C101: Vương Nhất Bác (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đột nhiên tỉnh táo lại khiến Ma Dạ đang quan sát từ xa sửng sốt, hắn không ngờ tới ma khí của y thế mà lại dễ dàng bị áp chế thêm lần nữa như vậy, thậm chí là hoàn toàn bị dập tắt, luồng ma khí cuồng ngạo này về sau đã không còn có thể khiến y ma hóa được nữa. Nói cách khác, bây giờ y đã hoàn toàn trở thành một người phàm không chút nào đáng sợ giống như ý nguyện.

Sự tình ngoài ý muốn phát sinh khiến cơn phẫn nộ của Ma Dạ nháy mắt bị đưa đến đỉnh điểm, hắn không cho phép Vương Nhất Bác biến thành người phàm, Vương Nhất Bác nhất định phải giống hắn, làm một ma tinh, là quân vương mà Ma tộc đã tuyển định!

Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện mất mặt này xảy ra!

Hắn thà rằng tự mình ra tay huỷ hoại y, cũng sẽ không để y đạt được ý nguyện biến thành một phàm nhân mềm yếu vô năng!

Ma Dạ không tiếp tục bảo tồn sức lực nữa, hắn chỉ nghĩ muốn giết Vương Nhất Bác, giết đi kẻ tội nhân phản bội lớn nhất của Ma tộc này!

Tiêu Chiến phát giác ra hành động của Ma Dạ, lập tức đem Vương Nhất Bác giấu ra sau lưng, lấy thân thể tàn khuyết vết thương chồng thương chất của mình để ngăn cản Ma Dạ đang xông đến, nhưng mà Vương Nhất Bác lại bỗng nhiên di chuyển tới trước mặt hắn, kiếm khí xoay vòng, mạnh mẽ tiếp được một kích này của Ma Dạ.

Hệt như lúc vừa rồi Tiêu Chiến giao chiến với Ma Dạ, một cỗ sóng nhiệt khổng lồ lại một lần nữa từ vị trí giữa hai người nổ tung ra, đánh bay một tốp ma binh đang đứng gần đó đến tan tác.

Ma Dạ liên tiếp chịu hai lần trọng thương, lại phun ra một miệng máu, nhưng hắn biết, Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến còn bị thương nghiêm trọng hơn hắn nhiều, cho nên hai người tuyệt đối sẽ không thể sống sót mà ra ngoài.

Vương Nhất Bác bị cỗ sát khí của Ma Dạ chấn đến lui về sau, Tiêu Chiến ở phía sau vừa vặn đỡ được y, hai người gần như đã hao hết khí lực.

"Chúng ta thật sự sẽ phải chết sao?" Vương Nhất Bác không cam lòng nói, "Chúng ta còn chưa thành thân nữa mà."

"Ừm." Tiêu Chiến bị ma khí choán kín ảo cảnh ép đến thần hồn dao động, chỉ cảm thấy thân thể muốn vỡ ra thành ngàn vạn mảnh nhỏ. Hắn nhìn tình hình phía trước mặt vẫn còn khoảng hơn mười vạn ma binh, cúi đầu dán sát vào lỗ tai Vương Nhất Bác nói: "Hứa với ta, hảo hảo sống sót."

Vương Nhất Bác nháy mắt bị lời này của hắn làm cho sửng sốt hoảng sợ, trong lòng tức khắc nổi lên bất an, y vội vàng xoay người lại nhìn hắn, nhưng còn chưa kịp mở miệng nói gì thì cả người đã bị Tiêu Chiến dồn lực đẩy thẳng xuống bên dưới, trong nháy mắt cách xa hắn một khoảng dài như vạn thế kỉ.

"Tiêu Chiến! --"

Tốc độ rơi xuống quá nhanh, y chỉ có thể trơ mắt mà nhìn hắn cách mình ngày càng xa.

Một đạo thanh quang bỗng nhiên lao đến, chặt đứt đống xích sắt đang trói chặt Xích Cẩm. Xích Cẩm vừa được thả tự do liền lập tức bay vút lên vòm trời, cắn lấy xiêm y của Vương Nhất Bác tiếp được y.

"Mang y đi ra ngoài."

Tiêu Chiến thấp giọng dặn dò nó, sau đó hóa thành cửu vỹ hồ ly bay về phía Ma Dạ, đi ngăn cản đám ma binh.

Hắn phải vì thiếu niên mà hắn yêu tha thiết chân thành, mở ra một con đường sống.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến hóa thành hồ ly khổng lồ chắn ở phía trước ngàn vạn ma binh, còn sai Tiểu Hỏa mang mình đi ra ngoài, lúc này mới hiểu ra dụng ý của hắn -- hắn sở dĩ không chặt đứt xích sắt cho Tiểu Hỏa ngay từ đầu, là bởi vì hắn biết, một khi Tiểu Hỏa thoát khỏi trói buộc, nhất định sẽ cuốn vào chiến trường.

Hắn nói muốn mượn sức Tiểu Hỏa, vốn không phải vì muốn nó hỗ trợ đánh nhau, mà vốn dĩ ngay từ đầu, hắn đã định để Tiểu Hỏa mang y đi giống như lúc này. Y vừa đi, Tiểu Hỏa cũng đi, trong này liền không còn người nào có thể hỗ trợ hắn, đến lúc đó hắn sẽ phải ứng đối với Ma giới như thế nào đây chứ?

Chẳng lẽ hắn đã sớm nghĩ kỹ rồi, muốn một mình đồng quy vu tận cùng đám người Ma Dạ kia sao?

Vương Nhất Bác trong lòng đau thắt mắng một tiếng, y sao có thể để hắn lại một mình mà đi!

"Tiểu Hỏa, buông ta ra, ngươi muốn thấy Tiêu Chiến phải chết sao?"

Xích Cẩm không buông miệng ra, nó chỉ biết, với trạng thái bây giờ của y mà phóng qua đó, nhất định sẽ chết không cần nghi ngờ. Tiêu Chiến lão đại đã nhờ nó mang Vương Nhất Bác đi, cho nên nó nhất định sẽ mang y ra ngoài bằng bất cứ giá nào.

Có lẽ Tiêu Chiến đại nhân đã dự liệu sẵn từ trước là sẽ để cho nó mang y thoát ra ngoài, cho nên mới mở ra sẵn một con đường ở trong ảo cảnh, mà con đường này chỉ có một mình nó là có thể nhìn thấy.

Ma Dạ thấy Tiêu Chiến đem Vương Nhất Bác ném cho Xích Cẩm, hắn biết rõ năng lực của Xích Cẩm là gì, lạnh giọng: "Ngăn bọn họ lại!"

Hắn vừa ra lệnh một tiếng, toán ma binh liền cuồn cuộn hướng về phía Vương Nhất Bác mà bay đi, nhưng lại bị Cửu Vi Nguyên Tôn chặn đường, căn bản không qua nổi. Nhất thời đôi bên lại lần nữa lâm vào đại chiến, phóng ra vô số chiêu thức, ánh lửa cuồn cuộn dâng tận trời.

Chúng yêu vây ở bên ngoài ảo cảnh cũng bắt đầu dần dần cảm thấy kiệt sức, ở bên ngoài còn như thế, bên trong đã đấu đến kịch liệt như thế nào cũng không cần phải nói nữa. Thậm chí còn có yêu quái linh lực yếu ớt chống đỡ không được, té xỉu trên mặt đất, rất nhanh đã được hộ vệ canh gác nâng dậy đem đi.

Yêu Vương nhìn tình hình chiến đấu bên trong ảo cảnh, hai đầu mày vốn dĩ bình thản cũng bắt đầu có xu hướng nhíu lại.

Chỉ sợ là, không dễ thoát thân.

"Rắc, rắc." Tiếng mặt ly nứt vỡ mơ hồ vang lên, lập tức có ma khí thoát ra ngoài từ kẽ hở nhỏ xíu ấy.

Yêu Vương thấy thế, quát lên: "Ngăn ma khí lại, không được để nửa phần ma khí thoát ra ăn mòn nhân gian!"

Mà bên trong ly vàng, Tiêu Chiến một mình ngăn cản ma binh khiến cả người vết thương chồng chất, Vương Nhất Bác thấy vậy đau lòng không chịu nổi, dứt khoát quay người dùng kiếm cắt qua chỗ xiêm y bị Xích Cẩm cắn lấy, muốn đi cứu Tiêu Chiến, muốn chết thì cũng phải cùng chết, y không muốn sống một mình!

"Vương Nhất Bác!" Xích cẩm nóng lòng, nó đã tìm được cánh cửa ra kia, nhưng chớp mắt một cái trong miệng đã chỉ còn lại nửa mảnh quần áo của y. Nó vội cúi người đuổi theo y, nhưng Vương Nhất Bác bây giờ đã không còn là một tróc yêu sư đơn giản như trước kia nữa, động tác của y cực kỳ nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt đã ném nó lại sau lưng, không cách nào đuổi kịp.

Vương Nhất Bác bị đoàn ma binh chắn mất đường đi về phía Tiêu Chiến, tức giận vung kiếm lên quét một đường, kiếm phong lao ra nhanh như gió chém ngang qua người đám ma binh, đem tất cả đám người đang vây quanh Tiêu Chiến chém ngã rạp xuống hết. Trong lòng y chỉ cảm thấy vừa gấp vừa bỏng rát, bằng tốc độ cực nhanh bay đến phía sau người cửu vỹ hồ ly dừng ở trên lưng nó, cúi người gắt gao mà ôm chặt lấy cổ nó, mắng: "Đồ hồ ly ngu ngốc!"

Nước mắt nhỏ giọt, tí tách rơi xuống vòng lông cổ trắng muốt nhưng nhiễm đỏ thẫm màu máu của nó. Cửu vỹ hồ ly quay đầu nhìn lại, nhìn thấy y đang khóc, nó vươn đầu mũi tới hơi dụi vào mặt y vài cái, nói: "Mau đi ra, đi ra ngoài chờ ta, ta sẽ không chết."

"Không! Ta không đi! Ngươi đừng mơ bỏ ta lại một mình." Vương Nhất Bác hai tay nhanh chóng đổi từ ôm cổ sang ôm lấy đầu hồ ly của Tiêu Chiến, gắt gao giữ thật chặt, nghĩ đến lúc vừa rồi vào khoảnh khắc y bị hắn bất ngờ đẩy xuống từ trên cao, nhìn bóng dáng hắn càng lúc càng nhỏ dần dần rời xa mình, nhưng y lại bất lực không làm được gì cả, lòng càng hoảng sợ, nước mắt không nhịn được lại rơi, run run mắng: "Ngươi muốn Tiểu Hỏa mang ta đi ra ngoài, đã hỏi qua ý ta chưa! Ngu ngốc!"

Y chỉ biết linh lực của Tiêu Chiến bây giờ đã sắp cạn kiệt hết rồi, điểm này không thể gạt được y, hắn đã yếu đến như vậy, sao có thể đơn độc mà chiến đấu với hàng vạn ma binh được chứ, huống chi còn có Ma Dạ nữa.

Y chỉ vừa mới nghĩ đến Ma Dạ, liền thấy hắn bất thình lình xuất hiện ở trước mắt, gần như là không kịp ngăn cản, liền bị Ma Dạ đánh trúng một chưởng rớt khỏi lưng cửu vỹ hồ ly, một đường rơi nhanh xuống dưới.

Xích Cẩm vội vàng xẹt qua trên mặt đất, tiếp được Vương Nhất Bác đã bị đánh trọng thương. Tiêu Chiến lại lần nữa lấy thân ngăn cản, quát lên: "Đi!"

"Tiêu Chiến --" Vương Nhất Bác nhìn cả người hắn toàn là vết thương, nếu còn tiếp tục kéo dài trận chiến này thêm nữa hắn thật sự có thể sẽ chết mất, nghĩ vậy, động tác điên cuồng giãy giụa khỏi kiềm chế của Tiểu Hỏa đột nhiên dừng lại.

Hắn nói hắn sẽ không chết, hắn muốn y chờ hắn.

Y gắt gao cắn chặt môi, gần như muốn cắn rớt mảnh môi đó xuống để dằn lại nỗi đau như xé trong lòng, rốt cuộc kiên quyết xoay người: "Đi!"

Nếu hắn dám lừa y, y sẽ hận hắn cả đời!

Ngươi nhất định phải sống sót trở về cho ta, Chiến Chiến.

Xích Cẩm cắn lấy xiêm y của y, bay nhanh hướng thẳng về một chỗ phóng đi.

Ma binh nhạy bén phát hiện phương hướng của Tiểu Hỏa, lập tức kéo nhau ầm ầm đuổi theo vây chặt xung quanh nó, lửa đỏ quanh thân Tiểu Hỏa phóng ra, hệt như chu tước xòe cánh, nóng đến mức khiến đám ma binh phải cuống quýt rút lui. Nhưng vẫn có một đội ma binh ở phía xa lấy chú thuật công kích tới, khiến nó bị thương quanh người đều chảy máu. Nhưng nó không có dừng lại, nó chỉ có một ý niệm -- mang Vương Nhất Bác rời khỏi nơi này.

Năm xưa chính mẫu thân y là người cứu nó một mạng, ân trọng như núi, nó nhất định phải trả lại cho con trai nàng.

Mà nay, Tiêu Chiến đại nhân còn đem Vương Nhất Bác giao phó cho nó, vậy nên nó cho dù có chết, cũng phải mang y đi ra ngoài!

Cách cửa ra ngày một gần, tốc độ của nó liền càng nhanh, nó thấy cửa ra kia không hề có kết giới ngăn chặn, có thể thấy được đây là cửa ra mà Tiêu Chiến đặc biệt lưu lại, có thể là vì để chừa một sinh lộ cuối cùng cho chính hắn, hoặc cũng có thể là hắn đã dự liệu trước được tình hình sẽ diễn ra như hiện tại, cho nên để lại cánh cửa ra này, để cho nó mang Vương Nhất Bác đi.

"Phanh."

Đột nhiên có một tấm lá chắn phủ tới, che kín toàn bộ đường tới gần cửa ra kia của Tiểu Hỏa, còn có đường chạy về đằng sau cũng đã bị ngăn chặn. Ma Dạ lắc mình xuất hiện, cười lạnh nói: "Các ngươi đừng mơ có thể rời khỏi được nơi này."

Hắn không nhìn thấy cửa ra kia, cho nên liền đem không gian quanh người Xích Cẩm phong bế hết lại, vừa thấy nó dừng lại, liền biết đường thoát kia đã bị chặn.

Hắn hiểu rõ năng lực của Xích Cẩm và cả tình cảm của Cửu Vi Nguyên Tôn đối với Vương Nhất Bác, bọn họ muốn Vương Nhất Bác sống sót, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra, ít nhất có Vương Nhất Bác ở chỗ này, hắn có thể chắc chắn là Cửu Vi Nguyên Tôn sẽ không trơ mắt để cho Vương Nhất Bác phải đồng quy vu tận cùng với Ma tộc bọn họ.

Vương Nhất Bác chính là một tia do dự cuối cùng của Tiêu Chiến, nếu không có điểm do dự này, Tiêu Chiến rất có khả năng đã đem ảo cảnh huỷ hoại từ lâu rồi, cùng bọn họ lưu lại vĩnh viễn ở nơi này, hoặc là, trực tiếp đánh vỡ pháp khí ly vàng, cùng nhau hủy diệt.

Xích Cẩm muốn phá kết giới của Ma Dạ, nhưng thực lực của Ma Dạ vẫn mạnh hơn nó rất nhiều, cho dù hắn đã bị trọng thương nhưng đối phó với nó cũng vẫn dư dả.

Ma Dạ chỉ vừa xuất ra mấy chiêu, Xích Cẩm đã cả người đầy máu, khiến Vương Nhất Bác phẫn nộ cực kỳ: "Ma Dạ!"

Y rút kiếm muốn mở ra một con đường sống cho Tiểu Hỏa thoát đi, nếu y phải chết, ít nhất cũng muốn cho Tiểu Hỏa sống sót. Xích Cẩm biết rõ ý định của y, không cần biết có rời đi được hay không, nhưng nó vẫn cắn chặt lấy quần áo y, từ trong kẽ răng gằn giọng nói: "Vương Nhất Bác, ngươi phải hảo hảo mà sống sót, năm đó ngươi đã chết một lần, đổi một thân thể khác thì không được phép lãng phí. Nương ngươi hy vọng ngươi sống sót, Tiêu Chiến đại nhân cũng hy vọng ngươi sống sót, chúng ta cùng nhau đi!"

Vương Nhất Bác giật mình, cùng nhau đi.... Cùng nhau sống sót. Y theo bản năng quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến, chỉ thấy bóng dáng màu đỏ rực khổng lồ kia lại một lần nữa phóng về phía Ma Dạ bên này, đem kết giới của hắn một chưởng phá hủy, cửa ra lại một lần nữa rộng mở ở phía trước. Nhưng ngay sau đó, lại có ma binh tiến lên ngăn cản, vây chặt cửa ra kia đến chật như nêm cối, căn bản...... không còn đường sống.

Chợt có sát khí như gió cuốn qua, ma binh tựa cành khô lá rụng bị gió quét bay, đường ra lại một lần nữa xuất hiện ở trước mắt hai người.

Ma Dạ đang cùng Tiêu Chiến giao đấu phát hiện cỗ sát khí này, cúi đầu nhìn lại, tức khắc nổi giận gầm như sấm: "Lâu Vận Thành!"

Lâu Vận Thành vừa mới quét lui đám ma binh ngẩng đầu nhìn lên, nói: "Ma giới, vốn không nên biến thành như vậy."

"Ai cho phép ngươi phản bội ta!"

Lâu Vận Thành không trả lời, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Vương Nhất Bác, bảo hộ y đưa y cùng Xích Cẩm đi về phía cánh cửa ra. Vương Nhất Bác kinh ngạc: "Tại sao ông lại thả ta đi?"

"Ta đã vi phụ, không bỏ; cũng là vi phu, không phụ." Lâu Vận Thành bắt được tay y, nói: "Nhớ chăm sóc tốt cho mẫu thân con."

(Ta làm cha, không bỏ; làm chồng, không phụ)

Vương Nhất Bác ngây người, trên tay hơi lạnh, giơ tay nhìn một cái, liền thấy có một sợi linh phách màu trắng cuộn tròn ở trong lòng bàn tay. Y đột nhiên chấn động, nỗi căm hận đã cất chứa trong lòng hơn mười năm nháy mắt biến mất -- thúc hồn chú.

Thúc hồn chú là một loại chú thuật rất bi thảm mà cũng rất đáng sợ, cơ bản chẳng có ai điên mà lại đi dùng nó.

Nó có thể đem linh phách của một người phong ấn vào trong cơ thể một người khác, nhưng yêu cầu phải lấy cốt nhục của chính ký chủ để nuôi dưỡng linh phách đó, nói cách khác, linh phách kia trong vô thức sẽ hút dần đi sinh mệnh của ký chủ mà sống.

Linh phách không thể rời khỏi thân thể của ký chủ, còn phải luôn được ký chủ nuôi dưỡng. Nếu muốn một lần nữa hồi sinh hồn phách này, chỉ có hai biện pháp, một là giết chết ký chủ, hai là ký chủ tự nguyện làm tế phẩm, đưa linh phách ấy ra ngoài.

Chỉ có hai loại biện pháp này mới có thể bài trừ thúc hồn chú, linh phách mới có thể thoát ra ngoài, lại còn phải đặc biệt trăm chóc trăm năm, đem đến giếng luân hồi mới có thể chính thức trọng sinh.

Vương Nhất Bác run run nhìn dải linh phách mỏng manh trong tay mình, đây rõ ràng chính là linh phách của mẫu thân y.

Nếu như vậy, có phải là bởi vì năm đó Ma Dạ quyết ý muốn giết mẫu thân y, phụ thân không có cách nào ngăn cản, cũng không thể đối nghịch lại Ma Dạ. Cho nên ông ấy mới tự tay "Giết" thê tử, thực tế là trộm đem hồn phách của nàng nhập vào trong cốt nhục của chính mình, tránh khỏi tai mắt của Ma Dạ?

Nhưng tại sao suốt nhiều năm như vậy, ông ấy cũng chưa từng nói ra, cho dù liên tục phải đối mặt với lời chất vấn ác ý của y, ông ấy cũng vẫn không biện giải?

Bởi vì một khi sự thật bị lộ ra, liền có thể bị Ma Dạ phát hiện, đến lúc đó, linh phách của mẫu thân nhất định sẽ bị rút ra, ông ấy cũng sẽ bị giết chết, thậm chí ngay cả y cũng sẽ bị nhổ cỏ tận gốc.

Vốn tưởng rằng mẫu thân đã sớm rời khỏi nhân thế, ai ngờ lại không phải. Vốn tưởng rằng trên đời này y còn có phụ thân, ai ngờ phụ thân trên thực tế lại sớm đã "chết".

Năm đó mẫu thân vừa chết y liền muốn đi theo nàng, nhưng hôm nay y mới hiểu được, người muốn cùng mẫu thân chết đi nhất, kỳ thật chính là phụ thân.

Vương Nhất Bác đỏ mắt nhìn Lâu Vận Thành, muốn hỏi một câu ông ấy có phải như y nghĩ hay không, nhưng mà chưa đợi y có cơ hội hỏi nhiều một câu, liền bị Lâu Vận Thành đột ngột đẩy ra xa, đẩy y về phía cửa ra ảo cảnh.

Lâu Vận Thành đẩy y rời xa khỏi mình, vẻ mặt trước đến giờ vẫn luôn bình tĩnh lạnh nhạt của ông rốt cuộc cũng xuất hiện cảm xúc khác, là cảm xúc tiếc nuối bi thương.

Cuối cùng vi phu vẫn không thể gặp lại được nàng lần cuối, Bạch Ly.

Nàng chết ta sống, nàng sống ta chết, ngày qua ngày đêm rồi đêm, vĩnh viễn không thể gặp được nhau.

Năm đó ta cầu xin Ma Dạ, thả nàng đi, hắn đã đồng ý. Hắn để nàng rời khỏi Ma giới, chỉ cần nàng không tiếp cận A Bác nữa là được. Nhưng nàng không muốn thằng bé thành ma, cho nên đến cuối cùng, nàng vẫn không thể buông xuống được thằng bé mà rời đi.

Ma Dạ muốn ở trước pháp trường tra tấn nàng để răn đe người trong Ma Tộc, cho đến khi nàng chết. A Bác cũng bị đưa tới pháp trường, Ma Dạ muốn thằng bé nhìn cho rõ kẻ dám đối nghịch lại hắn sẽ có kết cục gì.

Ta biết, nàng không muốn thằng bé thấy.

Ta cũng không muốn nàng thật sự chết đi.

Chỉ có ta tự tay chấm dứt mạng sống của nàng, mới có thể cứu nàng, mới có thể cứu A Bác, không cho thằng bé nổi điên thành ma.

Mà nay, con trai chúng ta đã có thể tự áp chế ma khí, hóa ma khí thành linh lực cho mình sử dụng, sẽ không bao giờ phải lo bị người lợi dụng nữa, muốn thành ma thì thành ma, muốn làm người thì làm người. Sau khi nàng sống lại ở bên con, thằng bé sẽ thay ta, chăm sóc cho nàng thật tốt.

Chỉ là thật tiếc, ta còn chưa được nghe A Bác gọi ta một tiếng phụ thân. Một nhà ba người chúng ta, chưa một lần được đoàn tụ đúng nghĩa.

Lâu Vận Thành nhắm mắt nghiêng người, đem nỗi đau thấu tận linh hồn ẩn giấu vào trong đáy lòng, lại một lần nữa tiến vào bên trong chiến trường.

Lớp kết giới mà Ma Dạ tạo ra lấp kín ở cửa ra đã sớm bị Nguyệt Nhi luôn chờ ở bên ngoài phá vỡ, cánh cửa mở ra, Nguyệt Nhi liền bị sát khí uy áp bên trong ảo cảnh đè ép lên người, nặng đến nỗi đôi tay nàng phát run, lớn tiếng nói: "Mau ra đây! Ta không chống đỡ được lâu đâu."

Bên trong ảo cảnh lúc bày đã tràn đầy khói đặc, Vương Nhất Bác chỉ nhìn thấy thân ảnh màu đỏ rực khổng lồ kia vẫn còn đang cùng Ma Dạ giằng co chiến đấu, còn phụ thân của y thì đứng ở trước cửa ra, vì y mà ngăn cản đám ma binh đang đuổi theo. Y duỗi tay về phía ông ấy, run giọng: "Đi, chúng ta cùng nhau đi."

Lâu Vận Thành không động đậy, ông không thích Ma Dạ quá hiếu chiến làm hao tổn căn cơ của Ma giới, nhưng mà ông là thần tử, đến chết, cũng sẽ không đào tẩu.

Huống chi, linh phách rút ra, cũng yêu cầu phải lấy linh phách của ông làm tế phẩm.

Ảo cảnh càng lúc càng kịch liệt thu nhỏ lại, như là đang lấy linh lực để áp bách không gian nhỏ hẹp lại, áp bức khiến lồng ngực người khó chịu. Ma Dạ nhận ra ý đồ của Tiêu Chiến, khó có thể tin nói: "Ngươi thật sự muốn đồng quy vu tận với chúng ta sao?!"

Tiêu Chiến không trả lời vấn đề này của hắn, chỉ giương mắt nhìn thoáng qua cửa ra, thấy Vương Nhất Bác cũng đang nhìn về phía mình, đôi bên xa xa tương vọng, khoảng cách giống như gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt. Hắn nhìn thấy y bị Tiểu Hỏa đưa tới gần cửa ra, xác định y đã an toàn, an tâm cười.

Nụ cười này, lại khiến tâm Vương Nhất Bác đau tựa như bị lăng trì giày xéo.

"Tiêu Chiến --"

Tiểu Hỏa dùng hết toàn lực đem theo y nhảy ra ngoài, và gần như chỉ một giây sau đó, Yêu Vương đã đến, lấy toàn thân yêu lực phong bế lại cửa động. Chỉ trong phút chốc, bên trong ảo cảnh liền rung chuyển lên dữ dội, hồng quang choán kín trong ly, ngọn lửa đỏ đậm ở trong ly bành trướng, ầm ầm rung động, cho thấy đây rõ ràng chính là giấu hiệu của sự hủy diệt. Cho đến cuối cùng, pháp khí ly vàng khổng lồ rốt cuộc không trụ nổi nữa, "Đùng" một tiếng mà nổ tung bắn ra thành ngàn vạn mảnh nhỏ, sát khí bên trong đó tức khắc thoát ra hướng Lục giới phóng đi.

Trăm vạn yêu quái hợp sức dựng nên tấm chắn, ngăn cản vô số nguồn linh lực vừa mới thoát ra từ trong ly, áp lực ập đến khiến cho phân nửa tiểu yêu quay cuồng muốn ngất, ngay cả các đại yêu quái cũng cảm thấy bị trận uy lực kia chấn đến mơ hồ khó thở. Nhưng bởi vì đã có Yêu Vương tọa trấn, làn sóng tà khí này rất nhanh đã bị chặn lại, sau đó chậm rãi bị chúng yêu áp xuống, đại địa trên Nhân giới rung chuyển nửa khắc, rốt cuộc ngừng lại.

Tro bụi bay lên cuồn cuộn dần dần bình ổn, ly vàng đã không còn tồn tại nữa, chỉ còn lại muôn vàn mảnh nhỏ tàn lưu trên mặt đất, nếu đứng từ trên không mà nhìn xuống, sẽ thấy nơi nơi đều tràn ngập vụn quang lấp lánh, giống như cả bầu trời sao lung linh trên dải ngân hà.

Vương Nhất Bác quỳ rạp trên mặt đất, mắt mở lớn ngây ngốc nhìn ảo cảnh không còn tồn tại nữa, phụ thân không trở về, mà nam nhân luôn thích mặc một thân đồ đen kia cũng trước sau chưa từng xuất hiện.

Một bó tóc đen nhẹ nhàng bay xuống trước mặt Vương Nhất Bác, y run run đón lấy nó, vừa nhìn đã nhận ra bó tóc này. Đây chính là nhúm tóc mái xấu số mà Tiêu Chiến một hai đòi cắt của y, nói sợ y đi lạc nên lấy tóc để tiện tìm y. Sau này hắn còn đặc biệt tìm đâu ra một sợi tơ màu đỏ, đem nhúm tóc kia quấn lại thành bó, lúc nào cũng nâng niu cẩn thận giữ trong tay.

Mà nay nhúm tóc kia đã được trả về, nhưng người tỉ mỉ ngồi sắp lại từng sợi tóc rồi dùng tơ đỏ bó nó lại ấy, lại không còn trên thế gian này nữa.

Nắm bó tóc nho nhỏ mềm nhẹ ở trong tay, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy dường như không chỉ có ly vàng bị vỡ, mà là cả bầu trời, cả thế gian, đều theo đó mà vỡ vụn cả rồi, khiến y triệt để rơi vào vực thẳm hố đen vô tận, mất đi tất cả.

Mất đi sinh ý, mất đi phụ thân, còn mất cả.... người yêu.

Tâm đau tưởng như đã chết, trong miệng cuộn trào máu tươi.

"TIÊU CHIẾN! ! !"

. . .

(Hết chương 101)

Tác giả có lời muốn nói: tôi sẽ không cung cấp cho các cô địa chỉ nhà, đừng hòng đốt được nhà tôi, yeahh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro