C37: Hí Kịch Yêu (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian vào Yêu giới nhiều lắm cũng chưa đến nửa ngày, lúc ba người trở ra, nhân gian vẫn đang vào giữa trưa. Nắng chang chang chiếu trên đỉnh đầu, không râm mát như ở yêu giới, Vương Nhất Bác nheo mắt quay lại liếc qua cửa vào Yêu giới, y cảm thấy hình như bọn họ quên mất cái gì đó rồi.

"Chiến Chiến, có phải chúng ta quên gì đấy ở Yêu giới rồi đúng không?"

Tiêu Chiến trầm tư một lát rồi nói: "Hí kịch yêu."

"Không... Còn nữa..."

"Xà yêu."

"Không..." Vương Nhất Bác cố nghĩ, cuối cùng vẫn không nghĩ ra, y khoát tay: "Được rồi, không nghĩ nữa, về quán trọ trước đã."

Tiểu Hỏa hỏi: "Không bắt Mặt Đen để lấy lại hí kịch yêu à?"

"Chỉ cần hí kịch yêu không rơi vào tay người của Côn Luân sơn thì không sao." Vương Nhất Bác nghĩ đến hí kịch yêu không tim không phổi đã trốn một mình, may mà lúc đó có Tiêu Chiến đỡ một kiếm cho nó, nếu không bây giờ nó đã trở thành một đống vải vụn rồi.

Trở lại quán trọ, rốt cục Vương Nhất Bác cũng 'có cơ hội' mặc bộ đồ Tiêu Chiến mua cho y. Không biết con hồ ly ngốc nghếch ấy học được ngón nghề mua đồ áo ở đâu, bất kể là chất lượng vải hay là kích thước đều rất vừa vặn, y mặc vào cảm giác vô cùng thoải mái.

Có lẽ...khụ, ôm nhau nhiều lần như vậy nên hắn ước lượng được số đo cho đồ áo của y.

Chỉ là... Cũng quá đỏ rồi đấy...

Đỏ giống áo của tân lang, nếu đội thêm cái ngọc quan màu đỏ nữa đi trên đường khẳng định sẽ bị hiểu nhầm là chú rể đào hôn cho xem.

Nhưng bây giờ trong người Vương Nhất Bác cũng không còn đủ tiền để mua bộ mới, bộ cũ thì rách như chó gặm, không thể mặc lại được nữa. Y day day trán, nhớ ra Tiêu Chiến vẫn đang đứng trước cửa phơi nắng, y ra mở cửa để hắn vào.

Nghe thấy tiếng cửa phòng ở phía sau lưng 'kẽo kẹt' mở ra, Tiêu Chiến liền quay đầu lại nhìn, vừa thấy thân ảnh màu đỏ đang đứng trước cửa, ánh mắt hắn ngay lập tức ngẩn tò te. Vương Nhất Bác thấy biểu cảm ấy của hắn thì bật cười hỏi: "Đẹp không?"

Tiêu Chiến trầm tư một lát rồi quay sang nói với Tiểu Hỏa đỏ rực đang ngồi trên vai: "Giống ngươi thật đấy."

"Bốp ——" Tiêu Chiến bị đánh một cái, sau đó cửa bị đóng lại.

Đồ hồ ly trứng thối! Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc.

Tiêu Chiến gõ gõ cửa: "Nhất Bác."

"Biến, thối!"

Tiêu Chiến nhíu mày: "Không nói đạo lý."

Vương Nhất Bác giật mạnh cửa ra, y cả giận xông đến nhéo mặt hắn: "Đồ ngu ngốc, vào phòng ngủ trưa đi, ta muốn ra ngoài, không được đi theo ta." Y trừng mắt với hắn rồi buông tay bước đi, đi được vài bước, chợt ngoảnh lại: "Không được đi theo..."

Tiêu Chiến rất nghe lời đã vào nhà từ lâu, hành lang hoang vắng không một bóng người.

Vương Nhất Bác: "..."

Y ho nhẹ một tiếng, cũng may không có ai đi ngang qua, nếu không lại quê chết.

Vương Nhất Bác thấy trên vải băng bắt đầu có vết máu chảy ra, cũng đúng lúc, đỡ mất công y phải cắn ngón tay để dùng truy tung chú.

Y chấm ít máu, niệm truy tung chú, chú thuật hóa thành dải sáng đỏ dẫn đường cho y.

. . .

Không phải chịu sự "nô dịch" của Vương Nhất Bác, lại còn được ăn uống no nê ở Yêu giới, Tiểu Hỏa đã căng da bụng trùng da mắt lắm rồi, nó nằm trên giường Vương Nhất Bác định đi ngủ. Nằm còn chưa ấm chỗ đã thấy Tiêu Chiến ngồi ngẩn người cạnh giường.

Nó chọc tay của hắn: "Thần thú đại nhân, Bé Bự của ngươi sẽ còn tới tìm ngươi nữa hả?"

"Ừm."

"Vậy ngươi phải bảo vệ Vương Nhất Bác cho tốt đó, ta sợ tiểu tử ngốc đó sẽ bị Yêu Vương trói bắt đi."

"Không đâu." Tiêu Chiến nói: "Muốn trói thì lúc ở Yêu giới đã trói rồi. Ở địa bàn của mình không trói mà thả người rồi mới đi trói lại, Tiểu Hỏa, đệ đệ của ta đâu có ngốc." 

"... Ơ." Câu này ý là nói nó ngốc hả? Tiểu Hỏa ngáp một cái: "Cơ mà nếu bọn hắn thật sự dám động thủ trói không cho đi, vật cực tất phản, có khi toàn bộ yêu quái ở đó sẽ bị Vương Nhất Bác coi là điểm tâm mà ăn sạch. Tiểu tử đó, tự thân y chắc cũng không hề biết bản thân mạnh đến mức nào." 

Mạnh đến mức nó là thượng cổ linh thú cũng phải kiêng dè y mấy phần, nếu không phải đã ký kết khế ước chủ tớ với y, ràng buộc linh hồn và tính mạng của hai người với nhau, nó nghĩ cả đời này nó cũng không có khả năng sẽ đi theo một người nguy hiểm như thế.

Tiêu Chiến không nói gì, tỏ ý ngầm thừa nhận.

Tiểu Hỏa trở mình, mắt dần trĩu xuống, nháy mắt đã tiến vào mộng đẹp.

Đến khi tỉnh dậy sau hai canh giờ, nó phát hiện Tiêu Chiến vẫn đang ngồi cạnh giường, hai mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa như lúc nó đi ngủ, hắn có thể giữ tư thế này hai canh giờ, không hổ là Thần thú có thể ngủ trong thần khí hơn mười vạn năm.

Cơ mà, lần này, chắc là hắn không nhìn nó mài răng nữa đâu nhỉ?

Tiểu Hỏa bất an sờ răng cửa, bỗng nó nhìn thấy có bóng dáng thấp thoáng ngoài cửa sổ nhìn trộm trong này, vẻ mặt lén lén lút lút. Nó khẽ hếch cái mũi hít hít, giận dữ nói: "Tên lùn!"

Cái bóng ngoài cửa sổ chợt động, vừa chui vào đã nhào thẳng về phía Tiểu Hỏa, xách cái lỗ tai lớn của nó kéo ra ngoài: "Đại yêu quái, đại yêu quái của ta."

Tiểu Hỏa: "..." Tên lùn này điên rồi hả!

Tiêu Chiến dùng một ngón tay ấn trường bào nhỏ của Mặt Đen xuống, giữ nó chắc như đinh đóng cột: "Ăn nó, bỏng miệng."

"Ta không ăn nó." Mặt Đen kéo quần áo bị hắn đè lên, tay kia vẫn nắm chặt lỗ tai lớn của Tiểu Hỏa: "Ta đã thấy nó biến thành đại yêu quái, ta muốn nó làm đại yêu quái của ta."

Lông đỏ trên người Tiểu Hỏa lập tức nóng lên: "Nếu đã biết ta là đại yêu quái thì đừng có quấn lấy ta nữa, nếu không ta sẽ nuốt chửng ngươi."

"Đừng." Mặt Đen giật lại y phục của mình nhưng không giằng ra được, nó nắm lỗ tai Tiểu Hỏa mà nói với Tiêu Chiến: " Thần thú đại nhân, ta muốn làm chủ nhân của nó, nó là của ta."

"Nhưng mà, Tiểu Hỏa đã có chủ nhân rồi." Tiêu Chiến nhắc nhở: " Nhất Bác."

Tiểu Xà yêu sững sờ, nó cũng nhớ tới sự thật này. Nó khiếp sợ, hai mắt trợn trừng, ngây ngốc hết nhìn hắn rồi lại nhìn xem con yêu quái lông đỏ, bỗng 'òa" một tiếng khóc thét lên.

Tiếng khóc vừa to vừa chói tai khiến cho Tiểu Hỏa đang bị nó nắm tai ở bên cạnh thấy ong ong đầu óc, suýt chút nữa là điếc luôn.

"Đồ tồi, tất cả đều là đồ tồi." Tiểu Xà yêu bắt đại yêu quái lần thứ mười chín thất bại, nó khóc thét, nước mắt to như hạt đậu lăn xuống mặt, nhiều như mưa rào mùa hạ.

Tiểu Hỏa đang bịt tai cũng phải cúi đầu nhìn nó, nước mắt ở đâu ra mà nhiều vậy? Nó hỏi: "Ngươi là thùng nước hả?"

"Hừ!" Tiểu Xà yêu lau khô nước mắt, hai mắt lấp lánh khóc đến đỏ lên, nó đứng dậy nói: "Rồi sẽ có một ngày ta sẽ tìm được một đại yêu quái thuộc về ta."

Nó nó tuyên thệ xong thì cũng ngừng khóc, lúc từ trên giường bay đi, bóng lưng nó thật khiến cho người ta cảm thấy kiên cường bất khuất.

Tiểu Hỏa đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Ê, hí kịch yêu đâu rồi?"

"Nôn rồi!"

Bóng đen biến mất ngoài cửa sổ, chỉ để lại hai tiếng vọng lại. Tiểu Hỏa sờ lỗ tai bị nhéo đau nói: "Quả là một tên đen vừa cố chấp vừa kỳ cục."

"Nhất Bác vẫn chưa trở lại." Tiêu Chiến nhìn sợi tóc vừa dài vừa đen mà y đã cho hắn trên tay. Sợi tóc vẫn chưa nóng lên, chứng tỏ bây giờ Nhất Bác vẫn đang tự do hoạt động, không gặp nguy hiểm, nhưng sợi tóc cũng không nằm yên trên tay mà lăn qua lăn lại không có quy luật.

Giống khí tức bình thường lúc y đi bắt yêu, rất hỗn loạn.

Tiêu Chiến không ngồi yên được nữa, Tiểu Hỏa chớp mắt một cái, hắn đã biến mất.

Khí tức của Vương Nhất Bác ở phía tây nam, Tiêu Chiến đến vị trí của y gần như chỉ trong nháy mắt, lúc chỉ còn một tấc nữa là đụng vào người y, hắn bỗng hoảng hốt vội dừng lại.

Bởi vì thứ hắn nhìn thấy không phải Vương Nhất Bác, mà là một NGƯỜI BÙN.

Từ đầu đến chân đều trát một lớp bùn. Đến khi y rũ bùn trên người xuống, Tiêu Chiến mới nhận ra y chính là Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác mệt rã rời, nhìn thấy người đứng trước còn tưởng con cá nheo tinh kia lại xuất hiện, phải nhìn thêm lần nữa mới thở phào một hơi: "Đến đúng lúc lắm, mau dẫn ta về, mệt chết mất."

Tiêu Chiến đã đứng xa ngoài ba trượng nghĩ vẫn chưa đủ, hắn kiên định lui về sau thêm nửa trượng nữa, hoàn toàn cách xa người bùn kia.

"..." Vương Nhất Bác vuốt bùn trên mặt làm bộ ném hắn: "Tới đây, nếu không ta ném ngươi."

Vẻ mặt Tiêu Chiến xoắn quẩy, bối rối vô cùng. Nếu đi qua thì chắc chắn sẽ bị vấy bẩn hết cả người, khẳng định khó chịu đến chết. Nhưng nếu không qua thì với tính cách xấu xa của y, y nhất định sẽ ném hắn, đường nào cũng không có hi vọng sống. 

Hắn do dự từng bước, từng bước đi qua chậm rì rì, chậm rì rì, chậm rì rì...

Vương Nhất Bác giơ tay: "Nhanh lên!"

"Vù——" bóng đen đã đến trước mặt của y.

Vương Nhất Bác giơ tay về phía hắn, mở tay ra, một viên ngọc màu cam lơ lửng trên lòng bàn tay y. Viên ngọc lấp lánh mê người, lại còn rất sạch, giống Xá Lợi không dính bụi trần, vạn người kính ngưỡng.

"Ăn đi."

Mặc dù người y đầy bùn, nhưng viên linh đan được linh lực bao trùm lại hết sức sạch sẽ. Tiêu Chiến hỏi: "Đây là cái gì?"

Vương Nhất Bác mấp máy môi, phần môi có dính bùn nên hơi khó chịu: "Giải độc cho ngươi đó."

"Độc?"

"Không phải Bé Bự hạ độc trong trà của ngươi à? Linh đan của quái vật sống dưới nước có thể giải bách độc, nhất là độc do yêu quái hạ. Ta vất vả lắm mới tìm được một con cá nheo tinh để lấy linh đan đó, ngươi mau ăn đi, rời khỏi nước là công hiệu tịnh hóa sẽ mất dần đó."

Tiêu Chiến giật mình: "Ngươi đi hai canh giờ là để tìm ngọc tịnh hóa?"

Vương Nhất Bác hừ nhẹ, thấy cảm động chưa, thấy yêu y chưa, chỉ cần đền ơn bằng cách về Cửu Tiêu cạy hết gạch ngói vàng bạc trong Hồ Điện của nhà hắn xuống đưa cho y là được rồi.

Tiêu Chiến cúi đầu nuốt viên linh đan vào bụng. Quả nhiên là viên ngọc tịnh hóa nổi danh thiên địa, linh khí thanh tịnh tràn ngập lồng ngực hắn.

Vương Nhất Bác cẩn thận hỏi: "Có giải được độc không?"

Tiêu Chiến nhìn y, nói: "Ta không trúng độc."

Vương Nhất Bác còn tưởng lỗ tai của mình bị bùn vít, y móc bùn ra: "Hở? Không phải là Bé Bự hạ độc trong trà hay sao?"

"Ừm, nhưng, không có công dụng với ta." Tiêu Chiến chớp mắt một cái: "Nếu không phải vậy, thì sao ta dám uống chứ, đồ ngốc."

"..."

"Máu tinh khiết của đệ đệ và ta không giống nhau. Đệ ấy là Long tộc có dòng máu sạch sẽ, nhưng so với ta, sự sạch sẽ đó còn kém xa lắm." Tiêu Chiến suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Ừm, đại khái là máu của Bé Bự sạch thua ta một trăm cái đệ đệ nữa."

(Ý là máu của 100 con rồng cộng lại mới sạch bằng máu của anh.)

Vương Nhất Bác bị bùn dính đầy người, y nghe thấy tiếng lòng mình đang vỡ vụn, đau đến không thở được: "Rốt cục ta liều mạng như vậy vì cái gì cơ chứ, đánh nhau với cá nheo tinh một canh giờ vì cái gì cơ chứ, lại còn móc bong bóng cá nữa... Cả đời ta còn chưa giết cá bao giờ..." Y nghe thấy máu trong cơ thể mình dường như đang sôi lên sùng sục, y phải làm thịt hắn, nhét hắn vào bụng cá!

Y cáu lên: "Đã không trúng độc thì ngươi còn ăn làm gì!"

Tiêu Chiến kinh ngạc: "Ngươi quát ta ư? Vì sao à? Ta không muốn lãng phí tâm ý của ngươi."

"..." Bởi vậy, y nên cảm động đúng không? Đương-nhiên-là-không!

Đấy chính là ngọc tịnh hóa y phải chịu trăm ngàn cay đắng mới lấy được đó, đại chiến với cá nheo tinh một canh giờ mới có được đó. Kết quả hắn lại tỏm một miếng như kẹo, lại còn nói không muốn lãng phí tâm ý của y.

Hắn thật sự là đen ăn đen mà!

Y nắm lấy cổ áo hắn ra sức lắc: "Nôn ra, nôn ra, đồ con hồ ly lòng dạ hiểm độc nhà ngươi!"

"Ngươi không nói đạo lý." Tiêu Chiến chau mày đẩy y ra, hắn liếc qua đống bùn dính trên bàn tay, định lau lên người y.

Nhưng bây giờ cả người Vương Nhất Bác không có một chỗ nào sạch sẽ. Bộ đồ mới màu đỏ đã biến thành màu bùn. Gương mặt anh tuấn cũng bị dính bùn đến không nhìn được màu da gốc.

Tất cả đều vì tìm ngọc tịnh hóa cho hắn giải độc mà biến thành thê thảm như vậy. 

Tiêu Chiến giơ tay ra giữa không trung, rồi bỗng chuyển hướng vỗ lên cái đầu đầy bùn của y: "Ngoan nào."

Bùn lập tức bắn tung tóe lên mặt, lên áo của Tiêu Chiến.

...Khó chịu!

Vương Nhất Bác đang tức gần chết mà còn bị hắn vỗ đầu dỗ như dỗ cún con nhà hắn nuôi thì muốn nghẹn luôn, y muốn đánh hắn nhưng đánh không lại, muốn đuổi hắn đi thì hắn chắc chắn sẽ khóc, đường nào cũng chui không được, y sắp uất ức đến chết rồi. 

Hắn biết dùng nước mắt để ép y khuất phục, chẳng lẽ y lại chịu thua hắn ở điểm này hả?

Y khóc cho hắn xem!

"Huuuu ——" Vương Nhất Bác ngồi gục xuống khóc rống lên: "Đồ thối tha!"

"Nhất Bác lại mắng người rồi, nam thần (tiên) không có ai mắng chửi người khác cả."

"Ta cũng đâu phải nam thần."

Tiêu Chiến nghĩ ngợi, gật đầu: "Đúng, ngươi không phải."

"Huuu——" Vương Nhất Bác càng khóc to hơn.

Tiêu Chiến ngồi xổm trước mặt y nhìn y, cả người toàn bùn là bùn, còn có cả mùi cá nữa. Hắn lại tới gần y hơn một chút, mùi tanh và mùi bùn càng nồng hơn, hắn trợn mắt, tiếp tục dịch gần về phía y, y đang gục đầu ôm đầu gối khóc, mặt hắn gần như sát vào mặt y, hắn nói dịu dàng: "Ngoan, trở về, mua bánh bao cho ngươi ăn."

Vương Nhất Bác ngẩng mặt lên xụt xịt nói: "Ngươi có tiền à?"

"Không có."

"Huuu—— "

"Cảm ơn, Nhất Bác." Tiêu Chiến nói nhỏ, hắn vòng tay qua bờ vai rộng ôm lấy cả người y, lần trước lúc người y dính đầy bùn trong ao sen, hắn cũng ôm y như vậy. Lúc ấy cả người hắn run rẩy khó chịu, lần này...

Cũng vẫn vậy.

Vương Nhất Bác nhận ra hắn đang run rẩy, y chủ động đẩy tên thần thú hồ ly thích sạch sẽ đến không chịu được một hạt bụi này ra: "Sợ thì đừng chạm vào ta."

Y vừa đẩy hắn ra, hắn lại ôm lấy y: "Đừng khóc."

Vương Nhất Bác giật mình, hắn vẫn đang run rẩy, một con hồ ly thích sạch sẽ lại nguyện ý ôm một người đang dính đầy bùn như y.

Cho dù chắc chắn hắn biết rõ y chỉ giả vờ khóc để bắt nạt hắn.

Bùn trên mặt Vương Nhất Bác bị nước mắt cuốn trôi thành hai hàng. Y nhìn lên gương mặt trắng nõn của người bên cạnh có lấm tấm vài vết bùn do bị bắn từ trên người y lên, cả trắng cả nâu, lốm đốm như chó đốm vậy.

Phì cười!

Y nâng hai bàn tay lớn đầy bùn lên bưng lấy mặt hắn kéo lại gần mặt mình, trán tựa trên trán, thân mật mà dịu dàng: "Ngươi không trúng độc, thật tốt."

Như vậy thật là tốt.

. . .

(Hết chương 37)

Hậu trường-ing:

Vương Nhất Bác : Chúng ta có quên gì ở Yêu giới không nhỉ.

Tiêu Chiến: Hửm?

Phong Thanh Thần Quân vừa vào trận đã bỏ đội đuổi theo tiểu yêu tinh: Ha ha.

Góc suy nghĩ riêng: thật ra tôi cảm thấy vấn đề ai công ai thụ sẽ đến một cách tự nhiên, lâm trận tự phân chứ không hề liên quan gì đến tính cách, thụ không phải cứ nhất thiết là phải yếu đuối nương tựa công thì mới chuẩn thụ, ngược lại công cũng không nhất thiết phải mạnh mẽ cứng rắn. Quan trọng là cái cách hai người yêu thương nhau như thế nào thôi. Tôi viết cho yibo có tính cách đặc biệt như này, cảm thấy cũng dễ thương đấy chứ, em chỉ lộ ra bản chất 'xấu xa' như vậy khi ở trước mặt anh, với những người khác em vẫn luôn là một người lạnh lùng cao lãnh.

Nhưng mà cứ yên tâm đi các cô gái, các cô đang ngồi đúng thuyền mà hh, chỉ là nếu mọi người không thích màn giả khóc trên của em bé thì cmt cho tôi biết, tôi sẽ viết lại cái khác nha!

Hôm nay tôi chỉ up một chương mới này, có ý kiến của mn thì tôi mới viết tiếp được a~)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro