C53: Yêu Giới (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trên người hắn, có khí tức của Tiểu Hỏa."

Vương Nhất Bác ngạc nhiên nhìn sang Đại Tư Tế đang đứng trước cửa yêu điện, Đại Tư Tế thấy y nhìn mình, lễ phép hơi cúi người với y một cái sau đó rời đi.

"Chẳng lẽ Tiểu Hỏa là bị ông ấy trói lại? Nhưng ông ta tại sao lại bắt Tiểu Hỏa?" Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, ngờ vực hỏi: "Là Bé Bự đệ đệ hạ lệnh sao? Không đúng, ta đây hắn còn không thèm bắt thì thôi, bắt tiểu linh thú của ta làm cái gì, đây không giống như là việc hắn sẽ làm nha."

Tiêu Chiến nắm lấy tay y, nói: "Đi theo xem."

"Hả, cứ theo dõi như vậy sẽ không bị phát hiện chứ?"

"Không đâu, Đại Tư Tế béo ú kia so với ta, kém một vạn cái đệ đệ."

"..." So với tên thần thú thượng cổ hồng hoang như ngươi thì ai mà chả là đống cặn bã rác rưởi! 

Vương Nhất Bác bĩu môi thầm cảm khái. Nhưng y vẫn chưa quen lắm cái kiểu so sánh "x cái đệ đệ" kia của hắn, lại hỏi: "Vậy ta so với ngươi, kém bao nhiêu cái đệ đệ?"

Tiêu Chiến nhíu mày trầm tư, nghĩ nghĩ, lúc đang định nói thì lại bị Vương Nhất Bác tuyệt vọng giơ tay ngăn lại: "Thôi đừng nói, không cần phải đả kích tinh thần của ta."

"Ngươi không muốn nghe?"

"Không muốn."

"Vậy tại sao ngươi lại hỏi?"

Vương Nhất Bác kêu rên: "Bởi vì ta bị ngu đó!" Y tại sao lại muốn hỏi ra một câu rớt não đến như vậy chứ, tự nhiên lại đi so sánh linh lực với một tên Hồ Thần nghịch thiên, tự mình tìm ngược.

Tiêu Chiến gật đầu: "Đúng vậy, ngươi ngu ngốc."

Vương Nhất Bác cáu: ". . . Ngươi mới là đồ ngu ngốc!"

". . ." Tự mình nói mình ngu thì được, tại sao hắn nói thì không được? Nam nhân xấu tính.

"Đi thôi, đuổi theo Đại Tư Tế, đi tìm Tiểu Hỏa." Vương Nhất Bác đang cảm thấy sự tình thật không đơn giản, việc này sao lại có liên quan đến Đại Tư Tế cơ chứ. Ở Yêu giới này Yêu Vương là đệ nhất, Đại Tư Tế đệ nhị, chọc phải ông ta thì có khác gì là lật vảy rồng của Yêu Vương lên đâu.

Tiểu Hỏa ơi là Tiểu Hỏa, ngươi không phải nói đi theo Mặt Đen cô nương nói lời xin lỗi sao, bay nhảy thế nào mà lại chọc phải phó lãnh đạo Yêu giới, đần ơi là đần.

. . .

Phủ Đại Tư Tế cách yêu điện khá xa, khoảng cách này nếu là người phàm đi chỉ sợ sẽ mất một ngày, nhưng với yêu quái mà nói, chỉ tốn xíu xiu thời gian.

Tiêu Chiến mang theo Vương Nhất Bác ẩn thân đuổi theo sau Đại Tư Tế, theo vào trong nhà, theo vào tận phòng ngủ, vẫn không nhìn thấy Tiểu Hỏa ở đâu. Hơn nữa trong ngôi nhà này cũng không có hơi thở của Tiểu Hỏa, xem ra Tiểu Hỏa không bị nhốt ở đây.

Hai người ngồi canh nửa ngày, nhìn Đại Tư Tế ngủ một giấc rồi dậy ăn cơm, ăn xong lại nằm xuống ngủ, chẳng trách lại mập như heo. Vương Nhất Bác ngồi xổm trên nóc nhà nghe tiếng ngáy của ông ta, nhịn không được, y nói: "Tên Đại Tư Tế này một ngày trôi qua cũng thật nhàm chán. Thôi! Chuyện của Tiểu Hỏa tính sau đi, ta cũng phải ngủ một giấc đã."

Tiêu Chiến nói: "Không nhàm chán, rất phong phú mới đúng."

". . . Hờ" Sao mà y lại quên mất bên người mình còn có một tên thần thú quanh năm nhàm chán được nhỉ, có thể thu mình tự ngủ một giấc mười vạn năm, hắn mới xứng danh là thiên hạ đệ nhất nhàm chán. Y ngáp một cái, mắt cười cong cong nhìn hắn: "Vậy Chiến Chiến có ngủ hay không?"

Tiêu Chiến lắc đầu đáp: "Không ngủ."

"Thế ta ngủ đây, mượn cái đùi dùng chút." Vương Nhất Bác không đợi hắn trả lời, xoay người một cái liền nằm xuống, gối đầu lên đùi Tiêu Chiến, hai tay vòng quanh hông hắn ôm lại, tìm một góc nằm thoải mái dễ chịu rồi nói: "Nếu như ông ta có động tĩnh gì, ngươi nhớ đánh thức ta, còn nữa, ngươi không được bỏ đi đâu đấy."

"Ừm." Tiêu Chiến cảm thấy con người vẫn là có chút phiền phức, ví dụ như quá yêu ngủ, trên đường hành quân đánh giặc cần tập trung cao độ, thường thì sẽ đánh liên tiếp một mạch tám vạn năm không ngủ, lúc đó người phàm làm sao chịu được?

Hắn lại nghĩ nghĩ, Ồ, không đúng, phàm nhân cùng phàm nhân đánh nhau, đều sẽ buồn ngủ. Cho nên hai quân giao chiến, giữa chừng dừng lại đi ngủ cũng không gây trở ngại gì cả.

Nghĩ đến đây, hắn lại thấy hâm mộ người của nhân giới.

Người phàm không cần liên tục giao chiến tám vạn năm, mỗi ngày đều có thể nghỉ ngơi, như vậy, thương tổn đối với thiên địa đều sẽ giảm đi rất nhiều.

Không giống Thần-Ma ác chiến, trời đất u ám, vạn năm không thấy ánh mặt trời.

Nghĩ đến sự tình chiến trường của năm đó, Tiêu Chiến không khỏi càng thêm trầm mặc.

Đệ đệ dã tâm quá lớn, chỉ sợ sớm hay muộn cũng náo động hai giới Thần-Yêu. Nhưng mà nếu đệ đệ khai chiến với Thần giới, người đệ đệ phải đối phó đầu tiên, nhất định là hắn. 

Lần trước đệ đệ tự mình khuyên hắn nhập Yêu giới, bây giờ lại nhờ Nhất Bác tới khuyên hắn, đều không có tác dụng gì. Tính ra, cũng không còn ai có thể khuyên được hắn, cho nên nếu không có cách nào lung lạc được hắn, vậy thì chỉ có thể tiêu diệt mà thôi.

Rốt cuộc Bé bự đệ đệ đã gặp phải chuyện gì, tại sao bây giờ lại biến thành một đệ đệ hư hỏng như vậy.

Dưới người bỗng nhiên thấy nhột nhột kéo tỉnh hắn khỏi dòng suy nghĩ.

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn xuống thiếu niên tuấn lãng đang ngủ ngon lành cành đào trên đùi mình, hắn im lặng một chút rồi nhẹ nhàng đưa tay lên khẽ vén gọn mấy sợi tóc mái bị hắn cắt cụt lủn ra bên mang tai cho y. Tóc vừa bị vén ra, má sữa cứ thỉnh thoảng lại phồng lên rồi xẹp xuống của Vương Nhất Bác liền bị lộ, Tiêu Chiến duỗi ngón tay chọt thử, mềm mềm giống như bánh bao. 

Cánh tay Vương Nhất Bác vẫn đang ôm lấy eo của hắn, ôm rất chặt. Hắn ngồi im không nhúc nhích, nghe tiếng hô hấp của y, bỗng nhiên cũng muốn ngủ.

Đêm dài từ từ lui xuống, nhường chỗ cho bình minh ló dạng.

Vương Nhất Bác vừa tỉnh lại liền phát hiện ra không thấy Tiêu Chiến đâu nữa. Y cho rằng mình vẫn còn đang nằm mơ, cánh tay mò mò bên cạnh người, lại thật sự không sờ thấy hắn.

Y ngẩn người, trong lòng bất giác thấy trống rỗng.

"Chiến Chiến?" Không ai trả lời, y lại hô, "Tiêu Chiến đại nhân?"

Vẫn là không ai trả lời.

Y hơi rũ khóe miệng, lại gọi : "Chiến Chiến ngu ngốc?"

Bất kể là y kêu hắn như thế nào, Tiêu Chiến vẫn là không xuất hiện. Y lúc này mới luống cuống lên, đứng lên muốn đi tìm hắn, ai ngờ mới vừa đứng lên, liền phát hiện y không phải đang ở trên nóc nhà, mà là ở trên mặt đất đầy cỏ xanh. Y lo lắng, quay đầu nhìn khắp mọi nơi, không nhìn thấy một người nào hết.

Nơi xa có tiếng nước chảy, y theo hướng tiếng nước phát ra đi tới, cứ đi cứ đi, rốt cuộc thấy một người.

Đó là một bóng lưng cực kỳ xinh đẹp, nữ tử thân mặc bạch y, tóc đen như mực, áo khoác dài còn trải mãi ra phía sau người. Ngày xuân ánh nắng nhẹ điểm, cho dù chỉ là trông thấy từ phía sau, Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy kia nhất định là một nữ nhân vô cùng ôn nhu. 

Nữ tử động tác mềm nhẹ, không biết đang khẽ vuốt ve thứ gì ở trong lòng.

Y hoảng hốt một lát, mới phát hiện ra bên người nữ tử còn có một tiểu nam hài chừng năm sáu tuổi.

Nam hài tử kia trông trắng trẻo mập mạp, cậu bé đang ngồi một bên nữ tử, chống cằm nhìn đồ vật trong tay nàng, nói: "Nhũ mẫu, nó có cắn người không vậy?"

Nữ tử cười nói: "Không đâu."

"Thế tại sao nó lại nhe răng ra với con?"

"Con đừng có thò tay chọc lên má nó, nó sẽ không hung dữ với con nữa. Nó là linh thú đã ký kết khế ước với nương, nhận nương là chủ, sau này cũng sẽ là bạn của con đó." Nữ tử khẽ vuốt ve lên lông của con mèo nhỏ trong ngực, sườn mặt ôn nhu, đôi mắt mỉm cười: "Miêu thú này đang bị trọng thương, là nương đã cứu nó trở về, con không được bắt nạt nó đâu đó."

Nam hài tử bỗng nhiên cười lạnh, trên người bộc phát ma khí: "Hừ, con linh thú nhỏ yếu như thế này, con không bắt nạt nó, cũng sẽ có người khác tới bắt nạt nó, đã không thể tự bảo vệ được mình, vậy nên chết sớm một chút mới tốt, Lục giới này là để cho kẻ mạnh sinh tồn."

Nữ tử ngỡ ngàng, thần sắc ôn nhu trên mặt đã biến thành thống khổ : "Nếu như con mà còn nói những lời kiểu này, nương sẽ không thèm để ý đến con nữa."

Nam hài tử dừng một chút, không phục mà nghiêng đầu nhìn về phía khác. 

Gương mặt kia, Vương Nhất Bác thấy rất quen mắt, y nhất định đã từng gặp qua nam hài tử này ở nơi nào rồi.

"Con nghe nương dặn đây, linh thú đã nhận con làm chủ thì cả đời sẽ trung thành với con, nếu như con gặp nguy hiểm thì bất kể là phải chết nó cũng sẽ làm để cứu con. Cho nên con cũng phải có trách nhiệm bảo vệ lại nó, linh thú cũng như người thân, như bằng hữu, con tuyệt đối không thể có sát niệm với nó, có nghe không?"

Nam hài ngập ngừng: "Nhưng mà cha nuôi đã nói..."

"Con chỉ cần nghe lời nương nói." Nữ tử vỗ vỗ lên cái đầu nho nhỏ của bé trai, ôn nhu nói: "Chỉ nghe nương nói là được."

"Vậy lời của cha nuôi nói con không cần nghe sao?"

"Đúng vậy, không cần nghe, đều không cần nghe!"

Nam hài tử còn chưa nói cái gì, bỗng nhiên thiên địa biến sắc, gió cuốn mây tan, nháy mắt đã không thấy mặt cỏ xanh mướt đâu nữa, cũng không còn nghe tiếng nước chảy.

Vương Nhất Bác cả kinh lui bước, cảnh trước mặt đã là một khu rừng, miêu thú cả người đầy máu đã mất đi hơi thở nằm ở một bên, y lại thấy có một lưỡi dao sắc bén đặt ở trên cổ nữ tử. Nàng hai đầu gối quỳ xuống đất, hai mắt như cũ ôn nhu mà nhìn về phía nam hài mười ba tuổi ngã ở phía trước, buồn bã cười, môi đỏ khẽ nhúc nhích.

"—— Nhất Bác, con phải chống lại nó, đừng để nó cắn nuốt chính con."

Trường kiếm cắt qua cổ, máu bắn lên tràn qua hai mắt.

"Nhũ mẫu ——"

Vương Nhất Bác đột nhiên rùng mình, từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh.

Trước mặt y là một màu đen của vải quần áo, một thân hình hơi cúi xuống, cánh tay người đó đang ôm vai y khẽ lay, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?" 

"Tại sao ngươi lại rời đi? Ngươi đã hứa là sẽ không bỏ đi cơ mà." Vương Nhất Bác mắng hắn, vội vàng ngồi dậy duỗi tay ôm lấy hắn, nhịn không được kinh hoảng mà rưng rưng nước mắt, thanh âm ngăn không được mà phát run: "Người lừa ta."

"Ta không đi." Tiêu Chiến nhíu mày, hắn rõ ràng vẫn luôn ở đây mà.

Vương Nhất Bác vùi đầu sau vai hắn, không muốn cho hắn thấy mình đỏ mắt muốn khóc, y nói: "Ta nhất định phải tìm được Tiểu Hỏa, nhũ mẫu dặn ta đối với linh thú của mình phải coi như người thân mà đối đãi, phải bảo vệ nó thật tốt, ta không thể để nó chết được, không thể chết được. . ." 

"Tiểu Hỏa không có việc gì." Tiêu Chiến không biết y gặp phải ác mộng gì, nhưng nhất định rất kinh khủng: "Nó bây giờ sống cũng không tệ lắm."

Vương Nhất Bác ngạc nhiên: "Không tệ lắm?"

Tiêu Chiến lại thử cảm ứng linh lực của Tiểu Hỏa lần nữa, gật đầu: "Ừm, đang tung tăng nhảy nhót."

Vương Nhất Bác buông hắn ra, bình tĩnh thu liễm lại cảm xúc cùng lo lắng: "Đều là đồ ngu ngốc hết."

Một ngón tay nhẹ vuốt lên mặt y, giọt nước mắt đọng lại ở gò má bị Tiêu Chiến dịu dàng lau đi. Tiêu Chiến lau xong nước mắt trên mặt y, trong lòng cảm thấy bất an. Tại sao y lại khóc, giấc mộng đó đáng sợ đến như vậy sao, có thể khiến cho một nam nhân thường ngày kiên cường mạnh mẽ như Nhất Bác phải khóc?

Cái đó có lẽ không phải đang nằm mơ.

Cổ họng Tiêu Chiến giật lên, đột nhiên mạnh mẽ chụp lấy hai đầu vai của Vương Nhất Bác.

"Ngươi có phải hay không sắp chết? ? ?"

Răng rắc!

Lực đạo quá lớn, hai vai của Vương Nhất Bác phát ra hai âm thanh nứt vỡ giòn vang.

". . ."

. . .

Bị đánh một trận Tiêu Chiến thực sự không hiểu vì sao Nhất Bác lại mắng chửi người, mắng hắn lúc nào cũng nguyền rủa y.

Vương Nhất Bác nâng tay lên không nổi, vừa rồi hai vai thiếu chút nữa đã bị hắn nắm gãy, đồ hồ ly ngu ngốc, không biết khống chế lực đạo của chính mình gì cả. Y thống khổ mà rũ hai vai đi theo bên cạnh hắn, hắn vừa quay đầu sang nhìn đã khiến trong lòng y phát hoảng, rất sợ hắn lại đột nhiên nhào tới ôm mình một cái nặng ngàn cân như thế nữa.

Chiến thần ngàn vạn năm, thật sống không nổi với hắn mà.

"Tiêu Chiến đại nhân, ngươi thần lực vô biên, một ngón tay cũng có thể dí chết đại quái thú, cho nên ngươi có thể nào đối với một phàm nhân như ta ôn nhu một chút được không?" Vương Nhất Bác gian nan mà chìa ra một đầu ngón tay với hắn: "Một chút xíu thôi cũng được."

"Ừm." Tiêu Chiến nói: "Ta cho rằng, ngươi sắp chết rồi."

Vương Nhất Bác dở khóc dở cười: "Ta sắp chết mà ngươi còn dùng lực lớn như vậy, ngươi không sợ ta bị ngươi ôm chết trước à?"

Tiêu Chiến im lặng một chút, nói: "Ta lo lắng."

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng chớp chớp mắt, nhìn hắn, mặt lại đỏ lựng lên. Y thật sự muốn hỏi hắn một chút, ngươi có phải thích ta rồi hay không, có phải hay không có phải hay không, ngươi nói ngươi thích ta đi, ta chắc chắn sẽ đồng ý come-out với ngươi, được không?

"Nếu ngươi chết, ta ở nhân gian sẽ bị lạc đường." Tiêu Chiến càng thêm lo lắng, "Không có tiền, không có bánh bao ăn, không có khách điếm để ở, không có yêu quái thiếu đầu óc dám tới gần ta, nhàm chán chết đi được, nếu vậy ta lại phải đi về phong ấn chính mình." Hắn nghiêm túc mà gật đầu với y, "Cho nên ngươi không thể chết được."

"..." Thích cái rắm, chẳng qua là cần y dẫn đường, làm hướng dẫn viên du lịch. Vương Nhất Bác lặng lẽ thu hồi tâm tư của mình lại, cười gượng nói: "Chờ đến lúc ra khỏi Yêu giới, ngươi phải về Cửu Tiêu lấy châu báu với pháp khí tốt xuống cho ta, nếu không ta không làm người dẫn đường cho ngươi nữa đâu." 

"Ừm, có thể."

Vương Nhất Bác chợt cảm thấy thư thái, mỹ nhân thịnh thế không thích y, nhưng ít nhất mỹ nhân thịnh thế đáp ứng cho y thật nhiều tiền bạc, như thế cũng tốt, chính mình khỏi phải trở thành một nam nhân cong queo giới tính.

Đại Tư Tế sáng sớm đã ra cửa, hai người một đường theo đuôi ở phía sau, vừa đi vừa tán gẫu với nhau hồi lâu, cuối cùng trông thấy ông ta dừng lại trước một cửa hàng.

Đó là một gian bán. . . cửa hàng bán điểm tâm? Vương Nhất Bác nhíu mày, lại nghĩ nghĩ liền hiểu ra, bên trong cửa hàng đó nhất định có thông đạo thông đến một nơi bí mật khác.

Sau đó hai người lại trông thấy Đại Tư Tế tự bọc cả người thành một quả ma cầu lớn, ông ấy mua một hộp điểm tâm, trả tiền, sau đó đi ra.

Vương Nhất Bác gãi gãi đầu: "Ông lão béo này, sao mà kỳ quái thế nhỉ, phó lãnh đạo Yêu giới phải tự mình đi mua điểm tâm, lại còn đi rất sớm nữa."

Hai người tiếp tục theo dõi, phát hiện ông ta lại trở về nhà, Vương Nhất Bác tức giận đến thiếu chút nữa là xông lên đánh người, làm y khổ cực đi theo một đường, y chưa được ăn cơm tối, cũng chưa có ăn cơm sáng luôn, đói sắp chết rồi!

Có Tiêu Chiến che chở, Đại Tư Tế hoàn toàn không biết có người đang theo dõi chính mình. Hắn xách theo hộp đồ ăn vào phủ đệ, đi qua một cái sân rồi một cái sân nữa, đi đến mức Vương Nhất Bác theo mà mệt muốn chết. Một ông lão đã đơn độc cô quạnh mà còn sống trong một ngôi nhà lớn như vậy, nếu là y, y chỉ cần một mái nhà tranh thêm một cái sân nho nhỏ, đỡ phải đi nhiều.

Đại Tư Tế vẫn luôn hướng bên trong đi vào, cho đến khi hắn đi qua cái sân, Vương Nhất Bác mới phát giác được kỳ lạ. 

Mua đồ ăn từ sáng sớm nhưng lại không phải cho chính mình ăn, đó là mua cho ai?

Tiểu Hỏa? Vương Nhấy Bác kinh ngạc: "Chẳng lẽ Tiểu Hỏa cùng Đại Tư Tế là thân thích?"

"Tiểu Hỏa là thượng cổ linh thú, không có cha mẹ." Tiêu Chiến nói, "Hơn nữa Tiểu Hỏa cũng không có ở bên trong đó."

"Xời, hại ta mừng hụt không à, ta còn cho rằng sẽ có một đại nhân vật để làm chỗ dựa chứ."

Tiêu Chiến nhíu mày: "Ta đây."

Vì cái gì bên cạnh đã có một đại nhân vật là hắn rồi mà lại không cần, cứ muốn đi tìm người bên ngoài làm gì chứ.

Hắn không hiểu.

Đại Tư Tế tiếp tục đi vào bên trong, Vương Nhất Bác thật sự sắp phải chết đói.

Cũng không biết đã đi bao lâu, ông ta rốt cuộc dừng lại trước một cái sân, xách theo hộp đồ ăn, gõ gõ góc tường: "Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi? Cháu ở đâu, ông mua cho cháu đồ ăn sáng cháu thích nhất nè."

"Cháu không có ở đây."

". . . Vậy ông vào nha."

"Cháu nói cháu không ở đây!"

Đại Tư Tế khóe miệng kéo ra, vẫn là cất bước đi vào, chỉ là vừa mới đưa được cái đầu vào, liền có một tiểu cô nương trắng hồng sạch sẽ nhảy ra, một đôi mắt trong sáng như trăng, nàng cả giận: "Không được tiến vào!"

"Oa, cô nương này lớn lên thật trong sáng, đôi mắt thật xinh đẹp." Cùng Tiêu Chiến ngồi xổm bên tường nhìn trộm, Vương Nhất Bác thấy hắn vẫn luôn nhìn cô nương kia, y chọc chọc cánh tay hắn, "Này, đẹp như vậy luôn sao, mắt ngươi cũng không chớp cái nào."

Tiêu Chiến gật đầu: "Xinh đẹp."

Vương Nhất Bác hừ một tiếng, lại nghe hắn nói tiếp: "Thì ra Mặt Đen cô nương tên là Nguyệt Nhi."

"Đúng vậy, tên là Nguyệt Nhi." Vương Nhất Bác đột nhiên giật mình, "Ai??? Nàng là ai???"

"Tiểu Xà yêu."

". . ."

Vương Nhất Bác kinh ngạc, Tiểu Xà yêu thường ngày đen thùi lùi như nắm than, thế mà lại là một cô nương cực kỳ xinh đẹp!

. . .

(Hết chương 53)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro