Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến ở trong ngực của Vương Nhất Bác cứng đờ người, cậu không dám thừa nhận cũng không dám phủ nhận.

Cậu đúng là yêu thích Vương Nhất Bác nhưng cũng sợ lời dị nghị bên ngoài, lại càng sợ áp bức đến từ phía Vương Nhất Bác.

"Tôi...Tôi..." Tiêu Chiến cảm thấy mình sắp khóc đến nơi, cả người kiềm chế không được mà run rẩy, cậu thật sự đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, nói cũng không được, mà không nói cũng không xong.

Nhìn khuôn mặt cậu tái nhợt, Vương Nhất Bác cảm thấy đau lòng, anh cúi xuống gỡ lấy đôi môi đang bị cậu cắn chặt ra, nhìn thái độ của cậu như thế này anh cũng đã rõ, anh biết cậu cũng thích anh, trong lòng dâng lên một trận ấm áp. Anh từ từ cúi xuống, chậm rãi hôn lên đôi môi mỏng của cậu.

Tiêu Chiến hoàn toàn chết lặng, cậu mở to mắt, cả cơ thể hoàn toàn cứng đờ, sau đó cậu cảm nhận được Vương Nhất Bác hình như đang hôn sâu thêm.

"Ưm." Tiêu Chiến nhíu mày quên luôn cả việc thở.

Vương Nhất Bác kéo cậu ngồi sát lại với mình, ôm lấy cậu thật chặt, tiếp tục say sưa hôn. Anh cảm thấy bạn nhỏ này thật mềm mại, ngọt ngào, làm cho trái tim anh đập loạn trong lồng ngực, anh từ từ đưa tay sờ vào trong áo cậu, sờ lên vùng da mềm mềm.

Tiêu Chiến bị anh hôn khắp người đều mềm nhũn, mấy đầu ngón tay bắt đầu tê tê, Tiêu Chiến không thể tin được, Vương Nhất Bác vậy mà lại hôn mình, đã vậy lại rất ôn nhu cùng dịu dàng. Cuối cùng không tự chủ được, cậu nhắm mắt lại, vòng tay qua cổ anh đáp lại cái hôn của anh.

Mùi rượu ngập tràn trên môi, Tiêu Chiến bị hôn đến mơ màng, không thể phủ nhận, quả thật Vương Nhất Bác có kỹ thuật hôn vô cùng tốt, còn Tiêu Chiến lại chẳng có kinh nghiệm gì, cho nên đành để mặc anh, một chút lực chống đỡ cũng không có, hai cái lưỡi cứ thế quấn quít lấy nhau, càng hôn càng sâu.

Ánh mắt của Vương Nhất Bác bỗng nhiên trở nên sâu lắng, không phải chỉ hôn một chút là có thể khiến anh thỏa mãn, thật sự anh đã chờ đợi điều này lâu lắm rồi.

Anh bắt đầu rời khỏi môi cậu, lân la xuống cổ, ở chỗ này anh nhẹ nhàng mút một phát, tạo nên dấu hồng chói mắt. Bị mút đau, Tiêu Chiến nghẹn ngào trong cổ họng, hai má hồng hồng nắm chặt tay của đối phương, thế nhưng cũng không có đẩy anh ra, mà để mặc cho đối phương càn quấy. Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu thế này, Vương Nhất Bác không chịu được, anh ở bên tai cậu thở khẽ, hô hấp khàn khàn, giọng nói trầm thấp, gọi một tiếng.

"Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến trong ngực anh hoàn toàn mềm nhũn, lông mi run rẩy, nhẹ nhàng lên tiếng.

"Vương...Vương tổng."

Vương Nhất Bác bật cười, cắn nhẹ  tai cậu, chọc cho người trong ngực thở ra một tiếng thở  gấp, Vương Nhất Bác nhẹ giọng thì thầm.

"Tiêu Chiến, tôi yêu em."

Tiêu Chiến cảm thấy trong lòng ngọt ngào, nhích lại gần anh, ôm chặt lấy anh.

Thế là tối hôm đó Tiêu Chiến ngủ lại ở phòng Vương Nhất Bác, chỉ vì bị ai đó dụ dỗ. Nhưng mà Vương Nhất Bác cũng không có làm gì cậu, chỉ có hôn thêm một lần.

Nhìn thấy cậu hồi hộp, nằm cách xa anh, Vương Nhất Bác cười.

"Không cần quá hồi hộp, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến."

"Cái gì sẽ đến?"

Tiêu Chiến không hiểu ý tứ trong câu nói của anh, cậu ngây thơ chớp mắt nhìn anh hỏi lại. Vương Nhất Bác bật cười, hôn xuống môi cậu một nụ hôn.

"Xem ra tôi phải dạy em rất nhiều thứ."

Cho đến lúc này, Tiêu Chiến vẫn không thể tin nổi, ấy thế mà cậu và Vương Nhất Bác thế mà lại hôn nhau, đã vậy lại ngủ cùng nhau.

"Vương tổng, bây giờ tôi và anh là quan hệ người yêu sao?" Tiêu Chiến nắm lấy tay anh hỏi.

"Đúng vậy, kể từ hôm nay em là người của Vương Nhất Bác tôi, và tôi cũng thuộc về Tiêu Chiến em, sau này ở những chỗ không có ai, chỉ có hai ta, em không cần gọi tôi là Vương tổng nữa, hãy gọi tên tôi."

Gọi tên? Vương Nhất Bác sao? Tiêu Chiến nghĩ thầm trong lòng.

Tự nhiên nghĩ đến sẽ kêu tên anh trong lòng cậu lại run run, xưa nay cậu chưa hề nghĩ sẽ có một ngày có thể gọi tên anh.

Vương Nhất Bác vô cùng yêu thích bộ dạng này của cậu, anh kéo cậu lại ôm lấy nằm trong ngực mình, thở dài, ước muốn của anh bao lâu nay cuối cùng cũng thành sự thật.

Tiêu Chiến nằm trong lồng ngực Vương Nhất Bác híp híp mắt, lắng nghe nhịp tim của anh, tự nhiên lại cảm thấy hạnh phúc.

Như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, Tiêu Chiến ngẩng cao đầu nhìn anh.

"Nhất Bác, em có món quà tặng cho anh."

Vương Nhất Bác còn chưa kịp lên tiếng, Tiêu Chiến đã leo xuống giường, chạy đi, một lát sau trở lại, trên tay còn cầm theo một chiếc hộp.

Vương Nhất Bác cầm lấy sau đó mở ra, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng nhìn rất đẹp mắt, đúng là mắt thẩm mỹ của Tiêu Chiến không tệ.

Tiêu Chiến ngồi đó, trên mặt vô cùng mong đợi, sẽ được anh khen.

"Vì sao tự nhiên lại tặng quà cho tôi?"

"Hả? Vì anh đối xử tốt với em."

Anh thu hết biểu cảm của cậu vào mắt, sau đó lại hỏi.

"Cái này bao nhiêu tiền?"

Đột nhiên bị hỏi đến giá cả, Tiêu Chiến có chút chột dạ, không dám nói thật.

"Không...không bao nhiêu..."

"Không bao nhiêu là không bao nhiêu?" Vương Nhất Bác tiếp tục hỏi.

Tiêu Chiến có chút sợ, đưa ba ngón tay lên, miệng ấp úng.

"Ba...Ba vạn."

Vương Nhất Bác thở dài, nâng mặt cậu lên.

"Em không cần vì tôi mà tốn nhiều tiền như vậy."

Tiêu Chiến cảm thấy có chút ủy khuất, giọng buồn buồn.

"Anh không thích sao?"

"Thích! Tức nhiên là rất thích."

Anh ôm cậu dỗ dành, sợ làm cậu buồn, kỳ thật, trong tủ đồ của anh áo sơ mi rất nhiều, có cái lên đến hàng chục triệu tệ, thậm chí là hàng đặt may thủ công, mấy vạn tệ, nhưng so với cái áo của Tiêu Chiến nua thì không có cái nào có thể sánh bằng.

"Tại tôi sợ mua cái này sẽ tốn tiền của em, dù sao bây giờ em cũng không có nhiều tiền."

"Không sao, em có thể kiếm tiền, nổ lực thêm một chút là được"

Nghe được những lời đó, Vương Nhất Bác cảm thấy có chút cảm động, cười nhẹ nhàng dỗ dành cậu.

"Được! Tôi tin tưởng em."

Vương Nhất Bác kéo lấy Tiêu Chiến ôm vào trong ngực anh, tài sản của anh không cần cậu phải nuôi, cũng không cần cậu nỗ lực kiếm tiền, thế nhưng mà nghe được những lời này từ cậu, trong lòng không khỏi vui vẻ.

"Vậy em phải kiếm thật nhiều tiền để nuôi thêm thân già này của tôi nữa được không đại minh tinh?"

Nói xong  đem Tiêu Chiến kéo ngồi trên đùi mình, anh cũng ngồi dậy hôn lấy cậu. Tiêu Chiến thân thể run lên, để mặc cho Vương Nhất Bác hôn mình, cơ thể mềm nhũn dựa vào người anh.

"Vương...Tổng." Tiêu Chiến muốn xuống, bởi vì cậu cảm nhận được nơi nào đó của anh đang có sự biến hóa, làm cho Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng ngại.

"Gọi tên tôi." Vương Nhất Bác cắn vào cái má non nớt thơm mùi sữa của Tiêu Chiến.

"A" Bị cắn đau, Tiêu Chiến hô lên một tiếng sau đó bĩu môi mà kêu lên một tiếng.

"Nhất Bác."

Vương Nhất Bác rất hài lòng, buông cậu ra, đem đặt bên cạnh mình, rồi ôm lấy.

"Ngủ đi."

Sáng hôm sau, Tiêu Chiến ngủ đến 8 giờ mới dậy, đưa tay mò sang bên cạnh đã không còn người.

Tiêu Chiến nhớ đến chiều hôm nay mới phải quay video quảng cáo, cho nên không có vội, xuống giường rửa mặt xong đi ra ngoài, thấy Vương Nhất Bác từ phòng bếp đi ra, dáng vẻ ôn hòa, anh đem đồ ăn mình đã nấu ra bày trên bàn.

Thấy cậu đi ra, anh lên tiếng gọi.

"Chào buổi sáng, qua đây ăn sáng đi."

Tiêu Chiến ngoan ngoãn mà đi qua ôm lấy anh, vùi mặt trong ngực anh hệt như một chú cún con. Vương Nhất Bác mỉm cười, anh nâng mặt cậu lên, đặt lên môi cậu một nụ hôn.

"Ngồi xuống ăn sáng đi." Vương Nhất Bác buông cậu ra nói.

Hai người ngồi xuống, Vương Nhất Bác đưa cho Tiêu Chiến một ly sữa bò, cậu gật đầu cầm lấy.

"Nhất Bác, anh không đi làm sao?" Tiêu Chiến đưa mắt nghi hoặc nhìn anh, cậu không hiểu sao giờ này anh vẫn chưa đi làm.

"Buổi sáng không có việc gì, với lại tôi nghỉ buổi sáng để đưa em đi viện."

"Vâng! Nhưng tại sao lại đến bệnh viện?" Tiêu Chiến khó hiểu nhìn anh.

"Dẫn em đi khám lại cái chân."

Lúc này Tiêu Chiến mới nhớ lại chân mình hôm trước bị trật, mấy ngày nay quá nhiều chuyện nên cậu cũng quên đi mất.

Chờ cho Tiêu Chiến ngồi lên xe, Vương Nhất Bác lái xe đến bệnh viện, trên xe, Tiêu Chiến đưa mắt nhìn sang, thấy Vương Nhất Bác mặc chiếc áo sơ mi mà mình mới mua cho anh, khóe môi không tự chủ mà cong lên nụ cười.

Đến bệnh viện, Tiêu Chiến theo Vương Nhất Bác đi thẳng đến khoa chỉnh hình, người ra vào bệnh viện rất đông, khắp nơi đều là mùi thuốc sát trùng  khiến cho cậu cảm thấy khó chịu.

"Chào bạn nhỏ, em đến rồi sao?" Lưu Hải Khoan  nhìn thấy Tiêu Chiến đã có chút không đứng đắn muốn trêu chọc.  Tiêu Chiến vẫn không thèm quan tâm đến hắn, trong vô thức nhích lại gần chỗ Vương Nhất Bác.

Nhìn hành động của cậu, trong lòng Lưu Hải Khoan nhói lên một chút, không hiểu mình đã làm gì lại khiến cho bạn nhỏ này ghét bỏ đến thế.

Nhưng nhìn hành động thân thiết của hai người, Lưu Hải Khoan cũng lờ mờ đoán ra được, hắn kéo Vương Nhất Bác lại, nói nhỏ.

"Hai người quen nhau rồi sao?"

Vương Nhất Bác lườm hắn một cái, rồi kéo Tiêu Chiến  ngồi xuống.

Lưu Hải Khoan nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng hắn dù sao cũng là giáo sư, được bao nhiêu người tôn trọng, ấy thế mà lại bị hai con người này bơ hết lần này đến lần khác.

"Xem cho cậu ấy đi, buổi chiều cậu ấy còn phải quay video quảng cáo.  Vương Nhất Bác vẫn không quan tâm đến sắc mặt khó coi của Lưu Hải Khoan nà hối thúc.

Lưu Hải Khoan đành phải cắn răng cam chịu số phận mà đi qua, đeo găng tay bắt đầu kiểm tra cho cậu. Tiêu Chiến ngoan ngoãn ngồi im trên ghế để cho hắn xử lý.

Ngược lại, Vương Nhất Bác lại cảm thấy đau lòng, anh cau mày, bảo Lưu Hải Khoan làm nhẹ tay.

"Được rồi tổ tông của tôi, làm cái gì mà như là đang tháo bột chân cậu vậy?"

Tiêu Chiến đưa mắt nhìn anh cười cười.

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn Lưu Hải Khoan.

"Anh không biết là tôi đau lòng sao?"

Câu nói này chẳng khác nào là đang chê bai Lưu Hải Khoan là cẩu độc thân, cho nên không thể nào hiểu được những người đang yêu nhau, khiến hắn tức giận.

"Bộ yêu đương là hay lắm sao?"

"Anh thử yêu đương đi rồi biết." Vương Nhất Bác  rất tự nhiên mà trả lời.

"Cậu...." Lưu Hải Khoan tức đến đỏ mặt.

"Thôi được rồi, trưa nay mời anh ăn cơm."

"Không đi, không muốn làm bóng đèn phát sáng giữa hai người." Lưu Hải Khoan lạnh mặt từ chối.

"Công ty của chúng tôi có rất nhiều người đẹp trai, tôi có thể giới thiệu cho anh." Tiêu Chiến cũng trêu chọc hắn.

"Cảm ơn, nhưng mà bạn nhỏ à, tôi là thẳng  nam một trăm phần trăm, nếu không, tôi đã theo đuổi Vương tổng của cậu." Lưu Hải Khoan cũng trêu chọc lại cậu.

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó lại nói.

"Chỉ sợ anh ấy chán ghét anh, đừng tự mình làm nhục chính mình."

Vương Nhất Bác nghe cậu nói, không nhịn được mà bật cười thật to. Cảm thấy bảo bối của anh đúng thật là ngay thẳng.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác cười như vậy, dáng vẻ này của anh cậu rất ít khi được nhìn thấy, anh cười híp cả mắt, hai bên má còn hiện lên hai cái dấu ngặt kép, đột nhiên Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác lúc này thật sự rất đẹp.

Lưu Hải Khoan hận không thể bóp chết hai con người vô lương tâm này,  chỉ có thể kiềm nén tức giận.

"Hai người mau đi đi, để cho tôi còn sống thêm được vài năm nữa."

Lúc hai người rời đi, Lưu Hải Khoan đưa hai người đến trước cửa thang máy, ba người nhan sắc cao đứng cùng một chỗ, khiến nhiều người đi ngang qua phải ngước nhìn.

Xuống đến bãi đỗ xe, Vương Nhất Bác đi trước mở xe, Lưu Hải Khoan đi bên cạnh Tiêu Chiến thì thầm.

"Cậu nhớ phải đối xử tốt với Vương tổng của cậu đấy, cậu ấy thật sự rất, rất yêu cậu."

Tiêu Chiến ngẩng cao đầu nhìn hắn nói.

"Tôi biết rồi, anh không cần phải lo, hãy lo cho mình đi, kiếm một người nào đó mà yêu đương, cho dù là trai hay gái."

Lưu Hải Khoan cảm thấy muốn bóp chết bạn nhỏ này, thế nhưng mà vẫn kiềm chế, hắn lên tiếng trêu chọc.

"Nói cho cậu biết một bí mật, tôi và Vương tổng của cậu, trước đây từng ở chung nhà đấy."

Tiêu Chiến nghe hắn nói xém chút sặc nước miếng, cậu thừa biết là hắn đang chọc tức cậu.

"Tôi tin tưởng vào mắt nhìn của Vương tổng."

"Bà mẹ nó, tôi kém đến vậy sao?" Lưu Hải Khoan cảm thấy mình kiềm chế đến sắp điên rồi, rõ ràng ở phía sau có rất nhiều người theo đuổi hắn, chỉ là không  nhiều bằng Vương Nhất Bác mà thôi, vậy mà hắn lại bị bạn nhỏ này chê đến thảm hại như vậy.

Thấy hắn bị mình chọc tức, Tiêu Chiến nhếch môi cười.

Vương Nhất Bác lái xe chạy đến, hạ kính xuống, bấm còi ra hiệu. Tiêu Chiến đi qua, đi được vài bước, cậu quay đầu lại.

"Cảm ơn anh trai."

Dưới ánh mặt trời, bạn nhỏ cười vô cùng ngọt ngào.

Nhưng Lưu Hải Khoan lại lạnh mặt.

"Mả mẹ nó, đừng gọi tôi anh trai, nghe thật sến."

Chờ Tiêu Chiến lên xe, Vương Nhất Bác hướng Lưu Hải Khoan vẫy tay tạm biệt. Nhìn xe chạy đi, trong lòng Lưu Hải Khoan dâng lên ý nghĩ.

"Hai người này quả thật là trời sinh một đôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro