C66: Tước Điểu Hàm Hoa (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chưởng quầy ngươi nhìn kỹ lại đi, đây là xác ve vàng đó, là thánh vật chỉ có ve tộc mới có, bảo bối!"

"Cái gì? Ngươi nói cái đống bụi vụn này là xác ve vàng của ve tộc á? Đây cùng lắm chỉ đúc được chưa tới một nửa thỏi vàng, ngươi ra giá đi."

"..."

Ở bên trong hiệu cầm đồ văng vẳng thanh âm tràn đầy ghét bỏ của chưởng quầy. Còn có Vương Nhất Bác-- thanh âm tan nát cõi lòng.

Nếu như dùng toàn bộ bột vàng đi đổi thành bạc, chỉ sợ còn không bù lại nổi giá bán của một bộ xác ve vàng hoàn chỉnh.

Vương Nhất Bác cảm thấy có lẽ y cả đời này cũng không phát tài nổi.

Không đúng, thật ra vẫn có một cái biện pháp, đó chính là rời xa cái tên Tiêu Chiến động chút là ôm một cái nặng ngàn cân kia.

Vương Nhất Bác ngửa mặt lên trời thở dài, lại phải ăn không khí. Nghĩ đến đây, y hung tợn mà quay đầu lại nhìn chằm chằm người đang đứng ở trước cửa hiệu cầm đồ. Tiêu Chiến biểu cảm hơi ngưng lại, hỏi: "Ngươi muốn mua bánh bao cho ta ăn hả?"

"Ta muốn ăn ngươi!" Vương Nhất Bác tức điên, xòe tay ra cho hắn nhìn nắm bột phấn vàng trên tay mình, "Ngươi có còn lời nào muốn trăn trối hay không?"

Tiêu Chiến chăm chú nhìn vào tay y một lúc lâu, hơi rụt rè mà nói: "Mấy cái bộ xác ve vàng này, quá giòn, tùy tiện đè một chút, liền vỡ thành cặn bã."

"...... Này lại không phải là vàng ròng! Là xác ve, xác ve a! Chạm rỗng, khắc hoa, người ta vốn dĩ đã mong manh dễ vỡ! Hơn nữa!" Vương Nhất Bác cả giận nói, "Ngươi đó mà là tùy tiện đè sao?"

Y thật muốn ngay tại đây cởi áo phanh ngực ra cho hắn nhìn kĩ, chút ít cơ ngực và bắp thịt tích góp hai bảy năm đều bị hắn đè cho bằng phẳng, bả vai hẳn là cũng bị ôm cho bầm tím rồi đi. Y cũng là một nam nhân mà, vì sao sức lực so với hắn lại kém nhiều như vậy, chẳng lẽ bây giờ y lại phải dấn thân ra chiến trường để được dũng mãnh khỏe mạnh như hắn à? Nghĩ như vậy, đáy lòng Vương Nhất Bác càng thêm bi thống.

Tiêu Chiến chậm rãi quan sát nam nhân đang đắng lòng trước mặt, hoàn toàn không hiểu xác xe vàng biến thành bột phấn vàng thì có cái gì khác nhau: "Nhất Bác, ngươi không ' oa --' sao?"

"..." Y mới không khóc!

"Ngoan." Tiêu Chiến vỗ vỗ đầu y, "Ta dẫn ngươi đi ăn ngon."

"Ta trả tiền?"

"Ừm."

Vương Nhất Bác chưa bao giờ gặp qua con hồ ly nào mặt dày vô sỉ như thế!

Lúc chạng vạng, rặng mây đỏ trôi lững lờ nơi chân trời, Vương Nhất Bác trông như một người khổng lồ giận dữ dẫm lên rặng mây đỏ, từng bước một đi trở về khách điếm, vừa vào phòng liền đóng cửa không cho Tiêu Chiến vào theo. Y muốn tìm một cái túi để đựng bột phấn vàng lại cất kỹ, vạn nhất về sau có may mắn gặp được một người chuyên sửa chữa đồ vật, vậy mấy bộ xác ve vàng này của y vẫn có hi vọng trở về.

Tiểu Hỏa vừa đi ra ngoài tìm điểm tâm trở về, trong miệng ngậm một con cá yêu đang liều mạng giãy dụa nhảy lên lan can. Nó vừa liếc mắt một cái liền thấy Tiêu Chiến đang đứng nghiêm trang trước cửa như cây tùng bách, tầm mắt nhìn về nơi chân trời xa xa.

Nó ngồi xổm trên lan can buông cá xuống, hỏi: "Tiêu Chiến lão đại, Nhất Bác đâu?"

"Ở trong phòng."

"Vậy sao ngài lại đứng ở chỗ này?"

"Nhất Bác không cho ta đi vào, y tức giận." Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, xoay người gõ gõ cửa, "Nhất Bác à."

"Đừng, nói, gì, hết!"

"Ta về Thần giới một chuyến đây."

Vương Nhất Bác ở trong phòng đang cúi người cẩn thận gom bột phấn vào một tờ giấy, nghe hắn nói câu này xong thì giật thót, không thèm quản luôn cái gì mà bột với chả vàng, nhanh chóng chạy tới mở cửa, nhưng đã không thấy bóng dáng Tiêu Chiến đâu nữa, chỉ có một thân ảnh màu đỏ trong miệng cắn một con cá xẹt nhanh qua bên cạnh người y.

"Lại trở về Thần giới..." Vương Nhất Bác ngước đầu nhìn lên trời, hiện giờ Ma tộc đã có một số động tĩnh lạ, Yêu giới cũng ngo ngoe rục rịch, chỉ có Thần giới là còn đang rảnh rỗi mà nghi kỵ lẫn nhau, tranh quyền đoạt thế, cho dù là phương diện nào cũng đều là hoàn cảnh xấu, khiến cho người ta lo lắng...

"Lạch cạch lạch cạch." Sau lưng truyền đến động tĩnh làm y thu hồi suy nghĩ, quay đầu lại nhìn, liền thấy một con cá chuối to đùng đang ở trên bàn ra sức vặn vẹo thân thể, cái đuôi lớn vẫy vẫy quét hết ấm trà cùng chén trà ở trên bàn rơi xuống mặt đất, đã vỡ ra thành nhiều mảnh.

Y còn chưa kịp đau lòng vì phải bồi thường tiền, đột nhiên nhớ tới bột phấn vàng của y cũng để ở trên mặt bàn, nhưng trên bàn làm gì còn đâu gói bụi phấn vàng kia nữa, y cúi đầu nhìn xuống, liền thấy mặt đất trải một lớp bột vàng lấp la lấp lánh, có thể nhặt về thì chính là gặp quỷ.

Y ngạc nhiên sửng sốt, tuyệt vọng quỳ sụp xuống, thét "Aaa" một tiếng khóc rống lên.

Tiểu Hỏa đang xem xét thương thế cho Nguyệt Nhi nghe tiếng quay đầu lại, liền thấy một cái bóng đen thật lớn vô cùng đáng sợ bao trùm ở trên đỉnh đầu nó, giống hệt một cái đầu cự thú hung mãnh.

"Hai tên khốn các ngươi đều là cái đồ phá của khốn kiếp!"

"A --"

Nguyệt Nhi bị tiếng kêu thảm thiết làm cho kinh hãi ngồi bật dậy, chỉ thấy Vương Nhất Bác đang túm lấy con chuột nhỏ đánh một trận tơi bời hoa lá cành, trông có vẻ. . . Thập phần hung tàn.

Nàng bất giác nắm chặt cái chăn, dứt khoát nhắm mắt lại "Ngủ" tiếp.

Chủ nhân của con chuột nhỏ thật là đáng sợ!

. . .

Trên Thần giới ở nơi nào là náo nhiệt nhất? Không  khác ngoài Thần Điện của Hiên Viên Thanh Phong.

Thần Điện của y cũng không lớn hơn các cung của thần quân khác bao nhiêu, nhưng gần như mỗi một góc đều được y trồng xuống một cái cây lải nhải. Cây lải nhải là một loại cây thần, không hóa được hình người, nhưng mà lại có một cái miệng rảnh rỗi chuyên lải nhải suốt ngày, chỉ có buổi tối khi ngủ mới ngậm miệng im lặng.

Nhưng hiện tại Hiên Viên Thanh Phong đang ngủ dở giấc lại nghe thấy có tiếng người lải nhải lẩm bẩm, ồn ào đến mức y đau cả đầu.

"Ai?"

"Thần quân, Hồ Điện vừa gửi tới một phong thiệp mời!"

Hiên Viên Thanh Phong tinh thần còn đang mơ hồ bỗng dưng ngồi bật dậy, thân hình chợt lóe, người đã xuất hiện ở bên ngoài, y nhìn tiểu tiên đồng hỏi: "Ngươi vừa mới nói là thiệp mời của nơi nào cơ?"

"Hồ Điện." Tiên đồng đem thiệp mời đưa cho y, "Nói là bây giờ mời ngài đến dự tiệc, cũng không biết là cái Hồ Điện nào, hơn nửa đêm còn phát thiệp mời."

"... Bây giờ?" Hiên Viên Thanh Phong tiếp nhận thiệp mời mở ra nhìn, chợt nheo hai mắt lại, vì sao trong lòng. . . Cứ cảm thấy bất an kiểu gì ấy nhỉ?

Cái này chắc là ảo giác rồi.

"Thần quân ngài có đi không?"

"Đi chứ." Hiên Viên Thanh Phong đổi một bộ trang phục mới chỉ trong nháy mắt, tiên y bay loạn trong gió, y trịnh trọng mà dặn dò tiên đồng, "Nhớ rõ, đem phong thiệp mời này đi ép khung khảm ngọc cho ta, sau đó đem về treo ở chỗ nào mà dễ thấy nhất trong Thần Điện ấy."

"..."

Hiên Viên Thanh Phong đã đi hai bước lại quay đầu lại nói: "Nhớ kỹ đó."

"...... Ngài cuồng đến mức này luôn sao?"

"Đương nhiên rồi, đây chính là thiệp mời của Cửu Vi Nguyên Tôn cơ mà."

Tiên đồng kinh ngạc, lớn tiếng nói: "Ta đi khảm ngọc rồi về treo lên ngay đây!"

Thời điểm Hiên Viên Thanh Phong bay tới trước cửa Hồ Điện, trời còn chưa sáng, y từ cửa chính đi vào, tùy tiện gõ một cái cửa liền mở ra, căn bản là không hề có chốt cửa.

Không những thế, ngay cả đầu sư tử tay nắm cửa cũng không có luôn.

Cũng đúng, ai sẽ nghĩ quẩn trong lòng như vậy, tới Hồ Điện trộm đồ vật để chịu chết.

Y vốn định đi thẳng vô đại điện, ai ngờ còn chưa xuyên qua biển mây, liền thấy bạn tốt đang đứng ở phía trước. Y ngay lập tức thấy cảm động vô bờ, bước tiếp vài bước tiến lên: "Bạn hiền, không ngờ cậu lại đặc biệt ra đây đón tớ."

Tiêu Chiến lời ít ý nhiều: "Nhất Bác tức giận rồi."

". . .Vậy thì cậu phải dỗ cậu ấy a."

"Như thế nào dỗ?"

"Tớ cũng không biết." Hiên Viên Thanh Phong nhẹ lắc đầu: "Dù sao thì tớ cũng chưa bao giờ theo đuổi nam nhân mà."

Tiêu Chiến chợt hỏi y: "Vậy lúc cậu dỗ các tiểu tiên nữ, thì dùng gì?"

Hiên Viên Thanh Phong trầm mặc suy nghĩ: "Đưa hoa, rất nhiều rất nhiều hoa."

Tiêu Chiến vẻ mặt ảm đạm nói: "A, nhưng mà ở Hồ Điện này của tớ, ngay cả một đóa hoa cũng tìm không thấy."

"Sao phải xoắn, Thần điện nhà tớ có đó."

"Ha, vậy mau đi thôi, sang nhà cậu hái hoa."

Hiên Viên Thanh Phong chợt cảm thấy có gì đó sai sai: "Chờ đã. . . Có cái gì đó không đúng ở đây rồi bạn hiền. . . Cậu không phải là mời tớ tới uống rượu sao? Rồi rượu đâu?. . ."

Tại sao y lại cứ cảm thấy có cuốn kịch bản bi kịch nào đó đang luẩn quẩn đâu đây? ? ? Tại sao y lại cứ cảm thấy vẻ bình bĩnh trên mặt bạn tốt còn ẩn chứa một tia ý cười nham hiểm? ? ?

Y dùng ánh mắt hồ nghi mà nhìn hắn, "Bạn tốt, chắc không phải là ngay từ đầu cậu đã tính toán làm như vậy đó chứ? Nửa đêm tới cửa Thần điện của tớ, lại sợ tớ tức giận không cho cậu hái hoa, thế nên mới phát tới một cái thiệp mời, mục đích thật sự của cậu chính là muốn tớ cam tâm tình nguyện mà cho cậu hái hoa?"

Tiêu Chiến chớp chớp mắt: "Tớ là cái loại hồ ly nham hiểm ấy sao?"

"..."

"Chúng ta đi hái hoa đi, bạn tốt."

"..." Bạn tốt cái gì mà bạn tốt, cậu chính là một tên bạn tồi!

Hiên Viên Thanh Phong cả giận chặt đứt tia hi vọng của bạn mình: "Cậu hái hoa làm cái gì, nam nhân sẽ không thích hoa đâu."

Quả nhiên, Tiêu Chiến nghe xong liền ngây ra, "Thế thì tớ phải dỗ y bằng cái gì a?"

"Cậu thử nghĩ lại xem, thường ngày cậu ấy thích nhất là thứ gì." Hiên Viên Thanh Phong nói: "Hay là cậu trực tiếp đem chính mình..."

"Nhất Bác thích nhất chính là tiền!"

"..." Hiên Viên Thanh Phong bị hắn ngắt lời, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, anh rể thật đúng là một phàm nhân tục tằng mà.

Cơ mà, đem ghép với bạn tốt tẩm ngẩm tầm ngầm mà giết chết voi này của y. . . Đúng là tuyệt phối!

Chỉ cần kết hợp khéo một chút, tiền liền chui hết vô nhà bọn họ, tiền giao ra rồi mà người ta còn phải cam tâm tình nguyện nữa cơ.

Hiên Viên Thanh Phong ngửa mặt lên trời thở dài, bỏ đi, dù sao cũng đã thu được một phong thiệp mời của chiến thần lừng danh, trong lòng vẫn là có chút ít vui vẻ.

"Đi thôi, bạn hiền, về nhà tớ hái hoa."

. . .

Ngọn đèn dầu to như hạt đậu nành trên bàn đang chập chờn nhấp nháy, gió ở bên ngoài phòng thổi vào khiến cho mấy cái bóng mà ngọn đèn dầu phản chiếu lên tường lắc lư chao đảo.

Nguyệt Nhi đang ngồi ở trên bàn ăn cá yêu, bị gió thổi đến mức quần áo bay thẳng, nó khép nép mà hỏi: "Nhất Bác ca ca, gió có hơi lớn, không thể đóng cửa sổ lại sao?"

"Không, không có gió thì làm sao có thể áp xuống lửa giận trong lòng ta!" Vương Nhất Bác nhìn cái bình nhỏ đựng ba bốn cái mảnh vụn vàng mà y khó khăn lắm mới nhặt được về, đau lòng nói:" Nguyệt Nhi, ta mang theo ngươi cùng nhau bỏ trốn có được không, ta không bao giờ muốn ở cùng hai cái tên suốt ngày phá của kia nữa."

Nguyệt Nhi quả quyết cự tuyệt: "Không được, ngươi không phải đại yêu quái."

Mặc dù xem ra, y so với đại yêu quái còn hung dữ hơn...

Nguyệt Nhi rùng mình một cái, đáng sợ! Nàng nhìn sang phía Tiểu Hỏa bị đánh đến bầm dập mặt mũi ngồi xổm ở góc tường, ôm nửa con cá nhảy đến bên người nó: "Con chuột nhỏ, ngươi có muốn ăn cá hay không?"

"Răng...... Đau...... Ăn...... Không được." Tiểu Hỏa muốn lên tiếng kháng nghị với Vương Nhất Bác tại vì sao bất thình lình nhảy tới đánh nó, nhưng nó không dám, nó sợ nếu mà nói, liền không thấy được mặt trời của ngày mai.

Vương Nhất Bác dựa người vào trên bàn quơ quơ cái bình, dùng một cái nút đậy kín miệng bình lại thật chặt, miễn cho không cẩn thận đánh rơi một cái, liền thật sự nhặt không được một chút vàng nào trở về.

Y uống một ly trà rồi đi đến bên giường nằm dài ra, nhắm mắt dưỡng thần.

Ước chừng qua nửa canh giờ, ngoài phòng không biết từ nơi nào bay tới một trận mùi hoa, trong đêm tối thấm vào ruột gan. Y mở mắt ra, trong nháy mắt đã cho rằng tước điểu sống lại.

Nhưng Sở Thiên Thiên cùng hỏa nữ kia, rõ ràng đã song song hóa thành tro bụi, lưu tại dung nham sơn không có một cành cây ngọn cỏ nào kia.

Y trở mình, bỗng nhiên trông thấy trước cửa sổ xuất hiện một bó hoa đại bự, nhiều hoa đến mức nhét đầy luôn cả cái cửa sổ lớn.

Bó hoa kia đủ loại màu sắc, ít nhất cũng phải gần bốn năm trăm bông, lúc này chúng nó đang bị cưỡng chế nhét vào từ bên ngoài, trông giống như cửa sổ là một cái miệng cực rộng, há miệng phun ra một đống hoa vào trong phòng.

Là con yêu quái nào không biết tốt xấu đem hoa tới lấp kín cửa sổ, đợi lát nữa Tiêu Chiến trở về thì biết đi đường nào vào phòng đây. Vương Nhất Bác tức giận, tiến lên muốn đi bắt con yêu quái kia, sau khi đến gần lại thấy một cái vạt áo màu đen quen thuộc, chen lẫn giữa những bông hoa.

"Băng --" biển hoa ào ạt tràn vào trong phòng, Tiêu Chiến cũng theo đó tiến vào, dính ở trên áo bào của hắn toàn bộ đều là hoa, thơm đến mức quả thực tổn hao không ít đến danh hào chiến thần của hắn.

Vương Nhất Bác trợn mắt kinh ngạc nhìn đống hoa trong phòng, những bông hoa đó ríu rít kêu la, giãy giụa đứng dậy từ trên mặt đất, ở trong phòng nhảy nhót, cảnh này trông cứ như là hoa nở khắp phòng, hương thơm ngào ngạt bay vào mũi, lại đẹp không sao tả xiết.

Nguyệt Nhi bắt một con tiểu hoa thần cài lên trên đầu, chọc chọc Tiểu Hỏa hỏi: "Đẹp hay không đẹp?"

Tiểu Hỏa nhìn bông hoa nhỏ đang bị nàng cưỡng ép, nói: "Nó sẽ bị ngươi bóp chết mất."

"Ta đang hỏi ngươi đẹp hay không đẹp!"

"Nó thật sự sẽ bị ngươi bóp chết đó, xin ngươi thương xót mà thả nó ra đi, đáng thương."

Nguyệt Nhi tức giận, mắng: "Hỗn đản!"

"..." Vì cái gì mắng chửi người? Trên đời này rốt cuộc có còn người nào biết giảng đạo lí không??? Tiểu Hỏa nằm ở phía trên biển hoa, bi thương cực kỳ, nếu không, hay là nó rời nhà trốn đi nhé?

Vương Nhất Bác bị âm thanh ồn ào nhốn nháo của đám hoa làm cho đau đầu, cả giận nói: "Đừng ồn nữa!"

Trong phòng tức khắc lặng yên không tiếng động, Lục giới đều an tĩnh.

Vương Nhất Bác chỉ tay vào đám hoa hỏi: "Ngươi mang nhiều hoa như vậy trở về làm gì?"

"Tặng cho ngươi." Tiêu Chiến thấy y còn đang tức giận, nói, "Nhận lỗi, xin lỗi, không giận không giận."

Vương Nhất Bác đứng hình mất một chút, hơi hơi nhấc mày nhìn hắn: "Ngươi học ai?"

"Lúc mà bạn tốt muốn lấy lòng các tiểu tiên nữ, đều là đưa hoa, cho nên trong thần điện của cậu ấy, trồng rất nhiều hoa."

Vương Nhất Bác nhíu mày: "Ngươi xem ta như tiểu tiên nữ mà dỗ dành?"

"Không có." Tiêu Chiến thành thật lắc đầu, "Ta biết ngươi thích tiền, nhưng mà Hồ Điện của ta lại không có tiền, cho nên mới tặng hoa."

Vương Nhất Bác hiểu rõ tính tình của hắn, lo lắng mà nuốt nước bọt, hỏi: "Ngươi chắc không phải là hơn nửa đêm lẻn vào nhà Hiên Viên thần quân làm hái hoa tặc đấy chứ?"

"Đương nhiên không phải." Tiêu Chiến nghiêm mặt nói, "Ta là quang minh chính đại hái, bạn tốt biết."

Hoa thật xinh đẹp, đều là loại hoa mà Vương Nhất Bác chưa từng thấy qua ở nhân gian. Một đám hoa có thần thức vừa rồi bị y quát cho sợ hãi, cũng không dám lên tiếng, nhưng mùi hoa vẫn như cũ vấn vương bốn phía, màu sắc tươi đẹp khiến lòng người thoải mái.

Y nhìn đám hoa một hồi, nói: "Chúng ta đem đống hoa này, đưa đến dung nham sơn đi."

"Được."

Dung nham sơn không có hỏa nữ, cũng không có khôi phục lại trạng thái của 800 năm trước. Vẫn như cũ khắp nơi tro tàn xám trắng, đặt chân vào trong đó, bụi liền bay đến dính trắng quần áo người.

Sau khi được trồng xuống mấy trăm bông hoa thần, dung nham sơn tựa hồ cũng một lần nữa sống lại.

Phần mộ của Hỏa nữ cùng Sở Thiên Thiên ở trên đỉnh núi, Vương Nhất Bác vì bọn họ lập bia. Mộ trống không có ý nghĩa gì, nhưng là chuyện duy nhất Vương Nhất Bác có thể làm cho bọn họ.

"Tuy rằng ta cùng với các ngươi cũng không có giao tình, nhưng mấy cây hoa nhỏ này, ta đem đến tặng cho các ngươi."

Vương Nhất Bác đem hai người hợp táng ở cùng nhau, chỉ có một khối mộ bia. Trước mộ trên đỉnh núi, trồng trọt tràn đầy hoa. Chờ đến năm sau qua mùa xuân, hoa nở khắp đỉnh núi, dung nham sơn liền sẽ không còn vẻ tịch liêu như vậy nữa.

Y nắm chặt tay Tiêu Chiến, cùng hắn đi xuống chân núi, nơi này có lẽ vẫn còn người của Ma Tôn giám thị, y không muốn ở lâu, bị người nhìn chằm chằm, không thoải mái.

"Nhất Bác." Đi đến chân núi, Tiêu Chiến gọi y lại, nhìn về phía mặt đất cách đó không xa.

Vương Nhất Bác theo hướng ánh mắt hắn nhìn qua, chỉ thấy dưới lớp tro bụi trắng xóa, trồi lên một thứ gì đó. Y chạy chậm qua đó gạt bụi tro ra, chỉ thấy ở dưới nền đất bùn kia, có một cái hạt giống mới vừa mọc chồi non, đang muốn phá tan bùn đất vươn lên trời. Cũng không biết là có người đi ngang qua đây từ khi nào, thuận tay ném xuống một hạt giống, yên lặng không mọc mầm nhiều năm, mà nay trong núi đã không còn ngọn lửa nóng nữa, rốt cuộc hạt giống cũng có cơ hội chui từ dưới đất lên mà mạnh mẽ sống.

Y nghĩ đến, năm sau nơi này, có lẽ chẳng những sẽ có rất nhiều bông hoa nở rộ, còn sẽ có rất nhiều các loại hoa cỏ khác, thậm chí còn có cả cây non.

Dung nham sơn chôn sâu một đôi uyên ương, rồi sẽ biến thành một tòa núi cao sinh cơ bừng bừng xanh biếc.

Vương Nhất Bác thu lại nụ cười, y hỏi: "Ta đem hoa ngươi tặng cho ta đi đưa cho người khác, ngươi có tức hay không?"

"Ngươi vui vẻ sao?"

"Vui vẻ nha."

"Thế thì ta làm sao có thể tức được." Tiêu Chiến nắm bàn tay của y, nắm thật chặt, "Mua bánh bao cho ta ăn đi, đói bụng."

Vương Nhất Bác bật cười, không phải còn thừa một chút xác ve vàng sao, ít nhất vẫn đủ tiền để mua một bữa cơm. Thôi, cầm đi bán, ăn một bữa cơm ngon rượu tốt thịnh soạn đi.

Tới trấn nhỏ đã là sáng sớm, nhà nhà náo nhiệt, bá tánh dậy sớm đi lại ở trên đường, hoặc bận rộn, hoặc nhàn nhã.

Tiêu Chiến rất thích sáng sớm ở nhân gian, náo nhiệt, lại tràn ngập tinh thần phấn chấn.

Vương Nhất Bác nghĩ trấn nhỏ này cũng không nghe đồn có yêu quái nào quấy phá, đợi lát nữa trở về phòng thu dọn đồ đạc, đi sang trấn khác thử xem.

"A Bác."

Vương Nhất Bác không nghe thấy có người gọi mình, nhưng Tiêu Chiến lại nghe thấy được, cũng nhìn thấy người tới là ai, hắn lôi kéo Vương Nhất Bác dừng bước, hướng tới nữ tử xinh đẹp đang đi về phía bên này mở miệng gọi: "Phạm Ân tỷ tỷ."

Phạm Ân thấy Vương Nhất Bác trong lòng vốn dĩ thấy vui mừng, Tiêu Chiến gọi một tiếng tỷ tỷ trong nháy mắt đem niềm vui của nàng ra mạnh mẽ đánh tan luôn, nàng nói: "Ta nói rồi, ta gánh không nổi cái danh ấy."

"Cửu Vi Nguyên Tôn bây giờ cùng với Vương Nhất Bác là một đôi đoạn tụ nha, gọi tỷ tỷ cũng đâu có gì là không đúng."

Thanh âm trẻ con quen thuộc, cho dù là châm chọc người, cũng khiến cho người ta không cách nào trách mắng, đâm vào trong lòng Vương Nhất Bác tô ra được tình cha. Y nhìn Trịnh Thịnh đang đi tới, cách xa gần nửa tháng, cậu ta quả nhiên vẫn là cái bộ dáng không trưởng thành nổi ấy, sau này không biết có cô nương nào chịu gả qua nhà cậu ta hay không.

Vương Nhất Bác đột nhiên phục hồi tinh thần lại, cảnh giác nói: "Chẳng lẽ các ngươi lại là tới cùng ta đoạt yêu quái?" Y nghĩ lại, không đúng, hiện tại không có tin tức của yêu quái nào cả, y giả vờ tiếc nuối nói, "Các ngươi đã tới chậm, nơi này không có yêu quái."

Trịnh Thịnh mắt lạnh nói: "Nếu như có, cũng không phải là chúng ta đoạt của ngươi, mà là ngươi đoạt của chúng ta."

Phạm Ân nói: "Chúng ta chỉ là đi ngang qua."

Vương Nhất Bác vẻ mặt hoài nghi: "Thật sự?"

"Ừm."

"Đi đâu?"

"Hoa quốc."

Vương Nhất Bác vừa nghe liền nhíu mày: "Không phải chứ, nơi đó cô đi thì cũng coi như hợp lí, nhưng Trịnh Thịnh cũng đi? Các ngươi cũng đâu phải là không biết quy định của Hoa quốc."

Trịnh Thịnh cười khẽ: "Uổng công ngươi đi lại khắp nơi ở nhân gian, ngay cả tin tức này cũng không biết. Nữ đế của Hoa quốc mời thiên hạ danh sĩ đến dự tiệc, đã oanh động thiên hạ."

Vương Nhất Bác kinh ngạc: "Nữ đế tự mình mời?"

"Đúng vậy."

"Quả nhiên trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra, ngay cả Hoa quốc cũng có ngày mở rộng đại môn mời khách...." Vương Nhất Bác lại hỏi Phạm Ân, "Nữ đế có nói đến làm cái gì hay không?"

Phạm Ân lắc đầu, nàng thấy Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đi trên đường phố mà vẫn thản nhiên nắm chặt tay nhau, nàng im lặng một lát, nói: "Chúng ta còn muốn lên đường, đi trước."

"Cô không muốn cùng nhau ăn một bữa sáng à?"

"Không được, lên đường."

"Được thôi, chúc hai người thuận buồm xuôi gió." Vương Nhất Bác dương ánh mắt tiếc nuối mà nhìn hai người rời đi, xem ra tiền cơm sáng vẫn là chính mình trả, đau lòng.

Tiêu Chiến hỏi: "Hoa quốc là cái gì?"

Vương Nhất Bác giải thích nói: "Một địa phương toàn là nữ nhân, từ đế vương, cho tới tiểu binh bá tánh, hơn 80 vạn người, đều là nữ nhân. Nói ngắn gọn, là một nữ nhi quốc trước nay đều không cho bất luận nam nhân nào đặt chân vào."

Tiêu Chiến hiểu ra gật đầu.

Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy khó hiểu, Hoa quốc trước nay đều không cho nam tử tiến vào nửa bước, bây giờ lại quảng bá mời danh sĩ khắp nơi đến dự tiệc, rốt cuộc là vì cái gì?

Nhưng mà mặc kệ đi, dù sao cũng chẳng có gì liên quan đến y, y lại không đi Hoa quốc, quản làm gì.

. . .

(Hết chương 66)

Tác giả có lời muốn nói: Mở ra câu chuyện mới: Hoa quốc -- chân trời góc biển kia, có một Hoa quốc trước giờ đều không cho bất luận nam tử nào tiến vào. Đột nhiên có một ngày, thiên hạ danh sĩ không hẹn mà cùng được nữ đế mời đến dự tiệc, mời một đống nam nhân đến vương quốc chỉ toàn là nữ nhi.

XXX: halo ~~ ✌ Phần edit mới này dành để thông báo, tôi xin ngừng ra chương đến ngày 28/6 để thi kết thúc môn + ra trường, chúc mọi người một tuần học tập làm việc vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro