản bác.

"Tiêu Chiến, cậu có đói bụng không?" đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói, Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Doãn hướng cậu cười cười.

"Tớ không đói."

"Vậy tớ đi ăn chút gì đây." Nói rồi đứng dậy rời đi.

Chờ cho Lâm Doãn đi rồi, cậu mới mở tin nhắn lúc nãy còn đang nhắn dang dở với Vương Nhất Bác ra nhắn lại.

"Em biết rồi."  Sau đó cất điện thoại.

Thời gian nghỉ kết thúc, tiếp tục chụp ảnh, Tiêu Chiến đứng ở góc, được nhân viên công tác chỉnh sửa lại trang phục, tóc tai, tiếp tục cho set chụp.

Trước màn hình, đạo diễn cùng nhiếp ảnh gia một mặt thán phục, động tác dần được làm chậm lại, trước máy ảnh Tiêu Chiến liên tục thay đổi động tác, nhìn những cử chỉ hành động của cậu, chỉ có thể dùng một từ là rung động để diễn tả.

"Tốt, rất giỏi." Đạo diễn giơ một ngón cái ra hiệu.

Tiêu Chiến dừng lại, đến lượt Lâm Doãn, cậu vào trong, hỏi nhân viên công tác mấy giờ.

"Đã hơn 9h rồi."

Cậu thầm nghĩ Vương Nhất Bác giờ này chắc cũng gần xong công việc, sau đó lấy điện thoại nhắn tin cho anh.

"Em bên này vẫn còn chụp, anh xong rồi à?"

Sau một lúc, bên kia có tin nhắn trả lời.

"Tôi là Vu Bân, Vương tổng còn nửa tiếng nữa mới kết thúc."

Nhận được tin nhắn từ Vu Vân, Tiêu Chiến nghi hoặc nhắn lại.

"Vương tổng, uống rượu sao?"

"Đúng thế." Vu Bân nhắn trả lời.

"Uống bao nhiêu?"

Một lát sau Vu Bân chụp một ảnh gửi qua cho cậu, là ảnh một chai rượu chỉ còn lại vỏ.

Tiêu Chiến há miệng, không thể tin được là anh uống nhiều như vậy.

"Tôi sắp kết thúc rồi, tôi sẽ đến ngay." Tiêu Chiến trả lời.

"Được." Vu Bân đáp lại.

Bỏ điện thoại xuống, Vu Bân liếc nhìn tổng giám đốc đang còn tỉnh táo ngồi trên bàn rượu, khí chất phi phàm, phong độ nhẹ nhàng, cả một đêm, bên trong ly chỉ uống có một phần ba, người khác đều uống sạch, hắn chỉ có nhấp môi, vậy mà lại giả vờ bảo với bạn nhỏ là say mềm.

Vu Bân cảm thấy tổng giấm đốc đúng là một lão hồ ly, thật tội nghiệp cho bạn nhỏ.

Chụp ảnh kết thúc, Tiêu Chiến thu dọn đồ đạc, trên mặt vẫn còn chưa kịp tẩy trang vội vàng sách đồ đi xuống hầm để xe, vừa xuống đến nơi đã gặp ngay xe Vương Nhất Bác.

Vu Bân gọi cậu, Tiêu Chiến đi qua, mở cửa leo lên đã ngửi thấy trong xe nhàn nhạt mùi rượu.

Vương Nhất Bác ngồi ở phía sau, ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm, cổ áo bị mở ra hai nút đầu, hướng cậu vẫy vẫy tay. Trái tim Tiêu Chiến đập thình thịch, nhìn anh thế này, Tiêu Chiến cảm giác có chút cấm dục, cậu cảm giác chịu không nổi.

Tiêu Chiến vừa leo lên xe đã bị Vương Nhất Bác ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn cậu, cường thế bá đạo.

Vu Bân ngồi đằng trước nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cảnh tượng đó cảm thấy điên rồi, lập tức lái xe.

Lúc Tiêu Chiến được buông ra, cả khuôn mặt đỏ bừng, cậu thở hổn hển.

"Anh làm sao lại uống nhiều rượu như thế?"

Vương Nhất Bác cúi đầu, cắn lấy vành tai Tiêu Chiến, hơi thở phả ra bên mặt cậu còn mang theo chút hơi rượu khiến cho Tiêu Chiến cảm giác mình bị say, thân thể run rẩy, đưa tay lên đẩy trước ngực của anh.

"Có người."

Vu Bân ngồi đằng trước nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Vương Nhất Bác liếc mình một cái, ánh mắt khiến cho người ta không dám nhìn lần hai, khắp người nổi da gà, cảm giác run run, đạp chân ga, lên tiếng.

"Tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy, hai người cứ tự nhiên, xem như tôi chưa tồn tại."

Vương Nhất Bác vô cùng hài lòng trước sự tự giác của Vu Bân, sau đó ôm lấy Tiêu Chiến vào lòng.

Tiêu Chiến cảm giác chóng mặt, cảm thấy anh hôm nay khác khác.

"Đừng, a...."

Còn chưa kịp nói hết câu đã bị anh hôn xuống, ngăn chặn miệng, nói không ra lời.

Vu Bân nhanh chóng đạp ga, trong lòng thầm nghĩ.

"Mẹ nó, tôi không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa."

Xe rất nhanh đến nhà Vương Nhất Bác, anh vội vàng mở cửa xe bước xuống, cất lời.

"Vương tổng, tôi về trước đây."

Vương Nhất Bác gật đầu, Vu Bân vội vàng chuồn đi, anh sợ, nếu anh còn ở lại đây thêm giây phút nào nữa, e là sẽ bị Vương tổng giết chết mất.

Vương Nhất Bác đè Tiêu Chiến xuống ghế, quần áo không chỉnh tề lộ ra vùng da thịt trắng nõn, hai má màu hồng nhạt, miệng ấp úng.

"Nhất Bác ...Anh uống say rồi."

Vương Nhất Bác không có trả lời, ở cổ cậu mà hôn, bàn tay mò vào vùng eo nhỏ bé, mềm mại. Anh biết mình không có say, chỉ là giả vờ lấy cớ để có thể thân mật cùng Tiêu Chiến.

"Ưm, anh say rồi." Tiêu Chiến cố gắng đẩy anh ra.

Vương Nhất Bác ở bên tai cậu thở không ra hơi, giọng nói khàn khàn.

"Bảo bối, tôi có chút khó chịu."

"Chỗ nào khó chịu?" Tiêu Chiến vậy mà tin tưởng không một chút nghi ngờ.

Cậu nheo mắt nhìn anh.

"Có phải hay không buồn nôn?"

Vương Nhất Bác dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cậu, bắt lấy tay cậu đưa xuống dưới, nơi đã sớm ngẩng cao đầu.

"Chỗ này khó chịu."

Lý trí Tiêu Chiến trong nháy mắt bị đánh sụp, tay run run muốn thu tay lại, lại bị Vương Nhất Bác giữ lại.

Tiêu Chiến có chút sợ ấp úng hỏi.

"Vậy...Vậy phải làm gì bây giờ?"

Vương đưa tay xuống sờ lên cánh môi hồng của cậu.

"Giúp tôi một chút."

Tiêu Chiến cả người cứng ngắc, cậu biết Vương Nhất Bác là người trưởng thành, mấy loại chuyện này cũng là thường tình, đã thế hôm nay lại uống rượu càng thêm khó chịu, thế nhưng trong lòng cậu vẫn có chút sợ hãi.

Vương Nhất Bác vẫn kiên nhẫn chờ Tiêu Chiến, nếu cậu không giúp mình, anh cũng sẽ không cưỡng cầu.

Hít một hơi thật sâu, Tiêu Chiến nhẹ gật đầu.

Nhận được cái gật đầu từ cậu, ánh mắt anh trở nên ôn nhu, anh cúi đầu hôn cậu, sau đó cởi dây thắt lưng, thời điểm tay Tiêu Chiến chạm vào vật kia, Vương Nhất Bác ngửa cổ rên lên một tiếng.

Khắp người Tiêu Chiến run run, tay bị Vương Nhất Bác ấn chặt, theo hình dáng mà vuốt ve, cậu có thể cảm nhận được, Vương Nhất Bác đang kiềm chế dục vọng của mình cỡ nào.

Bên tai cậu truyền đến tiếng thở gấp của Vương Nhất Bác, khiến hai má cậu thêm hồng, cậu chỉ muốn chuyện này nhanh kết thúc, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến cả người đều ướt mồ hôi.

Thật lâu sau đó, Vương Nhất Bác rên lên một tiếng, chậm rãi phóng thích ra ngoài, dính lên tay cậu.

Vương Nhất Bác lấy khăn giấy lau tay cho cậu, lau thân thể mình cùng quần áo, sau đó sửa lại quần áo cho hai người.

Tiêu Chiến đẩy tay Vương Nhất Bác ra, lên tiếng.

"Em tự mình làm được."

Sau đó cậu đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo.

Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn Tiêu Chiến, cậu hôm nay có trang điểm cho nên đặc biệt đẹp, từ lúc thấy cậu lên xe Vương Nhất Bác đã điên cuồng muốn cậu, nhưng mà lí trí của anh không cho phép, cho nên anh cố gắng kiềm chế, anh sợ dục vọng của mình sẽ khiến Tiêu Chiến sợ hãi.

"Dọa em sợ sao?"

Tiêu Chiến dừng lại động tác, nói.

"Anh là người trưởng thành, nhu cầu sinh lý là chuyện bình thường, hơn nữa em và anh là người yêu cho nên..."

Nghe cậu nói, trong lòng anh cảm thấy ấm áp, Vương Nhất Bác cảm thấy cậu đúng là một người vừa hiểu chuyện lại vừa ôn nhu. Cho nên, đây là lý do anh không nỡ đụng vào Tiêu Chiến, nếu như anh muốn làm, Tiêu Chiến chắc chắn sẽ không từ chối. Nhưng mà anh muốn cậu là cam tâm tình nguyện, đem cuộc đời mình giao cho anh.

"Lại đây." Vương Nhất Bác hướng cậu vẫy tay.

"Lúc nãy có sợ hay không anh sẽ thật sự làm em?" Vương Nhất Bác luôn là như vậy, luôn thẳng thắn không vòng vo.

Tiêu Chiến cúi đầu, một lát mới mở miệng.

"Sợ."

Vương Nhất Bác nghĩ thầm.

"Quả nhiên em ấy vẫn là sợ."

"Cảm ơn anh đã không có làm như thế."

Vương Nhất Bác ôm lấy cậu, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cậu.

"Bởi vì tôi không nỡ, tôi sẽ đợi đến khi em nguyện ý."

Tiêu Chiến nở nụ cười, ôm lấy eo anh.

"Cảm ơn anh."

"Gọi tên tôi." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến cười vui vẻ, lên tiếng.

"Cảm ơn Nhất Bác."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro