C63: Tước Điểu Hàm Hoa (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, mặt trời vẫn cứ theo lẽ thường khỏe mạnh mà dâng lên, cũng không có bị đánh nát.

Không phải là Tiêu Chiến không muốn ra tay với nó, mà là hắn cũng ngủ rồi, hắn thậm chí còn không biết chính mình đã nhắm mắt ngủ thiếp đi như thế nào.

Cho nên thời điểm Vương Nhất Bác mở mắt tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt y chính là dung nhan mĩ nhân đang say ngủ của Tiêu Chiến. Đây hình như là lần đầu tiên y được trông thấy dáng vẻ lúc ngủ của hắn, thường ngày toàn là hắn nửa đêm thoát ra khỏi tay y rồi đi đâu mất, hoặc là cũng tỉnh giấc trước y rồi đi đến trước cửa sổ nhìn ngắm mây trời.

Có lẽ là vì hôm qua ở trên Cửu Tiêu, hắn đã uống rượu.

Tiêu Chiến lúc ngủ thực sự rất an tĩnh, hai hàng lông mi mềm nhẹ dịu ngoan khép lại, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp, có chút tóc rối còn dán ở bên mặt, tựa nguyệt, thắng hoa.

Tộc hồ ly khi ngủ có phải luôn là như thế này hay không? Đẹp đến câu hồn đoạt phách, so với bất kỳ thứ gì ở trên đời này đều tuyệt mĩ hơn gấp trăm lần.

Vương Nhất Bác vừa mới tỉnh lại không lâu, phòng tuyến tinh thần thực sự yếu đến đỡ không nổi một kích, chỉ vừa mở mắt ra đã bị mỹ cảnh thần tiên trước mắt câu dẫn mất linh hồn. Ánh mắt y nhìn hắn lúc này dịu dàng như xuân thủy, ngón tay đưa lên trong vô thức, chạm nhẹ vào giữa mi tâm của Tiêu Chiến khe khẽ vuốt ve, tựa như đang thưởng thức một viên ngọc vô cùng quý giá, chỉ vì sợ ngọc tổn thương mà không dám dùng lực một chút nào.

Một đường cẩn trọng từ mi tâm vuốt xuống qua sống mũi cao cao, qua nhân trung tinh tế, lướt tới nơi đôi môi hồng nhuận, giống như đang tỉ mỉ mà phác thảo một bức tranh, nhịp tim cứ như vậy đập nhanh dần lên, và rồi, ngón tay y chợt dừng lại nơi góc phải khóe môi của hắn.

Nơi đó có một chấm nốt ruồi nho nhỏ màu đen xinh đẹp, lại đặc biệt dụ hoặc, từ lần đầu tiên gặp được dáng vẻ hình người của Tiêu Chiến, y đã bị nó mê hoặc đến mức muốn đưa tay ra chạm vào.

Và bây giờ. . . Cũng vẫn vậy.

Thậm chí, lần này y còn muốn. . . được hôn lên nó.

Nghĩ đến đây, hai mắt Vương Nhất Bác bỗng nhiên hơi tối lại, y khẽ nhích đầu mình lại gần sát mặt hắn, tinh thần chợt trở nên căng thẳng. Môi Tiêu Chiến đang ở gần ngay trước mắt y, thực sự rất hồng, còn căng mọng, da lại trắng lại mịn, quyến rũ chọc người muốn điên cuồng.

Ánh mắt Vương Nhất Bác chuyên chú nhìn vào nơi khóe môi cùng nốt ruồi xinh đẹp, đầu tiến lại gần, tiến lại gần, lại gần. . . Lúc hai đôi môi sắp sửa chạm vào nhau đến nơi, y dừng lại.

Bởi vì bên ngoài cửa sổ, có người tới.

Giống như sáng sớm bất ngờ bị tạt một gáo nước lạnh.

Vương Nhất Bác thực sự cảm thấy không cam tâm chút nào, cơ hội hôn trộm được Tiêu Chiến là thuộc dạng vô cùng quý báu, ngàn năm có một, hiếm có khó tìm lắm đó có biết không? Vừa rồi y đã phải lên tinh thần gấp chục ngàn lần mới dám tiến lại muốn hôn hắn một cái, vậy mà... hừ hừ hừ!

Người tới là đang muốn ăn cẩu lương miễn phí có đúng không?

Nếu đã muốn, thì y đây liền rộng lượng phát.

Sau đó, nụ hôn trộm chào buổi sáng nơi khóe môi người thương của Vương Nhất Bác 'quay xe' ngay giây phút cuối cùng, biến thành hôn lên trán, thật nhẹ thật dịu dàng mà hôn lên trán Tiêu Chiến một cái, tựa như, khắp thế gian chỉ có một mình hắn là thứ y trân quý nhất cuộc đời.

-- Cảm ơn, Chiến Chiến, cảm ơn ngươi đã luôn tốt với ta.

"Khụ khụ."

Người ngoài cửa quả nhiên tới rồi, một thân váy đỏ đứng bên cửa sổ ho khù khụ như cái người già.

Vương Nhất Bác buông người Tiêu Chiến ra, xuống khỏi giường dém chăn lại cho hắn. Lúc này mới quay đầu hướng người bên cửa sổ liếc mắt một cái, vô cùng ghét bỏ, cũng không quên nhỏ giọng nói: "Lão thái bà người lúc nào cũng đến không đúng lúc!"

"A, đồ đệ thối, có người để yêu đương liền ghét bỏ sư phụ rồi."

"Sư phụ, chúng ta ra ngoài nói chuyện." Vương Nhất Bác không muốn nói chuyện ở đây làm Tiêu Chiến tỉnh giấc.

"Được."

. . .

Hiên Viên Thanh Phong từ sáng sớm đã rời giường đi xuống dưới lầu khách điếm, gọi tiểu nhị chuẩn bị một bàn cơm và hai bộ chén đũa, ngồi chờ Vương Nhất Bác xuống tới sẽ cùng dùng cơm sáng. Chờ rồi chờ, không thấy Vương Nhất Bác đâu, trái lại lại thấy được bạn tốt một tay sờ sờ cái trán từ trên lầu bước nhanh xuống dưới, đi gấp đến mức cầu thang gỗ thùng thùng thùng rung động.

Y kinh ngạc, không đợi hắn đến gần liền hỏi: "Bạn hiền, tại sao cậu lại ở đây, cậu..."

Nói còn chưa dứt lời, Tiêu Chiến đã trực tiếp đi qua người y, như là không hề phát hiện ra sự hiện diện của y.

"Bạn hiền!"

Tiêu Chiến bỗng dưng dừng bước, xoay người nhìn lại, thấy y, hắn nhíu mày hỏi một tràng: "Tại sao cậu lại ở đây, tại sao cậu lại ở cùng một khách điếm với Nhất Bác, Nhất Bác đâu phải tiểu tiên nữ, cậu bám theo làm cái gì?"

"... Là cậu nhờ tớ hạ phàm coi chừng cậu ta mà."

Tiêu Chiến nghiêm túc nghĩ nghĩ, thật dài "À--" một tiếng, lúc này mới vòng ngược lại ngồi xuống. Vừa thấy đầy bàn điểm tâm sáng, lại nhíu mày: "Tại sao cậu lại kêu ra một bàn toàn là món Nhất Bác thích ăn, tại sao cậu lại gọi nhiều món như vậy, tại sao cậu mới sáng sớm đã ngồi đây đợi cậu ấy rồi? Nhất Bác đâu có phải tiểu, tiên, nữ!"

Hiên Viên Thanh Phong nghiêng đầu hướng tiểu nhị đang tất bật công việc hô: "Tiểu nhị, mang lên cho ta thêm một bình giấm, cái loại mà chua ơi là chua ấy!"

Mang lên để nhấn chìm tên ngốc này vào trong đấy, chua gì mà chua đến nhức cả mũi người rồi.

Ai mà ngờ, y vừa mới dứt lời liền nghe Tiêu Chiến tiếp tục truy vấn: "Cậu làm sao mà biết Nhất Bác thích ăn giấm?"

"Tớ đâu có biết."

"Thế sao cậu lại gọi."

Hiên Viên Thanh Phong bị hắn nói một tràng đến uất ức: "Là tớ, tớ thích ăn giấm nhất trên đời nên mới gọi đấy, được chưa!"

Tiêu Chiến vẫn còn muốn hỏi nữa, nhưng thấy bạn tốt đã tức đến dựng lông mày, vì vậy liền dừng lại.

Hiên Viên Thanh Phong hừ một tiếng hỏi: "Cho nên cậu vì sao lại có mặt ở đây rồi? Rõ ràng chúng đế quân mời tiệc, hết tiệc nhà này lại đến tiệc nhà khác, cậu ít nhất cũng phải ở trên đó thêm bốn ngày mới đúng."

"Ừm."

Hiên Viên Thanh Phong đột nhiên nghiêm túc lên: "Cậu từ chối lời mời hả? Này không thể được nha bạn hiền, vì một nam nhân người phàm mà lễ nghĩa cũng từ bỏ?"

"Không có." Tiêu Chiến nói, "Tớ phát thiệp mời cho bọn họ, tổ chức chung cùng một bữa tiệc, cùng nhau uống rượu, ăn đồ ăn, mọi người đều thực vui vẻ, thực vừa lòng."

"... Cậu, cậu tự mình phát thiệp mời thỉnh bọn họ đi Hồ Điện uống rượu?" Hiên Viên Thanh Phong vô cùng ngạc nhiên, ôi trời sập thật rồi! Người bạn tốt trước nay đều không thích mời khách, cảm thấy khách nhân vừa nhiều vừa ồn ào vừa lộn xộn của y, thế nhưng một lần mời thật nhiều thần quân như vậy đến Hồ Điện.

Mấy người thần quân được mời sao có thể không vui không hài lòng, đây quả thực chính là vinh quang vô cùng to lớn a, nếu như mà là y, y sẽ còn đem thiệp mời đi khảm ngọc ép khung, hễ mà đi đường gặp được vị thần quân nào liền đem ra khoe: "Nhìn đi nhìn đi, đây là Cửu Vi Nguyên Tôn tự tay phát thiệp mời, mời ta đến Hồ Điện làm khách nha."

"Không được, tớ cũng muốn." Hiên Viên Thanh Phong nói, "Khi trở về cậu cũng phải đưa cho tớ thiệp mời."

Tiêu Chiến nhíu mày nhìn y: "Cậu có thể tùy ý ra vào."

"Này không giống."

"Không cho, cậu thật kỳ quái."

"..." Tùy ý ra vào với được phát thiệp mời vào, ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau, nhưng hắn nhất định sẽ không hiểu. Hiên Viên Thanh Phong ngửa mặt lên trời thở dài, chợt thấy Vương Nhất Bác đang xuống lầu, dương tay vẫy vẫy gọi y lại đây, "Vương Nhất Bác công tử, nơi này."

Vương Nhất Bác lúc nói chuyện xong trở lại phòng thì đã không thấy Tiêu Chiến ở trên giường nữa rồi, y còn đang chán nản nghĩ chắc hắn lại trở về trời rồi, không ngờ bây giờ lại thấy được hắn cũng đang ngồi ở bàn bên kia, y liền thấy vui vẻ. Nghĩ đến nụ hôn lén lút trên trán hắn lúc sáng, vành tai thoáng đỏ lên. Y đi qua bên đó, làm như không có việc gì, vừa ngồi xuống liền nói: "Chết đói."

"Mau ăn đi."

Vương Nhất Bác nhìn một bàn điểm tâm sáng, cả người phấn chấn tinh thần, từ khi ra khỏi dung nham sơn đến giờ, trừ bỏ uống nước thì chính là uống nước, một hạt cơm cũng chưa ăn: "Đều là món ta thích ăn, ta đây không khách khí."

Tiêu Chiến nghe y nói, nhìn y ăn, một bộ dáng thỏa mãn vui mừng. Hắn cảm thấy vui vẻ - nhưng cũng không thực sự vui vẻ, Vương Nhất Bác thấy hắn không động đũa, cầm một đôi lên đưa cho hắn: "Ăn cơm đi, uống rượu xong phải ăn một chút gì đó thì dạ dày mới có thể thoải mái."

Tiêu Chiến chớp chớp mắt, Nhất Bác vẫn là quan tâm hắn, đem chiếc đũa cho hắn trước, mà không phải cho bạn tốt của hắn.

Bỗng nhiên. . . Hoàn toàn vui vẻ.

Hắn lập tức tiếp nhận chiếc đũa, cùng y bắt đầu ăn cơm.

Chỉ gọi ra hai bộ chén đũa - Hiên Viên Thanh Phong đơ mặt nhìn hai kẻ đang khanh khanh ta ta ăn uống đến là vui vẻ trước mắt, trong lòng chạy qua chạy lại chỉ một câu thôi -- Bạn tồi bạn tồi bạn tồi!

"Bạn tốt, tớ đi đây."

Tiêu Chiến nhìn y, nói: "Ăn xong cơm sáng rồi đi."

Hiên Viên Thanh Phong thụ sủng nhược kinh mà trợn tròn mắt, bạn hiền của y, hình như lại thay đổi thêm nữa rồi. Dựa theo cách nói của nhân gian, đó chính là lương tâm thức tỉnh rồi, sẽ không tiếp tục giống như trước kia, cả người lạnh như băng, vừa ngồi xuống liền bày ra cái vẻ mặt: "Lui ra, ta muốn ngẩn người."

Như thế này thật tốt.

Hiên Viên Thanh Phong cười cười, nhìn Tiêu Chiến rồi lại nhìn Vương Nhất Bác, có lẽ cũng không lâu nữa đâu, y cũng sẽ được hắn tự tay đến phát thiệp mời, không đúng, là -- thiếp cưới.

"Thôi tớ không ăn đâu."

Tiêu Chiến nhướng cao lông mày: "Nếu cậu không ăn, thì ai trả tiền?"

"..." Thiệp cưới cái quỷ!!! Hiên Viên Thanh Phong cả giận nói, "Tớ trả tiền rồi!"

Tiêu Chiến tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Ờ, vậy thôi cậu đi đi."

"... Tớ đi tìm tiểu tiên nữ của tớ uống trà, cậu cũng chậm rãi mà cùng người yêu của cậu ăn điểm tâm sáng đi, hừ!"

Tình lữ thúi, thấy mà phiền lòng.

Tiêu Chiến chợt nhíu mày, hỏi: "Người yêu là cái gì? Vì sao tớ lại phải ăn sáng cùng nó?"

Nhân vật 'nó' đang uống dở miếng canh trong miệng, nghe vậy suýt chút thì sặc. Y đen mặt quát hắn: "Ngậm miệng, ăn cơm của ngươi đi!"

Đối tượng yêu đương còn chưa biết yêu là cái gì, con đường truy đuổi thật gian nan, bi thương một đống!

"Ờ."

"Ăn xong đi tìm Tiểu Hỏa cùng Nguyệt Nhi, đi nguyên cả đêm mà còn chưa trở về, thế này không bình thường."

"Được."

Hiên Viên Thanh Phong vẫn chưa đi, đứng trơ như tượng thần nhìn hai cái người hoàn toàn xem y là không khí này, cái gì mà rượu với chả mừng, ông đây mới không thèm uống! Bạn tồi!

. . .

Vương Nhất Bác ở khách điếm đang muốn đi tìm Tiểu Hỏa, vừa lúc Xích Cẩm cũng đang định ra khỏi Ma giới.

Có dược bà bà chữa trị, thương thế của Nguyệt Nhi đã không còn gì đáng ngại. Xích Cẩm lại một lần nữa bế Nguyệt Nhi còn đang ngủ say lên trên tay, hỏi: "Vì sao nàng vẫn còn hôn mê bất tỉnh?"

"Nàng vừa tỉnh, yêu khí trên người liền áp chế không được, đến lúc đó sẽ trở thành điểm tâm của ma vật luôn cho coi. Cho nên ta cho nàng uống thuốc, chờ đi ra ngoài là có thể tỉnh."

Xích Cẩm gật đầu, dược bà bà lại hỏi: "Ngươi nhận chủ nhân rồi?"

Xích Cẩm hơi dừng lại, cuối cùng vẫn nói: "Ừm, nhận rồi."

"Là ai? Phàm nhân sao?"

"Ừm." Xích Cẩm nhớ đến Vương Nhất Bác, cười một tiếng: "Một tiểu tử hỗn đản, bất quá lai lịch không đơn giản, lần này ta còn phải trở về tra hỏi lại y một số thứ."

"A--." Dược bà bà thở dài, "Ta còn tưởng lần này ngươi đặc biệt trở về để thăm lão bà bà này, hóa ra chỉ vì tìm ta trị bệnh, cuối cùng vẫn phải đi." Bà bà nói dứt câu, lại nhìn sang phía cánh cổng đã được tu bổ thêm một lớp phòng vệ, hừ nói, "Ngươi cho rằng, cửa này của ta là để đề phòng trộm? Cửa này a, là ta sợ khi ta đi ra ngoài hái thuốc, ngươi trở về vào không được, có thể tùy ý đá cửa."

Xích Cẩm ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ tới tác dụng này: "...... Bà bà......"

"Ngươi đi một lần liền đi lâu như vậy, không thèm về thăm ta cái lão thái bà này."

Dược bà bà cúi đầu lau nước mắt, vô cùng ủy khuất. Lòng hắn chợt áy náy: "Bà bà, ta......"

"Cho nên..." Dược bà bà đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, hỏi một tràng, "Ta còn không phải là đang ở nhà sao? Ngươi vì cái gì đá cửa??? Vì cái gì không gõ cửa??? Vì cái gì muốn đá hư cổng của ta??? Đền tiền!"

"..."

"Ngẩn người làm gì, đền tiền!"

"... Vừa về đã mở miệng đòi tiền, yêu tiền lão thái bà!" Xích Cẩm nháy mắt hóa thành cự thú, đem Nguyệt Nhi ném lên trên đầu liền hướng bên ngoài chạy, nó còn phải chạy nhanh trở về nói cho Vương Nhất Bác chuyện của ma nữ, không thể ở lâu, "Bà bà cứ việc ghi sổ, lần sau gặp ta trả người."

Dược bà bà chống nạnh tức giận mắng: "Thiếu nợ không trả, không có chút uy tín gì hết."

Mắng một câu, người nọ đã đi xa. Dược bà bà đứng ở trước cửa nhìn nửa ngày, lại nhìn xem cửa nhà, đổi đi, thay một cánh cửa gỗ đơn giản, nói không chừng một ngày nào đó, Xích Cẩm nguyện ý ở lại cùng cái lão bà bà này.

Cự thú màu đỏ từ trong rừng rậm chạy ra, hướng đến cửa ra Ma giới, còn chưa chạy tới nơi, nó đã phát giác ra so với ngày hôm qua, nơi đó không hề tăng thêm một thủ vệ nào. Này không phải chuyện tốt, bởi vì chứng tỏ nơi đó có người có khả năng ngăn trở được nó, cho nên không cần sắp xếp thêm nhiều thủ vệ.

Càng đến gần cửa ra, ma khí bức người càng thêm nồng đậm, ép tới cả người nó không được tự nhiên.

Ở đó có một nam tử thân hình cao lớn, đang đứng ở trên vách huyền nhai mênh mông mờ mịt, ánh mắt lạnh lùng phóng ra quan sát Lục giới.

Nam tử kia nghe tiếng quay đầu lại, nhìn chằm chằm cự thú lông đỏ, lạnh giọng nói: "Ngươi trở lại Ma giới, làm cái gì?"

. . .

"Tìm không thấy tung tích của Tiểu Hỏa và nguyệt Nhi." Vương Nhất Bác thu hồi truy tung chú, không biết hai tiểu gia hỏa chạy đi nơi nào.

Tiêu Chiến cũng thu truy tung chú, nói: "Tìm không thấy, chỉ có hai khả năng, một là chúng nó tự ẩn đi khí tức của mình, ai cũng không phát hiện ra được; hai là nơi chúng nó đi không thuộc về địa phận của Lục giới."

"Hẳn là sẽ không ẩn đi khí tức của chính mình đâu, Tiểu Hỏa chưa bao giờ làm loại chuyện ấy, trừ phi..." Trừ phi là đi Ma giới, nhưng xét theo tính tình của Tiểu Hỏa, làm sao có thể chủ động chạy đến Ma giới được, cho nên Vương Nhất Bác phủ quyết, "Địa phương không thuộc về Lục giới.... Dung nham sơn? Chúng nó đi tìm ma nữ kia hả?"

Tiêu Chiến tò mò hỏi: "Ma nữ rất lợi hại sao, vì cái gì, ngươi có chút sợ hãi?"

Vương Nhất Bác chìa mặt sang cho hắn nhìn: "Ngươi xem ngươi xem, ngày hôm qua bị lửa nướng suốt nửa canh giờ, ta uống vào nửa ngày nước cũng chưa tươi trẻ trở lại nữa, da mặt đều khô héo."

"Vậy thì đem nước tới tưới tắt lửa của dung nham sơn kia là được rồi."

Vương Nhất Bác ngây ra, cũng đúng ha, dập lửa thì phải cần nước mà, Tiêu Chiến là thần tiên nha, tùy tiện kéo một trận nước tới thì đâu có tính là cái đinh gì. Chỉ là trước giờ chưa có ai đem nước đi dập dung nham cả, không biết có tác dụng gì hay không, thôi thì cứ thử xem.

"Đi, đi tìm hai tiểu gia hỏa kia."

Ngày mùa hè nắng gắt chói chang, vừa đến dung nham sơn đã thấy nóng đến mức người ta đều nghĩ đây nhất định là quê hương của mặt trời, mới đặt chân đến nửa dặm ngoại ô liền chiếu đến người miệng khô lưỡi khô.

Tiêu Chiến nhìn về phía ngọn núi đỏ đậm rực lửa đằng trước, nói: "Ồ, là nóng thật."

"Đó chính là dung nham sơn, có một ma nữ giỏi điều khiển lửa ở trong đó, còn có con tước điểu trộm hoa kia nữa." Vương Nhất Bác tin tưởng tràn đầy mà vỗ vỗ đầu vai hắn, "Ngươi đi đi, gọi trời mưa, diệt nó."

"Trời mưa?" Tiêu Chiến nói, "Ta không phải là thần trời mưa."

Vương Nhất Bác đơ mặt, khó có thể tin nói: "Cái gì? Ngươi là thần tiên mà lại không thể gọi được trời mưa?"

"Ồ, hóa ra là thần tiên thì đều phải biết gọi trời mưa sao?" Tiêu Chiến nói, "Không sao, ta đây liền đi Đông Hải bắt Long Vương."

"... Ngươi đứng lại." Vương Nhất Bác vội bắt lấy tay hắn, bắt Long Vương... Hắn không sợ, nhưng y sợ a.

Tiêu Chiến thấy y khó xử, nghĩ nghĩ nói: "Ta sẽ học. Bất quá... Vì cái gì một hai phải trời mưa?"

"Vậy mới có thể dập tắt lửa."

"Nước biển không được sao, hồ nước không được sao?"

Vương Nhất Bác ánh mắt sáng lên hỏi: "Ngươi có thể rút cạn toàn bộ nước hồ tới dập tắt lửa?"

"Vì cái gì không được?"

"..." Y hiểu rồi, trên đời này có lẽ không có chuyện gì có thể làm khó được Tiêu Chiến, trời mưa thì tính là cái méo gì, khiến nước biển, nước hồ chảy ngược mới là nghịch thiên năng lực, y cười mắt cong cong, "Đi thôi, triệu hoán nước biển đi."

Dung nham cuồn cuộn từ đỉnh núi không ngừng tràn ra, đem cả tòa núi lớn đều thiêu đốt thành màu đỏ. Ngọn lửa đỏ đậm điểm xuyến cùng dung nham màu đỏ, nổi bật trên nền đất đen như khắc hoa, phun trào mà lên, tỏ rõ khí thế uy nghiêm của dung nham sơn.

Tiếng ca của ma nữ xuyên qua tầng lửa Hỏa Diệm Sơn, nàng ở giữa vòng lửa đỏ rực thoải mái bay múa, sâu kín xa xa, giống một bông hoa lửa đỏ đậm, nở rộ trên tầng khói lửa.

Đột nhiên, trong núi truyền ra tiếng vang "xèo xèo", vô số tro bụi bay lên không trung, giây lát liền bao trùm cả tòa dung nham sơn.

Ma nữ ngẩng đầu nhìn về phía vòm trời xám trắng màu khói tro kia, ánh mắt sâu xa, lại là tiểu công tử ngoan cường có ma khí trên người kia, lần này không biết lại dùng biện pháp gì để tiến vào. Nàng cười cười, khóe môi nhẹ dương.

Ai tới, đều không thể phá vỡ sợi dây xích trên chân nàng, vậy thì ai tới, đều không sao cả.

Những đóa hoa bên người vẫn như cũ đang nở rộ, mỗi một đóa hoa, đều là đang ở thời điểm nở rộ bị ngắt đi mang tới, nàng làm phép cho chúng nó luôn luôn bảo trì ở bộ dáng nở rộ.

Nhưng mà hoa đẹp, đều là giả, đều đã mất đi sinh mệnh.

Nàng thật sự rất muốn, lại đi đến làng chài kia một lần, đứng ở bờ biển chờ đợi một cô gái, vào thời điểm chiều tà trở về cùng đoàn người đánh cá.

Tước điểu hí vang, cánh chim xanh bị tro tàn dính đến đều biến thành màu trắng, nó lắc thân mình cho tàn tro rơi xuống hết, chuẩn bị đi ra ngoài đuổi những người đó đi.

"Ngươi đừng đi." Hỏa nữ lắc đầu, nói, "Ngoại trừ Nhất Bác công tử, còn có một người rất lợi hại, ngươi đánh không lại. Đừng đi tìm bọn họ, bọn họ sẽ qua đây."

Tước điểu bất an mà đứng ở trên tảng đá nham thạch, phi thân bay xuống bên người nàng, mở ra cánh chim, vì nàng cùng hoa cản lại khói bụi xám trắng đang không ngừng rơi xuống.

Sau nửa canh giờ, phía trên cửa động vẫn còn không ngừng toát ra khói trắng, đột nhiên xuất hiện một cái đầu thiếu niên tuấn mĩ ló ra, hừ một tiếng rồi nói: "Lần này xem ngươi còn lấy cái gì thiêu ta, mau giao hai tiểu linh thú của nhà ta ra."

Tước điểu phẫn nộ mà hướng cửa động bay đi, đang muốn mổ lên đầu y, bỗng nhiên không biết từ nơi nào vươn ra một bàn tay, trực tiếp bóp lấy cổ nó.

"Chiếpp---"

Vương Nhất Bác: "..." Chiến Chiến, giữa ta và ngươi rốt cuộc cách nhau kém mấy cái đệ đệ thế? Y trải qua trăm cay ngàn đắng cũng bắt không được con chim láo toét này, còn hắn thì chỉ một móng vuốt liền bắt được nó.

Quá tổn thương lòng tự tôn a.

Tiêu Chiến đem con chim xanh đưa cho y, nói: "Mập, tặng cho ngươi nướng đó."

Không đợi Vương Nhất Bác động thủ, trong chỗ sâu của huyệt sơn lại trào ra một bó hỏa. Lửa phun ra bao lấy năm ngón tay, muốn đem tước điểu đoạt lại. Tiêu Chiến búng tay một cái, gió hoá dây thừng, trói chặt hỏa chưởng kia lại, muốn đem nó kéo ra khỏi sơn động.

Ma nữ chân bị trói chặt, lại không có cách nào thoát khỏi dây thừng gió của Tiêu Chiến, cả người nàng bị hai bên mạnh mẽ kéo căng, xiềng xích dưới chân leng keng rung động. Vương Nhất Bác vội nói: "Buông tay, bằng không nàng sẽ bị xé thành hai nửa."

"Ma liêu." Tiêu Chiến cúi đầu nhìn ổ khóa sắt nung đỏ ở trên chân nàng, cặp chân kia bởi vì nhiều năm bị trói buộc, mắt cá chai sạn kết vảy sau ấn ký màu đỏ.

*Ma liêu: ổ khóa ma vật.

Ma nữ chợt giật mình, khuôn mặt tuyệt mỹ nhiễm ý cười: "Ngươi nhìn ra được? Vậy ngươi có thể hay không, cởi bỏ ổ khoá sắt này?"

Không khí tựa hồ một cái chớp mắt liền an tĩnh, khói bụi xám trắng bay mù mịt, âm trầm đến mữ làm lòng người tràn ngập tuyệt vọng. Không có ánh nắng Lục giới chiếu rọi, nơi đây không có bất kỳ thứ gì có thể tươi sáng lên.

Tiêu Chiến nói: "Có thể."

Ma nữ sửng sốt, lại mở miệng, yết hầu khô khốc đến phát đau: "Vậy ngươi thả ta ra đi...."

Tiêu Chiến nhìn nữ tử sắc mặt tái nhợt vô cùng bên dưới động, đáy mắt nàng tràn đầy tuyệt vọng khẩn cầu, không có mở miệng. Ma nữ khẩn thiết mà nhìn hắn, lại một lần nữa nói: "Cầu ngươi."

. . .

(Hết chương 63)

Các cô đoán xem, Chiến Chiến có biết mình bị hôn trộm không? Với lại, nếu như biết, sẽ nghĩ gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro