C57: Tước Điểu Hàm Hoa (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ve kêu thời điểm dị thường, tổng cộng phải có đến ngàn vạn con ve đồng loạt bay qua phía trước cửa sổ, cuốn lên một trận cuồng phong, thổi mái tóc dài của Vương Nhất Bác tung bay tán loạn. Y vội vàng đóng sửa sổ lại, áp người bên vách tường chờ cho tiếng ve bên ngoài đi xa mới một lần nữa mở cửa sổ ra.

Trên đường phố cũng có rất nhiều bá tánh đi ra, ngẩng đầu xem dị tượng trên trời, nghị luận sôi nổi.

Vương Nhất Bác ngưng thần theo hướng ve vừa biến mất nhìn lại, không biết cái bóng dáng màu lam nổi bật kia là thứ gì, còn bị nhiều ve như vậy truy đuổi.

Nhưng cũng không có yêu khí.

Cơ mà cho dù là có yêu khí, không có người nào thuê y bắt yêu, y cũng lười đi quản.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đã gọt xong xuôi một quả đào, y nhảy đi qua bên đó, ăn một ngụm, vẫn như cũ thơm ngọt đến mức y phải xuýt xoa: "Ăn ngon."

Tiêu Chiến hỏi: "Vừa rồi bay qua cửa sổ là cái gì?"

"Ve."

"Vậy cái bóng dáng màu lam kia là gì?"

Vương Nhất Bác hỏi: "Ngươi cũng thấy?" Y lại cắn một ngụm quả đào, thơm ngon vô cùng, y ăn đến thật là thỏa mãn, "Ta cũng không biết, không phải tục vật, cũng không có yêu khí."

"Là ma, chỉ là không biết là loại gì ma."

Hắn một ngủ mười vạn năm, tỉnh dậy lại nhiều hơn bốn giới, có rất nhiều thứ hắn không biết.

"Ma..." Vương Nhất Bác hơi ngạc nhiên, "Ma mà cũng tới nhân gian hả? Ta cho rằng chỉ có quỷ quái thích nhân gian, không nghĩ tới Ma tộc luôn tự cho mình là rất cao quý luôn xem thường phàm nhân kia, cũng đến nơi này."

"Không phải bọn họ tự cho mình là rất cao quý nên không ra khỏi Ma giới, mà là bởi vì năm đó thần ma đại chiến, bọn họ nguyên khí đại thương, tinh nhuệ cơ hồ đều toàn bộ chết trận, bị Thần tộc đuổi tới tận cửa nhà, cho nên họ mới đóng cửa vào Ma giới lại, không đi ra, cũng không cho Thần tộc xâm nhập, nội bất xuất ngoại bất nhập."

Vương Nhất Bác bừng tỉnh, khen hắn: "Ngươi hiểu biết thật là nhiều thứ nha."

Tiêu Chiến nói: "Ừm, bởi vì chính là ta mang binh đi chặn cửa nhà bọn họ."

"... Ngươi thời điểm nói những lời này có thể đừng có nhẹ nhàng bâng quơ như vậy hay không? Có thể hay không tôn trọng đối thủ một chút?" Ngươi như vậy sẽ làm cho người ta cảm thấy rất là tổn thương lòng tự tôn đó.

Ờm... Tuy rằng chuyện này cùng y cũng chẳng có cái gì quan hệ.

Vương Nhất Bác oán hận mà cắn một ngụm bàn đào, người so với thần thú, giận bay màu!

Trong khi nói chuyện, Tiêu Chiến lại gọt xong một quả đào đưa qua cho y. Vương Nhất Bác đẩy tay hắn trở về: "Ngươi ăn đi, không cần nhường lượt của ngươi cho ta."

Y biết hắn thích y, mà y cũng thích hắn, cho nên y nguyện ý đem lượt quả...

Tiêu Chiến biểu tình ngưng trọng, lại lần nữa kiên định mà đem quả đào đẩy tới chỗ y: "Không, ta ăn chán rồi."

"..." Thích cái rắm!

"Rộp rộp rộp." Vương Nhất Bác bực bội cầm lên mỗi tay một quả đào, mỗi quả đào lại cắn một miếng, cứ thế thay phiên gặm gặm gặm, gặm đến sạch trơn, tức giận!

Ngửi được mùi bàn đào thơm ngọt Tiểu Hỏa rốt cuộc từ trong mộng tỉnh lại, nó đột nhiên ngồi dậy nhìn về phía bên kia, thấy quả đào là hai mắt liền phát sáng như đèn pha, vèo một cái bay qua, ngồi xổm trước mặt Tiêu Chiến phất tay: "Lão đại tốt nhất trên trời, ta muốn ăn quả đào."

Vương Nhất Bác nổi hứng muốn trêu chọc nó, hỏi: "Tiểu Hỏa, ngươi tỉnh rồi hả? Ngươi có còn nhớ ngươi là làm sao mà bị ngất không?"

"Ta chẳng lẽ không phải là đang ngủ hả, ta..." Tiểu Hỏa bỗng nhiên nhớ tới chính mình không phải mới ngủ dậy, mà là... Bị một con mèo to bự dọa đến hôn mê, là mèo đen, hai mắt tròn xoe mèo đen. Nó quay đầu nhìn khắp mọi nơi, không thấy con mèo kia, cũng không thấy hòn than nhỏ, tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, "May quá, không theo tới đây."

Nói xong, đệm chăn bên cạnh bỗng nhiên có người duỗi cái eo lười, ngáp một tiếng to: "Ngủ no rồi, đói quá."

Tiểu Hỏa thấy rõ kia là hòn than nhỏ, vội vàng ba chân bốn cẳng trốn ra sau lưng Tiêu Chiến, chỉ vào Nguyệt Nhi nói: "Mèo! Mèo! Vương Nhất Bác ngươi không thấy nàng ta là miêu nữ kinh khủng hay sao, vì cái gì cho nàng lưu lại chỗ của chúng ta?!"

"Không nha, Nguyệt Nhi có chỗ nào kinh khủng, rất đáng yêu mà." Vương Nhất Bác vẫn muốn chọc Tiểu Hỏa, y vẫy vẫy tay kêu tiểu than nắm lại đây, "Nguyệt Nhi cô nương, đến ăn quả đào nè."

"Oa được." Nguyệt Nhi bay đến trên bàn, vừa lúc Tiêu Chiến gọt xong một quả liền duỗi tay đưa cho nó ôm lấy.

Tiểu Hỏa từ trên đầu vai Tiêu Chiến bò lên đỉnh đầu hắn trốn, căng thẳng mà nhìn chằm chằm Nguyệt Nhi: "Đó là quả đào của ta."

"Vậy cho ngươi."

Tiểu Hỏa lập tức duỗi móng vuốt ra đoạt lấy đào, Vương Nhất Bác nhìn nó làm vậy thì ngán ngẩm lắc đầu, vẻ mặt hết thuốc chữa mà nói: "Tiểu Hỏa, đàn ông chân chính phải biết nhường nhịn nữ nhi."

"A..." Tiểu Hỏa ngộ ra, lại đem quả đào đẩy trở về, hiện giờ không thấy hắc miêu, chỉ thấy tiểu than hòn, nhưng mà đôi răng nanh sắc bóng đã từng lướt qua mắt nó một khắc kia, nó vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Chỉ vừa tưởng tượng, người lại phát run.

Vương Nhất Bác nói: "Tiểu Hỏa, về sau Nguyệt Nhi sẽ đi theo chúng ta, ngươi phải hảo hảo chiếu cố Nguyệt Nhi đó."

Tiểu Hỏa cảnh giác nói: "Nó phải bảo đảm không được ăn ta."

Nguyệt Nhi hướng cái móng vuốt về phía nó làm bộ huơ huơ: "Muốn ăn ngươi đã sớm ăn, ngu ngốc."

Tiểu Hỏa nghĩ nghĩ, cũng đúng ha, chỉ là nghĩ đến bộ dáng lúc nó biến thành mèo, vẫn là nhịn không được run run lên, đáng sợ!

Vương Nhất Bác ăn uống no đủ, liền đi ra bên ngoài tìm mối làm ăn, ít nhất muốn nhận được một vụ trao đổi để kiếm sống thì mới không uổng công tới nơi này. Sớm biết sẽ khó khăn như vậy, y hẳn là nên ôm lấy chân Lang điện hạ lâu hơn một chút mới đúng, đòi hắn xuất ra hai ba rương châu báu, một rương quá ít rồi.

Thất sách!

Có lẽ là gần đây người của Côn Luân sơn siêng năng đi săn yêu quái hơn, trấn nhỏ này không còn dư lại một con yêu quái nhỏ nào để y đi bắt, không thu hoạch được gì Vương Nhất Bác chạng vạng đã trở lại khách điếm, đi đến chỗ chưởng quầy giao tiền thuê phòng, đau lòng không thôi.

"Nghèo chết mất --"

Vương Nhất Bác cất kỹ túi tiền đi, muốn lên lầu, Tiêu Chiến nãy giờ vẫn đi theo bên cạnh y thấy mặt trời đã khuất núi, nhắc nhở nói: "Cơm chiều."

"Không mua."

"Vậy chúng ta sẽ ăn cái gì?"

"Quả đào!"

"Lại không tuân thủ quy củ."

Vương Nhất Bác che lại lỗ tai không nghe không nghe, đã nghèo sắp chết rồi, y là một người phàm cần ăn cần uống mà còn phải bấm bụng gặm đào thay cơm đây, hắn một con thần thú không cần ăn cơm để sống mà còn không biết xấu hổ đề cập đến chuyện cơm nước với y, hừ!

Y đi một mạch vào đến trong phòng, trông thấy hai tiểu gia hỏa đang nhàn nhã ngồi ở trên bàn liền thấy ngứa mắt, một cước đem Tiểu Hỏa cùng Nguyệt Nhi xách lên đá ra khỏi cửa, kêu chúng nó tự lết cái thân đi mà kiếm điểm tâm ăn đi.

Lần trước ăn quá nhiều đào cùng một lúc sau đó bị đau bụng, Vương Nhất Bác vẫn chưa quên chuyện này. Y thấy trên bàn có một ấm nước trà lớn, liền đổ nước ra uống. Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác uống ừng ực liên tiếp ba ly trà, hỏi: "Tiền của nhân gian, là dùng để làm gì?"

"Mua đồ vật."

"Nếu không dùng để mua đồ vật, còn có chức năng sử dụng khác sao?"

Vương Nhất Bác suy nghĩ một lát, nói: "Không có."

Tiêu Chiến hoang mang nói: "Vậy tiền của ngươi, vì sao cứ đem cất mà không lấy ra mua đồ vật đi?"

"..."

"Biết rõ tiền chỉ có thể dùng để mua đồ vật, vậy mà lại đem cất không mua, Nhất Bác, ngươi ngốc."

Vương Nhất Bác thiếu chút nữa đem cái bàn lật ngược: "Không được phép nói ta ngốc!"

"Xấu tính nam nhân." Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác đang uống dở nửa chén trà, hỏi: "Muốn kiếm tiền thì phải làm gì?"

Vương Nhất Bác hừ một tiếng: "Biện pháp có rất nhiều, tỷ như bắt yêu quái... Cơ mà ngươi kiếm tiền để làm gì, ngươi cũng đâu có cần tiêu tiền mua quần áo, mua đồ ăn, mua đồ dùng đâu."

"Ta muốn mua thịt, cho ngươi ăn."

Vương Nhất Bác ngẩn ra, Tiêu Chiến lại nói: "Như vậy ngươi sẽ không cần phải uống nước trừ cơm nữa. Ngươi kiếm tiền, xong lại đem cất, tuy rằng rất ngốc, nhưng mà không sao hết. Ta cũng có thể kiếm tiền, sau đó đưa cho ngươi mua bánh bao, mua thịt ăn."

Bịch Bịch Bịch.

Giống như có người vừa đấm thật mạnh vào lòng y ba đấm, vừa đấm lại vừa cào, vừa đau lại vừa ngứa, khiến cho cõi lòng y kịch liệt run rẩy. Rung động quá chừng!

Vương Nhất Bác che lại ngực, mặt đỏ lên. Y lập tức chạy ra ngoài cửa, mở cửa hướng ra hành lang hô lớn: "Tiểu nhị! Tới một chậu cơm, ba cân thịt! Nhớ rõ đưa ta thêm đậu phộng cùng cải thìa!"

Kiếm tiền để làm gì? Đương nhiên là để tiêu pha cho bản thân mình rồi, đạo lý này ngay cả Tiêu Chiến cũng hiểu, y như thế nào liền không hiểu, cả ngày gặm bánh bao uống nước trà, hai người đều sắp phải biến thành rau cúc vàng!

Không được, y phải hảo hảo dưỡng Tiêu Chiến, đem hắn nuôi đến trắng trẻo mập mạp.

Ba cân thịt cũng không nhiều, Tiêu Chiến ăn rất khá, ăn một chén lại một chén, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đang đánh chén tưng bừng, ăn không những ngon mà còn ẩn ẩn vui mừng, nhưng càng ăn y lại càng cảm thấy không thích hợp.

Tại sao y cứ có cảm giác... Bị lừa tình ấy nhỉ? ? ?

Tiêu Chiến tên đại gia hỏa này, chắc không phải là đang lừa tài lừa sắc lừa ăn lừa uống chứ???

Vương Nhất Bác rơi vào trong vòng xoáy khổng lồ của sự hoang mang. Trong nháy mắt lại thấy hắn ăn thêm một chén cơm nữa, y nhịn không được hỏi: "Ngươi không phải không thích đồ ăn nhân gian sao?"

"Uống qua trà độc kia ở Yêu giới, còn có cái gì không thể ăn."

"..." Chết tiệt! Hắn thật sự là đang gài bẫy y, đồ con hồ ly lòng dạ hiểm độc!

Lại nghèo thêm một bậc nữa rồi, a a a, tim sao đau quá man.

Ăn xong cơm chiều cũng đã là giờ Dậu, Vương Nhất Bác đi xuống lầu trả tiền cơm, trả xong đếm lại số tiền còn lại trong túi, tay y ở trên miệng túi phát run lên, tiền a, một đồng tiền lẻ cũng không còn nữa.

Ngày mai bắt đầu gặm màn thầu đi, sau này cho dù hắn có nói muốn đem ánh trăng hái xuống đưa cho y, y cũng không cần cảm động!

Y rầm rì đi lên lầu, vào cửa liền thấy một đoàn màu đỏ nhào bụp một cái vô lòng mình, tiếng khóc lảnh lót: "Vương chủ nhân, ta muốn ăn cơm, ngươi mua thịt cho ta ăn, mua thịt ăn... Than nắm quá tham ăn, điểm tâm đêm đều bị nàng ăn sạch..."

"Bụp. . . Chít! --"

Tiểu Hỏa bị ném cái bộp trên mặt đất, biến thành một cái bánh nhân thịt chuột bẹp lép.

Vương Nhất Bác duy trì vô cảm mà trở lại trước bàn, từ hôm nay trở đi, tiền của y, ai cũng đừng hòng nghĩ động đến được một xu!

Đang ôm chén trà uống trà, Nguyệt Nhi ngẩng đầu, nói: "Tìm được mười con yêu quái, ngươi ăn một nửa."

"Ta vốn dĩ có thể ăn hết cả mười con."

Vương Nhất Bác cảm thấy khó trách Tiểu Hỏa một bó tuổi còn không có Tiểu Hỏa con, vì ăn mà có thể bỏ cả gái cơ mà.

"Vee-- Vee--"

Lại là bầy ve bay đầy trời, từ từ bay qua bên ngoài cửa sổ.

Trong tiếng ve ồn ào có sự phẫn nộ, có sát khí, đồng thời còn có một mùi hương lạ kì khác không giống với mùi ve, mùi hương kia lẫn trong đám ve cùng lúc bay qua bầu trời.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ngửi mùi hương kia, thấm vào tận ruột gan: "Thật thơm."

Nguyệt Nhi buông chén trà, ngồi khoanh chân ngửi ngửi, nói: "Là bạch thiền hoa."

Tiêu Chiến hỏi: "Cái gì là bạch thiền hoa?"

"Là thánh vật của ve tộc, một đóa hoa xinh đẹp màu trắng, khi hoa nở có nhàn nhạt hương khí, hương khí như linh, mỗi năm khi hoa nở rộ vào mùa hạ, liền sẽ lôi kéo lũ ve đang nằm trong lòng đất bò ra ngoài. Nói cách khác, không có bạch thiền hoa, ve liền không biết ngày mùa hè đã tới, nếu như bò ra khỏi đất, cũng sẽ bị lạc đường, tìm không thấy đường về ve tộc, như vậy thực dễ dàng bị các sinh linh khác ăn luôn. Cho nên mỗi năm trước thời điểm bò ra ngoài, ve tộc đều sẽ gánh vác trách nhiệm bảo hộ bạch thiền hoa, cho đến khi ve tộc toàn bộ từ trong lòng đất bò ra hết, bạch thiền hoa mới có thể lụi tàn."

"Thế vì sao vừa rồi ve tộc, giống như đang rất tức giận?"

"Bạch thiền hoa được trồng duy nhất ở Thiên Sơn, đến khi hoa tàn cũng sẽ không thay đổi vị trí. Thiên Sơn là địa bàn của ve tộc, nơi đó địa thế rất nguy hiểm, nhưng bởi vì bạch thiền hoa chỉ có tác dụng với ve tộc, ăn nó cũng sẽ không tăng lên linh lực, cho nên không có người nào sẽ đánh chủ ý lên nó. Chúng ta ở chỗ này ngửi được mùi hương của bạch thiền hoa, ve tộc lại phẫn nộ đuổi theo như vậy, chỉ có một khả năng, đó chính là có người nhàm chán đến nhổ bạch thiền hoa trộm đi rồi."

Tiêu Chiến hiểu ra: "Ngươi thật lợi hại."

Nguyệt Nhi kinh hỉ mà trừng lớn mắt, xấu hổ che cái mặt đen xì lại, nói lắp: "Ta, ta không nghĩ tới thần thú đại nhân lại không biết chuyện này, đại nhân ngài còn, còn khen ta nữa."

Nó ngồi xổm ở góc bàn bụm mặt, được một đại nhân vật khen ngợi, thật quá vui vẻ!

Đã gặm xong hai quả bàn đào, Tiểu Hỏa nói: "Không biết là ai nhàm chán như vậy đi trộm một đóa hoa vô dụng."

Vương Nhất Bác nghĩ đến cái bóng dáng màu lam xinh đẹp kia, chẳng lẽ chính là ma vật màu xanh kia trộm đi bạch thiền hoa?

Nhưng hòn than nhỏ đã nói đóa bạch thiền hoa kia ngoại trừ hữu dụng đối với ve tộc ra, thì không còn tác dụng nào khác, thế thì tại sao cũng có ma vật mạo hiểm tới để trộm nó đi?

Vương Nhất Bác khó hiểu, nhưng kẻ trộm cuối cùng là ai, ve tộc rốt cuộc có phải đang truy đuổi kẻ trộm hay không, đều chẳng có liên quan gì đến y hết.

"Được rồi, ta đi tắm một chút, sau đó đi ngủ, sáng mai còn phải đi tìm mối làm ăn." Cuối cùng y lại nói, "Các ngươi không được nhân cơ hội ăn hết đào của ta đâu đó."

Y cầm quần áo đi xuống lầu, thời điểm đến hậu viện để lấy nước ấm, mũi vẫn ngửi thấy được thoang thoảng hương thơm kia, mùi hương của bạch thiền hoa không ngờ lại có thể tàn lưu lâu như vậy, cũng rất lợi hại, khó trách là thánh vật.

Khi y xách một thùng nước ấm lên đi vào phòng tắm, mơ hồ cảm thấy giống như có ai đang nhìn mình chằm chằm, hướng mọi nơi nhìn lại một lần, không nhìn thấy người nào hết. Y nhíu mày, lúc này mới đẩy cửa đi vào phòng tắm rửa thư giãn.

Tắm rửa xong, Vương Nhất Bác để tóc ướt bước ra ngoài, vào phòng thấy Tiêu Chiến đã yên ổn nằm ở một bên giường, từ đợt ở trấn Lạc Tuyên gặp Tiểu Hí, y với hắn vẫn luôn ngủ bên cạnh nhau như thế này, ngủ trên giường hay trên nóc nhà, đều chưa từng tách rời. Bây giờ y mới phát hiện ra sự xuất hiện của Tiêu Chiến đã thay đổi cuộc sống của mình nhiều như thế nào, có hắn ở bên cạnh, y đã rất lâu không cần phải thắp đèn dầu cả đêm để ngủ, giấc ngủ cũng sâu hơn yên bình hơn, nhân sinh thật là kỳ diệu.

Khó trách... Khó trách y lại thích hắn, thích con hồ ly ngốc nghếch này.

Vương Nhất Bác thôi nhìn Tiêu Chiến, liếc sang Tiểu Hỏa nằm ở trên bàn, bụng căng đến tròn vo, vẻ mặt thỏa mãn mà nằm ngủ, bên cạnh là hai núi hột đào chất cao vượt đầu.

"Quả đào. . ."

Gia hỏa này nhất định đã ăn hết sạch giỏ đào của y rồi, hỗn đản! Vương Nhất Bác tức giận nhảy qua muốn xách lỗ tai của nó lôi dậy, bỗng nhiên Tiêu Chiến kêu y một tiếng, y quay đầu sang nhe răng: "Làm gì?"

Tiêu Chiến ngồi dậy từ trên giường, mở ra tay, bên trong cất dấu năm quả bàn đào: "Cất cho ngươi nè."

Vương Nhất Bác hơi giật mình, đi tới bên cạnh giường cúi đầu xem bàn đào, xong lại ngước mắt nhìn hắn: "Cướp được từ chỗ Tiểu Hỏa hả?"

"Ừm."

Vương Nhất Bác trong lòng cảm động, đem quả đào từng cái nhặt lên ôm lấy, cuối cùng nghĩ nghĩ, lại nhét một quả vào tay hắn: "Ngươi cũng ăn đi."

Tiêu Chiến nhẹ nhàng lắc đầu, lại đem quả đào đẩy cho y: "Không thích ăn."

"À..." Y như thế nào luôn quên mất việc này.

Tiêu Chiến hỏi: "Ngươi muốn ăn sao, ta gọt vỏ cho ngươi."

"Không ăn, ta muốn cất lại, mỗi ngày ăn một quả." Vương Nhất Bác rũ mi, che lại ánh mắt dịu dàng như xuân thủy, hơi ôm năm quả đào vào trong ngực, ôm thật cẩn thận giống như đang ôm chính tâm tư của mình, rung động cứ ầm ầm ập tới thế này, y sắp tiêu đời thật rồi.

Lâu không thấy hắn nói gì, Vương Nhất Bác giương mắt nhìn hắn, bỗng nhiên thấy hắn nhìn chằm chằm mái tóc ướt nhỏ giọt của mình, biểu tình hơi ngưng trọng.

Vương Nhất Bác bất giác thấy không ổn: "Ngươi đừng..."

Nói còn chưa dứt lời, liền có cuồng phong đột nhiên "Vù vù vù" thổi tới trên mặt y, mái tóc ướt dầm dề trong nháy mắt thẳng tắp bay về phía sau, bị quật đến không còn một giọt nước, nhưng khi gió mạnh dừng lại, tóc cũng không rũ trở xuống trên vai, mà là dựng thẳng chỉ thấu trời xanh.

Ai đến nói cho y biết đi, thích thì thích thiệt đấy, nhưng lấy can đảm đâu ra để nói chuyện yêu đương với một người ngu ngốc như hắn đây, huuuu -----!

Tiêu Chiến sờ sờ đầu y: "Không ướt nữa, có thể đi ngủ."

"..."

"Di, ngươi vì cái gì ném quả đào... Vì cái gì mắng chửi người, không phải nam thần tiên cũng không thể mắng chửi người... Vì cái gì cắn ta, ta lại không phải quả đào... Nam nhân xấu tính...Nam nhân xấu tính..."

Ăn uống no đủ, Tiểu Hỏa che lại lỗ tai, thật ồn ào.

Đánh Tiêu Chiến một trận xong, Vương Nhất Bác thở phì phì leo lên trên giường. Giận thì giận nhưng vẫn bá đạo vòng tay qua ôm lấy cả người hắn đi ngủ, trước khi nằm xuống vẫn hừ hừ nói: "Sau này không được thổi gió cho tóc ta như vậy nữa đâu đấy."

Tóc mái bị hắn cắt thành kiểu chó gặm còn chưa kịp dài lại, bây giờ lại bị thổi thành trạng thái chỉ thiên ngút trời, y ngày mai rốt cuộc phải làm sao để ra ngoài gặp người đây. Vương Nhất Bác lòng tràn đầy ưu sầu, quyết tâm trả thù bằng cách thò tay qua vò loạn đầu tóc của Tiêu Chiến, còn chưa kịp vui bao lâu đã cảm thấy bên gối đầu hình như có thứ gì đó, quay người lại, chỉ thấy gối đầu bên cạnh có một quả cầu than đen, a, là Nguyệt Nhi.

Y nhíu nhíu mày lại, Nguyệt Nhi sao lại nằm ngủ ở đây, tuy rằng nàng bây giờ chỉ là một hòn than nhỏ, nhưng dù sao cũng là nữ nhi, nằm ở đây không hợp lí chút nào. Lại không thể ném nàng lên bàn để nàng ngủ ở đó được, đàn ông là phải thân sĩ.

Y đột nhiên ngồi dậy xuống khỏi giường, đem chăn lót thành một cái ổ ấm áp trong góc bàn cho Nguyệt Nhi rồi cẩn thận đem nàng lại đó. Nàng là mèo mà, hẳn là sẽ thích cái ổ này, nhỉ?

"Nhất Bác..."

"Hở?"

"Ngươi thật tốt."

Vương Nhất Bác lại đỏ mặt lần thứ n trong ngày, y lại trở về giường nằm xuống ôm hắn ngủ, a a a, thích hắn, càng ngày càng thích hắn.

Qua một hồi, hơi thở của Vương Nhất Bác rốt cuộc bình ổn, Tiêu Chiến nằm trong lòng y hơi động đậy ngón tay, mấy quả đào rơi lăn lóc trên đất ngay lập tức bị thu lại vào trong túi không gian.

Cất quả đào xong xuôi, đầu Tiêu Chiến hơi ngước lên, tầm mắt dừng ở trên xà nhà, chỗ đó, có một cái đuôi màu lam hơi lộ ra.

Ngọn đèn dầu tắt, không gian trong phòng lập tức tối tăm.

Có một đôi mắt, cứ nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác đang ngủ say, trong đêm tối, ánh lên một tia sáng lam quang quỷ dị.

. . .

(Hết chương 57)

Coi có giống một gia đình hoàn hảo không? Hai phụ huynh lo cho con gái cùng con trai đi ngủ xong, cũng ôm nhau về giường đi ngủ. A, hạnh phúc thế nhỉ, một gia đình mẫu mực. 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro