C32: Hí Kịch Yêu (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến vừa từ trên lầu bước xuống đã thấy ánh mắt sáng rực nhìn mình của Nhất Bác, hắn trầm tư một lát, rồi nghiêm mặt nói: "Ta không ăn được đâu."

Vương Nhất Bác nhíu mày: "Cái gì không ăn được?"

"Ngươi nhìn ta, rất giống Tiểu Hỏa trông thấy điểm tâm." Tiêu Chiến chỉ vào mắt y: "Hai mắt phát ra ánh sáng chuột."

"... Ngươi mới là chuột ấy!" Vương Nhất Bác đặt chén trà xuống rồi đứng dậy, mặt lạnh nói: "Không được đi theo ta."

"Vì sao?"

"Bởi vì ngươi rất đáng ghét!"

Tiêu Chiến còn muốn đi theo hỏi hắn đáng ghét ở đâu thì lại bạn tốt ngăn cản. Hắn lúc này mới ngồi xuống, nhìn xem hướng Vương Nhất Bác giận dữ rời đi mà nói: "Vì sao cậu lại có thể quen nhiều người như vậy, một người, đã không nói lý lắm rồi."

Hiên Viên Thanh Phong cười đau bụng, hỏi: "Bạn hiền, cậu thật sự không có ý định quay lại Cửu Tiêu à?"

"Nhân gian rất tốt." Tiêu Chiến liếc qua bàn ăn, nói thêm: "Trừ đồ ăn ra."

"Cậu không quay về, cũng tốt..." Hiên Viên Thanh Phong trầm mặc, thần sắc nghiêm trọng nói: "Đám người trên Cửu Tiêu kiêng kị lão đầu cậu, biết cậu đã tỉnh lại thì có đến một nửa không những không đề xuất cậu quay lại mà còn nói phải làm thế nào để trục xuất cậu."

"Ừ." Tiêu Chiến ăn một miếng bánh ngọt có hơi khó chịu - dở quá.

"Nói cậu đã ở Yêu giới mười vạn năm, đã sớm nhiễm yêu khí, không còn là Hồ Thần nữa, mà là... Yêu."

"Ừ." Tiêu Chiến ăn một gắp bún xào, càng khó chịu hơn - quá dở.

"Bọn họ đang thương thảo có nên tước đoạt thần tịch của cậu, định cậu là Hồ Yêu hay không, cả đời không được phép quay lại Cửu Tiêu. Đám khọm già ấy, qua cầu rút ván."

"Tớ..."

Tiêu Chiến đột nhiên biến sắc, Hiên Viên Thanh Phong không khỏi ngồi ngay ngắn lại, khẩn trương nhìn hắn. Bạn hiền, cậu tuyệt đối không được nổi giận, cậu mà nổi giận là hơn nửa Nhân giới đoán chừng sẽ đi đời nhà ma luôn đó, đám khọm già kia lại có cớ để nói cậu.

Nhịn đi bạn hiền!

Tay Tiêu Chiến run run, gian nan kẹp nửa cái sủi cảo chiên, nhiều dầu đến mức lưỡi hắn run lên: "Ăn dở quá, buồn nôn."

"... Rốt cục cậu có tập trung nghe tôi nói không vậy!" Hiên Viên Thanh Phong đau lòng nói: "Cậu sắp bị khai trừ thần tịch đấy cậu có biết không?"

"Ừm." Tiêu Chiến vẫn muốn đi tìm Vương Nhất Bác hơn, ở cùng Nhất Bác mới có nhiều chuyện thú vị. Hơn nữa hắn có thể cảm nhận được, người tỷ tỷ và tên con trai không có lễ phép của Nhất Bác cũng đang ở trong trấn: "Được."

Hiên Viên Thanh Phong muốn bùng nổ: "Khai trừ thần tịch, định là yêu quái! Cậu cam tâm hả?"

Tiêu Chiến nhìn hắn khó hiểu: "Chỉ là một cách xưng hô thôi mà, từ thần giới đến Yêu giới, chẳng phải vẫn là hồ ly chín đuôi hay sao? A..." Hắn kinh ngạc: "Chẳng lẽ lại biến thành cáo một đuôi?" Thấy bạn tốt không lên tiếng, sắc mặt còn hết sức khó coi nữa, rốt cục hắn cũng nhíu mày trầm tư nói: "Xem ra còn nghiêm trọng hơn, chẳng lẽ lại biến thành chồn?"

"... Cậu cứ đi tìm Vương Nhất Bác nhà cậu đi thì hơn." Hiên Viên Thanh Phong đã mười vạn năm không bị hắn tra tấn nên có hơi không chịu đựng nổi, gã hết sức khoái trá quyết định ném hắn trả về cho người yêu đẹp trai họ Vương tên Nhất Bác, gã cười khẽ nói: "Đi thôi, bạn hiền."

Tiêu Chiến gật đầu, Hiên Viên Thanh Phong đang cười dở bỗng cơ mặt cứng đờ lại, giật lại cây chổi trong ngực hắn: "Chổi phải để trong phòng, đừng mang ra ngoài."

"Ờm." 

. . . . . . .

Có lẽ là do tối hôm qua hí kịch yêu lại xuất hiện lần nữa, lại còn đi đến mấy con phố, hôm nay lúc Vương Nhất Bác đi trên đường nghe thấy không ít người qua đường đang bàn tán chuyện này.

Sau khi nghe xong y rút ra kết luận — Hí kịch yêu xuất hiện sau khi một nhà hát lớn trong thị trấn này bị cháy mà không rõ nguyên do, nguyên một đoàn hát hí kịch đêm hôm đó cũng bị lửa thiêu chết hết, hết sức bi thảm. Một thời gian sau bộ đồ hí kịch bị cháy xém một vài chỗ kia bắt đầu xuất hiện và đi gõ cửa toàn trấn, khiến bách tính sợ hãi vô cùng.

Có điều trước nay chỉ có người chết xong biến thành lệ quỷ, chưa từng có tiền lệ sẽ biến thành yêu quái, mà trên người của hí kịch yêu kia từ đầu đến chân lại chỉ toàn là yêu khí nồng đậm.

Vẫn câu hỏi cũ, quần áo có thể tự mình tu luyện thành yêu hay sao?

Y lòng đầy nghi hoặc tiếp tục nghe ngóng suốt dọc đường đến nhà trưởng trấn. Đến cửa nhà, y gõ cửa, chỉ chốc lát bên trong liền có người mở cửa, thấy y thì dò xét một hồi: "Công tử tìm ai?"

"Tìm trưởng trấn, ta là tróc yêu sư, một tróc yêu sư rất lợi hại, nghe nói gần đây trong trấn Lạc Tuyên xuất hiện yêu quái, cho nên đặc biệt tới..."

"Không cần đâu."

Vương Nhất Bác dừng lại: "Vì sao?"

Người kia nói: "Chúng ta đã mời hai vị tróc yêu sư rất lợi hại rồi."

Vương Nhất Bác trừng mắt: "Trên đời còn có tróc yêu sư lợi hại hơn ta à? Yêu quái đấy."

"Hứ."

Phía sau có tiếng cười khẩy, Vương Nhất Bác vừa nghe thấy đã nản, thở dài quay người lại nhìn mặt hai kẻ đã đoạt đi chén cơm của mình.

Y liếc qua Trịnh Thịnh, rồi lại liếc sang Phạm Ân, chán chẳng buồn nói. Vị trí của y gần Trịnh Thịnh hơn một chút, còn chưa đi tới đã nhìn thấy cậu ta gần như là đang dùng cằm nhìn mình. 

"Xì." Vương Nhất Bác nhếch môi, hướng Phạm Ân nói: "Ba đồng môn bị nhốt dưới ao sen của các người đã được ta cứu lên rồi, ta bảo bọn họ chờ các ngươi ở quán trọ, đã gặp được chưa?"

Phạm Ân gật đầu: "Đã gặp, họ nhờ ta cảm ơn đệ đã cứu bọn họ."

Vương Nhất Bác không để ý, khoát tay nói: "Tốt, ta đi đây, tạm biệt."

Phạm Ân đột nhiên nghiêng người chặn y lại nói: "Đệ ở quán trọ nào, giúp xong chuyện bên này ta đi tìm đệ."

Vương Nhất Bác có hơi ngạc nhiên, không biết giữa mình và Phạm Ân thì có chuyện gì để tán gẫu với nhau? Nhưng nể tình quen biết nhau cũng được hơn mười năm, y suy nghĩ một chút, cuối cùng rút một sợi tóc trên đầu xuống đưa ra nói: "Dùng truy tung chú đi."

Phạm Ân đang định nhận lấy sợi tóc kia thì bị Trịnh Thịnh xông lên ngăn cản, cậu ta không nhịn được nói: "Có gì để nói chứ? Còn cần truy tung chú nữa, rõ ràng là ngươi tặng tóc xanh, có ý khác."

Vương Nhất Bác nghe vậy liền cười đểu, y tiến lại sát bên cạnh Trịnh Thịnh nói nhỏ:  "Con trai à, có phải ngươi lại ghen rồi đúng không?"

Trịnh Thịnh nhảy dựng lên: "Ta không ghen!"

Vương Nhất Bác cười ha hả, mặc dù tên nhóc này lúc nào cũng thích chế giễu y, nhưng lần nào cũng bại trận, y cảm thấy cậu ta rất giống với Xà yêu, thật bất khuất.

Nghĩ đến tên Mặt đen kia, không biết sao y lại có dự cảm không tốt — yêu quái có sức mạnh thần bí mà nó đang theo đuổi, chắc sẽ không phải là hí kịch yêu đấy chứ?

Cái này nhất định là ảo giác.

"Phạm Ân tỷ tỷ, ta đi đây."

Phạm Ân đưa mắt nhìn y đi khuất rồi mới cúi người xuống nhặt lấy sợi tóc đen dài vừa rồi bị rơi, nàng cuốn gọn lọn tóc lại rồi nắm chặt trong lòng bàn tay. 

Trịnh Thịnh thu nhất cử nhất động của nàng vào trong ánh mắt, trong lòng cảm thấy chua xót, tay trong lúc vô tình sờ lên bên hông... Túi tiền không thấy đâu nữa rồi.

Mặt của cậu ta cứng đờ, VƯƠNG, NHẤT, BÁC!!

. . . . . . 

"Ủ một vò sinh tử bi hoan kính chàng thiếu niên, trăng sáng như xưa cớ sao lại hững hờ..." Vương Nhất Bác ngâm nga bài hát, vung túi tiền trong tay làm trống, vui đến mức muốn bay lên.

Đợi y sung sướng hát xong mới phát hiện trên mặt đất có thêm một cái bóng đang kề sát bên cạnh. Y quay lại nhìn, một màu đen đập vào mắt.

Khuôn mặt Tiêu Chiến phản chiếu ánh sáng vô cùng tuấn mĩ, xiêm y màu đen huyền bí, cực độ ôn nhu, nhẹ nhàng mà diễm lệ.

Không thể không nói, thời điểm Tiêu Chiến không mở miệng thật sự rất đẹp trai.

Vương Nhất Bác hơi híp mắt: "Ngươi theo ta bao lâu rồi?"

"Bắt đầu từ lúc ngươi trộm túi tiền."

"... Cái này gọi là cầm, không gọi là trộm." Vương Nhất Bác lời sâu ý xa nói thêm: "Càng không phải là làm chuyện xấu."

Tiêu Chiến bừng tỉnh, hỏi tiếp: "Vì sao ngươi lại cho cô gái kia tóc của ngươi?"

— Ngày nào cũng phải nghĩ cách bịa đặt với hắn, Vương Nhất Bác thật sự mệt mỏi, đây quả thực là đang đấu trí đấu dũng. Y đưa tay rút một sợi nhét vào trong tay hắn: "Không có ý nghĩa gì hết, mình thích thì mình cho thôi."

"À~~" Tiêu Chiến nhìn sợi tóc vừa dài vừa đen trong tay, hắn nắm tay lại giơ lên nhìn kỹ, lại nhìn về phía Nhất Bác đã tiếp tục đi lên phía trước, mái tóc đen mượt như thác nước đang đong đưa trước mặt, cứ đưa qua đưa lại khiến trái tim hắn cũng đong đưa theo.

Hắn giơ tay ra nắm lấy —— giật.  

"Auuu—— ta muốn làm thịt ngươi!!!"

Vương Nhất Bác lại muốn xông lên véo hai bên má của Tiêu Chiến, nhưng dường như Tiêu Chiến đã có chuẩn bị từ trước, y bị hắn úp hai bàn tay lên mặt rồi đẩy ra xa, hoàn toàn không có cách nào lại gần. 

Loay hoay một hồi vẫn không làm gì được hắn, y đột nhiên cúi người xuống thoát mặt mình ra khỏi tay hắn, một tay ôm chặt lấy eo nhỏ của hắn kéo lại gần, đầu lách qua tầm ngang bụng của hắn luồn ra sau, chân âm thầm vận sức. 

Tiêu Chiến bị y bất ngờ nhào vào lòng hơi lui về sau, vô thức đưa tay định giữ người y, miễn cho y làm mình ngã ngửa ra sau. Nhưng khi tay hắn vừa chạm đến lưng y thì cả người đã bị người ta bất ngờ nhấc bổng vác lên vai, ba ngàn tóc dài bởi vì chủ nhân bị ép chúi đầu mà lũ lượt trượt xuống như muốn cắm vào trong đất. 

Hắn chưa kịp định hình tư thế kỳ lạ này là như thế nào thì mông đã bị Vương Nhất Bác đánh liên tiếp mấy cái 'bốp, bốp, bốp' giòn tan, y nhăn mặt với hắn: "Xem ngươi còn dám giật tóc ta nữa không."

Tiêu Chiến cong gập người như con tôm trên vai y, hắn có thể thoát ra nhưng nếu làm thế Nhất Bác sẽ ngã dập mặt mất: "Không được giật à?"

Vương Nhất Bác lại đánh hắn thêm cái nữa, hung thần ác sát nói: "Không."

"Ừm." Tiêu Chiến trầm mặc: "Sau này không giật nữa."

"Ngoan." 

Vương Nhất Bác thả Tiêu Chiến xuống, nhìn tóc hắn rối loạn thì có hơi buồn cười, y vừa đưa tay lên chải lại cho hắn vừa nói: "Mối bắt yêu bị người ta cướp rồi, phải làm sao đây, ta không cam tâm, bị ai cướp mối làm ăn cũng được, chỉ riêng bị người của Côn Luân sơn cướp là ta không vui."

"Còn cách nào cướp lại không?"

"Chắc không đâu, dù sao bách tính già trẻ đều tin tưởng người tu tiên mà không tin những tróc yêu sư tự do như chúng ta."

"À..." Tiêu Chiến nói: "Cho nên bây giờ ngươi muốn phá đám hơn chứ không phải muốn bắt yêu?"

"Đúng thế."

"Vậy thì, bắt yêu quái đó trước bọn họ đi."

Vương Nhất Bác vốn đang mê mang chợt hiểu ra, giống như phát hiện một chuyện khiến cho người ta hết sức vui vẻ. Hai mắt y sáng lên: "Đúng rồi. . . đến lúc ta bắt được yêu quái trước, chẳng những có thể nẫng tay trên mà còn có thể nâng cao danh tiếng của ta, một mũi tên trúng hai con chim nhạn." Y không nhịn được bật cười ha hả: "Được rồi, chúng ta về khách điếm nghỉ ngơi đã, lấy đủ tinh thần buổi tối ngồi chờ hí kịch yêu."

Tiêu Chiến gật đầu: "Yêu giới là nơi như thế nào, chơi vui không?"

"Chơi không vui đâu, Quỷ giới là nơi u ám, Yêu giới là nơi siêu siêu u ám, yêu khí quá nặng, mấy lần ta đi qua đó để bắt yêu quái đều không được tiếp xúc với nắng, mốc meo hết cả người."

Vẻ mặt Tiêu Chiến nghiêm túc: "Vậy thì cứ ở nhân gian đi."

Vương Nhất Bác không tò mò chuyện của hắn, nhưng vừa đi vừa tán gẫu có thể giết thời gian, khoảng cách đến khách điếm còn rất xa. Y hỏi: "Vì sao lại hỏi chuyện của Yêu giới?"

"Bởi vì bạn tốt của ta nói, có lẽ ta sẽ bị khai trừ thần tịch, sau đó biến thành một con chồn."

Vương Nhất Bác chớp mắt mấy cái, đột nhiên 'phì' một tiếng ôm bụng cười ha hả nhìn hắn: "Biến thành chồn, ngươi biến thành chồn á?"

Tiêu Chiến mới đầu cảm thấy biến thành chồn cũng chẳng sao, bây giờ lại thấy y cười như địa chủ được mùa như vậy, hắn chợt nghĩ —— A, thì ra làm chồn có thể khiến người ta buồn cười như vậy: "Biến thành chồn rồi thì sẽ bị làm sao à?"

"Không phải, bởi vì một khi ngươi biến thành tiểu yêu quái, cõ lẽ..." Vương Nhất Bác nhe nanh múa vuốt với hắn: "Sẽ lập tức bị Tiểu Hỏa xem như điểm tâm nuốt chửng luôn."

Tiêu Chiến giữ chặt tay áo của y khẩn thiết nói: "Cứu ta!"

"... Yên tâm đi, cho dù ngươi có biến thành chồn thì cũng sẽ là một con chồn rất lợi hại." Thần thú đã sống mấy chục vạn năm, nếu thật sự rơi vào Yêu giới thì cũng sẽ không để mặc người ta chém giết. Nói không chừng, còn có thể xưng bá Yêu giới.

Đúng rồi! Đến lúc đó hắn làm lão đại của Yêu giới rồi, về sau nếu có yêu quái nhiễu loạn nhân gian, y tìm hắn bắt người.

He he he, hoàn hảo!

Vương Nhất Bác nói thêm: "Thân phận Thần tộc tốt như vậy mà ngươi không quan tâm chút nào à?"

Tiêu Chiến hỏi lại: "Tại sao phải quan tâm? Thần giới chơi không vui, ta muốn ở nhân gian."

"Không quay lại nữa à?"

"Nếu ma tộc lại xâm phạm thần giới, ta sẽ trở về."

Tái phạm thần giới, chắc chắn trở về.

Vương Nhất Bác đã nghe nhiều lời ngốc nghếch của hắn, bị những lời không hiểu nhân tình thế thái của hắn đả thương nhiều lần, nhưng nghe thấy câu nói này, y có hơi hoảng hốt, giờ phút này y mới cảm nhận được Tiêu Chiến năm đó thật sự là Đại tướng từng đại chiến với ma tộc.

Hiên Viên Thần Quân nói hắn từng quét sạch ngàn quân, có lẽ cũng là thật.

"À, cho ngươi này."

Tiêu Chiến đột nhiên đưa cho y một cái túi tiền màu đỏ, phía trên còn thêu uyên ương nhìn rất đẹp mắt. Vương Nhất Bác giật mình, tai đỏ bừng nói năng lắp bắp: "Ngươi, ngươi ngươi đưa ta cái này? Ngươi, ngươi có ý gì?"

A a a, thì ra Tiêu Chiến yêu thầm y.

A a a, có nên đón nhận hay không đây.

A a a, cuối năm nay phải về nhà come-out một chuyến rồi. 

A a... A, nghĩ quá xa rồi. 

*(Để come-out luôn vì từ này ai cũng hiểu, để 'xuất quỹ' hình như bị mất vui.)

Tiêu Chiến chỉ người đi đường vừa mới đi qua bên cạnh: "Ta vừa mới cầm, ngươi nói, đây không phải là làm chuyện xấu."

"..." Rớt từ trên chín tầng mây xuống đất, trong lòng Vương Nhất Bác đang rỉ máu, cái gì mà đại tướng quân Thần giới, lừa đảo! 

Y cầm lấy túi tiền, chạy về phía cô gái vừa đi qua giả vờ thân sĩ nói: "Cô nương, túi tiền của cô rơi này."

Tiêu Chiến nhìn thiếu nữ kia đỏ mặt nhận lại túi tiền rồi chạy đi mất, hơi động não một chút, hắn cảm khái, nhân gian đúng là một nơi thật kỳ quái, Nhất Bác cũng là một người thật kỳ quái.

. . . 

Trời tối vắng vẻ, vừa đến giờ Tý, trên đường lập tức không còn một ai.

Ai cũng biết trên trấn Lạc Tuyên gần đây có một bộ đồ áo ngày nào cũng ra ngoài vào tầm này, đến từng nhà đòi người ta nghe nó hát. Đương nhiên là không nhà nào giám mở cửa cho nó, cho dù đánh chết cũng sẽ không mở.

"Loạt xoạt loạt xoạt."

Vạt áo khoác bị lửa thiêu cháy xém mất một góc của hí kịch yêu đang chậm rãi lết từng bước ở trên đường, thỉnh thoảng có mấy sợi vải thừa còn bị móc vào cành cây bên vệ đường, nếu nó là một bộ đồ áo bình thường thì đã sớm rách từ lâu rồi.

Vương Nhất Bác nằm trên nóc nhà chăm chú nhìn phía dưới, tính toán thời điểm nó đi qua nơi này, theo manh mối bách tính chung quanh cung cấp, chỉ cần nửa đường không ai mở cửa gọi hí kịch yêu thì chính là một khắc sau.

Tiêu Chiến ôm một gói thịt bò khô ngồi bên cạnh y ăn, hết sợi này lại đến sợi khác, Vương Nhất Bác thấy vậy thì trong lòng ngứa ngáy, cướp một sợi trong tay hắn, nhai rất cứng, nhưng mùi vị không tệ, thích hợp để mài răng: "Ngươi lấy ở đâu ra vậy?"

"Cô nương phòng bên tặng."

Vương Nhất Bác nghe vậy thì bất ngờ từ trên mái nhà bật phắt dậy.

Cái gì!! Có con gái tiếp cận Tiêu Chiến, chuyện xảy ra lúc nào? Sao y lại không biết gì hết?

"A a a, ngươi dám lén lút ở sau lưng ta bí mật gặp gỡ con gái!" Vương Nhất Bác lại muốn nhéo mặt hắn một cái, dường như nhéo một lần vui quá, bây giờ bị nghiện: "Mà tại sao cô ta lại đưa cho ngươi thịt bò khô? ? ?"

"Lúc đầu nàng định đưa hoa, ta nói ta muốn thịt bò khô trong tay nàng."

"Rất tốt, về sau nếu lại có cô nương nào muốn đưa hoa cho ngươi, ngươi cứ nói cho các nàng biết, ngươi không cần hoa mà cần ăn- cần tiền, biết chưa?"

Tiêu Chiến gật đầu ghi nhớ.

"Loạt xoạt loạt xoạt"

Tiếng động trong dự đoán vang lên trên đường phố, Vương Nhất Bác hơi nín thở, cúi mặt xuống nhìn chằm chằm.

Hí kịch yêu đã đi đến trước cổng ngôi nhà mà hai người đang 'nằm vùng', nó chậm rãi có quy luật mà nhẹ nhàng gõ cửa ba lần rồi nói: "Có hay không muốn nghe ta hát một đoạn hí kịch?"

Người trong nhà run lẩy bẩy, không ai trả lời nó. Nó đợi một hồi rồi lại đi đến nhà tiếp theo.

Vẫn gõ cửa ba lần như cũ: "Có hay không muốn nghe ta hát một đoạn hí kịch?"

Vương Nhất Bác đang ghé trên nóc nhà nhìn chằm chằm thở dài: "Quả là một con yêu quái có lễ phép."

Tiêu Chiến đang nhai thịt khô nói: "Bảo bối."

"Quả thật là bảo bối, cơ mà bảo bối này chẳng mấy chốc nữa sẽ bị ta bắt đi, he he." Vương Nhất Bác nghĩ đến bộ dáng giậm chân tức giận của Trịnh Thịnh liền trở nên vui vẻ, y đột nhiên đứng lên rút bội kiếm bên hông ra rồi nhảy xuống: "Hí kịch yêu, chịu trói đi!"

Y vừa hét tiếng này, bỗng nhiên bên trái cũng có người kêu lên: "Điểm tâm, đại điểm tâm của ta", y còn chưa kịp nhìn bên đó, thì lại nghe thấy bên phải cũng có người xông ra hô to: "Yêu quái, đại yêu quái của ta", y vội dừng bước, chỉ thấy một bóng đen và một bóng đỏ từ hai hướng đánh về phía hí kịch yêu.

"Bịch —— "

Đen đỏ va chạm, hai luồng sáng ngút trời như có người phóng khói lửa trên mặt đất, thiếu điều nở ra pháo hoa.

"A... Eo của ta! Lại là ngươi, tên lùn!"

"A... Lại là ngươi, chuột!"

Lúc hai đứa chửi nhau, hí kịch yêu thấy sai sai nên vội vàng trốn thoát. Vương Nhất Bác nhìn Tiểu Hỏa và Mặt Đen đang đánh nhau túi bụi, thật muốn vò hai bọn chúng lại rồi ném cho báo ăn.

"Đồ ngốc!" Vương Nhất Bác vung ra một quyền đánh bay hai quả cầu, tức giận cầm kiếm đuổi theo hí kịch yêu.

Yêu quái kia chạy rất nhanh, hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của Vương Nhất Bấc. Y đuổi theo hồi lâu, chạy trong đêm hè đến bở hơi tai, mồ hôi đầm đìa mà không đuổi kịp nó, nhưng cũng chưa đến mức bị bỏ lại. Y cũng không biết mình đã đuổi theo bao lâu, chú thuật chạy nhanh tiêu hao hết linh lực của y rất nhanh mà bộ đồ cháy đen kia vẫn còn chưa dừng lại.

Giữa trời đêm, một bộ đồ diễn cồng kềnh bay rất nhanh trong đêm tối, một thiếu nam tuấn mĩ bất phàm cầm kiếm theo sát phía sau, một anh chàng cầm thịt bò khô nhẹ bước đuổi theo sau cùng.

Đuổi theo chừng mười dặm, Vương Nhất Bác mệt muốn chết. Cuối cùng y cũng dừng lại vịn vào gốc cây thở hồng hộc thở, mệt muốn đứt hơi.

Người bên cạnh khoan thai đuổi tới, đứng bên cạnh y nhai thịt bò khô.

Vương Nhất Bác nhìn hắn vẫn còn thong dong, ngay cả sức để mắng mỏ y cũng không còn. Không giúp đỡ thì cũng đừng chọc tức y, hắn còn không biết ngượng thong dong như vậy đứng cạnh y?

"Bắt, bắt hí kịch yêu, đừng đứng đấy."

"Ờm." Tiêu Chiến đi lên trước vẫy bàn tay vào trong bóng đêm mấy cái: "Lại đây!"

"Vèo!"

Bồ đồ cháy đen kia đã chạy xa lại "Đột nhiên" trở lại, vô cùng ngoan ngoãn yên lặng lơ lửng giữa không trung, còn mơ hồ run rẩy như một phiến lá rơi. 

Vương Nhất Bác há hốc mồm, y phí bao công sức đuổi bắt yêu quái, đuổi đến mất luôn cả nửa cái mạng, rốt cục là tại sao!

Aaa? Rốt cục là tại saooo!

. . . .


(Hết chương 32)

Vì sao hai chương này tôi lại đột nhiên viết dài như sớ như vậy? Bởi vì tôi sắp bế quan ở ẩn- hehe.

Nói chứ deadline chạy như chạy show, không muốn rớt môn thì phải học các cô ạ. Cuộc sống thật không dễ dàng gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro