C69: Hoa Quốc (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hoa quốc?" Vương Nhất Bác đối với cái địa phương mà nàng vừa nói cảm thấy ngoài ý muốn, y thầm đánh giá nữ tử trước mắt này, vẫn chưa vấn búi tóc, tuổi ước chừng là 24-25 tuổi, mà nơi nàng muốn đi lại là cái chỗ kia. Y suy nghĩ một chút, hỏi: "Ngươi là người Hoa quốc?"

"Phải." Nữ tử nói, "Ta tên Chung Ninh, là hộ vệ thống lĩnh của nữ đế Hoa quốc, phụng mệnh đi ra ngoài tìm tróc yêu sư."

Vương Nhất Bác bừng tỉnh, hóa ra là hộ vệ, bảo sao lại khí chất ngời ngời đến như vậy, thân thủ cũng không tồi. Y lại hỏi: "Hoa quốc xuất hiện loại yêu quái gì?" 

Chung Ninh hỏi: "Ngươi có biết Hoa quốc của chúng ta, là làm cách nào để sinh con dưỡng cái không?"

"Hoa quốc các ngươi xưa nay thần bí, lại ở trên một hòn đảo biệt lập nằm giữa biển, ta cũng đã từng nghe đồn phong phanh qua, nhưng cũng không quá rõ ràng."

Nguyệt Nhi nghe thế liền nhanh nhẹn nói: "Ta biết."

Chung Ninh chuyển hướng ánh mắt nhìn tiểu gia hỏa này, nói: "Ngươi thế mà lại biết."

"Trên đời này không có chuyện gì là ta không biết." Nguyệt Nhi đắc ý nói, "Trong Hoa quốc có một cái Hoa cốc, trong Hoa cốc có một gốc cây đại thụ cao đến hơn mười trượng che lấp cả trời, không phải hai mươi-ba mươi người thì không thể ôm hết thân cây. Đại thụ kia mỗi năm sẽ nở ra 999 đóa hoa, mỗi khi đến đầu hạ, hoa đều đồng loạt nở rộ hết trong một đêm, trong tâm hoa của mỗi một đóa hoa đều có một quả trứng nhỏ, hoa già- trứng nở, sẽ dưỡng ra một bé gái."

Năm xưa nó vốn là đi lên trên Hoa quốc đảo để nhổ cái cây kia về, nhìn xem bên trong có phải là ẩn giấu đại yêu quái nghịch thiên gì hay không, sau lại nghĩ đến nếu Hoa quốc không còn cây đại thụ này thì liền không có trẻ con, sẽ diệt quốc, hơn nữa nó cũng không thể mỗi năm đều nuôi một lần nhiều nữ hài tử như vậy, cho nên đành từ bỏ cái ý niệm này.

Đại thụ nở hoa mà lại giống y như là động vật 'đẻ' trứng, trứng nở thì biến thành bé gái, chuyện này chẳng những là Vương Nhất Bác, mà ngay cả Tiêu Chiến cũng cảm thấy mới lạ. Hắn hỏi: "Đều là bé gái sao?"

"Đúng vậy, đều là bé gái." Nguyệt Nhi gãi gãi đầu khó hiểu nói, "Cũng không biết vì sao đều là bé gái, không có một bé trai nào." Nàng nhìn Chung Ninh, khiêm tốn hỏi, "Tỷ tỷ, ngươi có biết là vì sao không?"

"Ta cũng không biết, kể từ khi Hoa quốc lập quốc cho tới năm trước, đều là như thế."

"Chờ đã, năm trước?" Vương Nhất Bác hoang mang nói, "Hoa mỗi năm đều nở rộ vào đầu hạ, mà hiện tại đã qua đầu hạ, nói cách khác, năm nay đại thụ không có nở hoa?"

Chung Ninh biểu tình hơi ngưng, chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy, không có nở hoa, không có bé gái."

"Cho nên nữ đế của các ngươi mới hoài nghi là do yêu quái quấy phá?"

"Đúng vậy." Chung Ninh lại lần nữa nhìn y, nói, "Ngươi có thể khiến cho hai con đại yêu quái này cúi đầu xưng thần, vậy ngươi nhất định là một tróc yêu sư rất lợi hại, cho nên ta muốn lấy một số tiền lớn đến thỉnh ngươi đi xem."

"Vậy thì ngươi tìm đúng người rồi. Nhưng mà..." Vương Nhất Bác vẫn có chút nghi hoặc, nhíu mày hỏi: "Nếu chỉ là nghi ngờ yêu quái tác loạn, thế thì tại sao lại phải quảng bá mời thiên hạ danh sĩ khắp nơi tới đảo?"

Chung Ninh thản nhiên nói: "Là nghi ngờ yêu quái tác loạn, chứ không phải khẳng định đó chính là yêu quái, có thể còn có nguyên do khác, mời nhiều người đến như vậy ắt hẳn sẽ có người biết rõ. Lưu lại một vài đường lui cho mình, lúc nào cũng không thừa." 

"À--, nhưng mà một quốc gia trước nay đều không cho phép nam tử bước vào, lại đột nhiên mời thật nhiều người đến như vậy...."

Y vẫn là cảm thấy rất hồ nghi, không thực sự tin tưởng lời giải thích kia của nàng. Còn đang chần chờ ngờ vực, bỗng nhiên thấy một đồ vật gì đó sáng long lanh bay tới. Y lập tức duỗi tay bắt lấy, vừa nhìn liền nhận ra đây là. . . vòng tay bằng vàng ròng?

Y lập tức nắm chặt ngón tay nâng nâng cảm nhận, nặng, thật sự rất nặng.

So với 50 bộ xác ve vàng thì còn nặng hơn.

"Tiền đặt cọc. Nếu như ngươi thật sự có thể bắt được yêu quái, ta sẽ đưa cho ngươi thêm chín cái vòng nữa." 

Vương Nhất Bác biểu tình rùng mình, mười cái vòng tay bằng vàng ròng? Thương vụ bạc tỷ!

"Thành giao!"

"Nhưng mà," Chung Ninh nhìn kĩ y với Tiêu Chiến hai người, nói: "Hai ngươi tốt nhất nên che chắn mặt mũi cẩn thận, nếu không đem hai cái khuôn mặt tuyệt thế mỹ nam này của các ngươi đi đến Hoa quốc, chỉ sợ một bước cũng khó mà đi. Dù sao, Hoa quốc chúng ta cũng đã quá lâu chưa từng có một nam tử nào xuất hiện." 

Vương Nhất Bác lúc này mới nhớ tới, Hoa quốc chính là một nữ nhi quốc, khắp nơi hoàn toàn chỉ có nữ nhân a, nếu như y với Tiêu Chiến đi đến đó, chỉ cần đi vài bước là có thể lôi kéo sự chú ý của một đống cô nương, nói không chừng các nàng sẽ còn ném hoa về phía bọn họ. 

Ném hoa cho y thì y mặc kệ, cũng sẽ không thèm để ý. Nhưng nếu ném cho Tiêu Chiến, kia chẳng phải là phía trước phía sau đều là tiểu tiên nữ?

Y nghĩ xong, xoay người nghiêm túc nói với Tiêu Chiến: "Ngươi không được đi, cùng Tiểu Hỏa ở chỗ này chờ ta."

Tiêu Chiến xoắn não: "Vì sao?"

"Bởi vì đó là nữ nhi quốc, nam không được phép đi."

"Thế sao ngươi lại đi? Ngươi cũng là nam mà." Tiêu Chiến trong nháy mắt hiểu ra cái gì, biểu tình hoang mang rối rắm, "Hóa ra ngươi là nữ nhân."

"...Cái rắm! Ngươi mới là nữ nhân!" Vương Nhất Bác nhấc chân đá mông hắn một cái, ngu ngốc!

Y đây là đang mang trọng trách trên người, vì tiền nên không thể không đi, nhưng y một chút cũng không muốn mang hắn theo cùng, người này cho dù y có đem đặt trước mặt ngắm cả ngày cũng cảm thấy chưa ngắm đủ, sao lại có thể thả rông hắn ra đường để mặc cho các cô nương khác nhìn lên ngó xuống. 

Không đúng, cho dù là ngắm đủ rồi thì cũng không được.

Không đúng không đúng, làm gì mà có chuyện y đây sẽ ngắm hắn đủ, mơ đi!

Nếu muốn không cho hắn đi, chỉ có một cái biện pháp —— đánh hắn ngất xỉu.

Nhưng mà Vương Nhất Bác không thể đi chịu chết, y đau lòng nửa ngày, nói: "Vậy ngươi cũng đi đi."

Chung Ninh thấy y đã đáp ứng, liền nói: "Muốn đến Hoa quốc thì phải đi qua một vùng biển, đại khái phải mất năm ngày, ta đi trước mua chút lương khô, chuẩn bị một ít đồ vật trên đường, sau nửa canh giờ nữa chúng ta hội hợp ở cửa trấn nhỏ."

"Được." Vương Nhất Bác thấy nàng đi rồi, cũng lôi kéo Tiêu Chiến trở về tiểu trấn. Y phải đi mua cho Tiêu Chiến một bộ quần áo rách nát tả tơi, biến hắn thành tên ăn mày thô kệch xấu xí, sau đó mua một cái nón có rèm che, đem mặt hắn che lại kín mít mới được, để không còn cô nương nào dám lại gần hắn nữa, vậy mới có thể an tâm.

Đến trấn nhỏ, y bước thẳng đến một cửa hàng tơ lụa, vừa vào cửa liền nói: "Chưởng quầy, ta muốn mua quần áo."

Chưởng quầy đang gẩy bàn tính lạch cạch, cười nói: "Công tử là muốn đo may, hay là mua trang phục sẵn?"

"Trang phục sẵn."

"Ở phía trước, đều treo ở trên tường đó, công tử thoải mái lựa."

Vương Nhất Bác lôi kéo Tiêu Chiến đi vào bên trong, ngẩng đầu cẩn thận lựa chọn, nhìn xem bộ nào là khó coi nhất để mua cho hắn. Còn chưa có lựa chọn xong, mặt đã bị Tiêu Chiến nhéo nhéo. Y duỗi tay phủi rớt tay hắn, hắn lại nhéo nhéo. Vương Nhất Bác tức giận: "Làm sao?"

Tiêu Chiến tiến sát đầu lại nhìn y chằm chằm: "Ngươi không phải Nhất Bác, Nhất Bác ngoại trừ bỏ tiền mua bánh bao ra, chưa bao giờ đi mua đồ vật khác."

Vương Nhất Bác chụp năm ngón tay lên mặt hắn đẩy ra xa, nói: "Ta đang mua quần áo cho ngươi."

Tiêu Chiến tạm ngừng, mở to mắt nhìn y, lại thò tay qua bóp bóp hai má y, bóp đến mức Vương Nhất Bác muốn chửi người: "Làm cái quái gì thế!"

"Chưa từng có người nào mua quần áo cho ta." Tiêu Chiến trong lòng động động, hắn nhìn Vương Nhất Bác, nghĩ muốn thân mật cơ thể với y một chút, nhưng lại không biết phải làm như thế nào mới đúng.

Đang định mua cho hắn một bộ quần áo xấu xí khó coi, Vương Nhất Bác chìa ra một ngón tay, kinh ngạc nói: "Chưa từng có?" 

Tiêu Chiến nhẹ nhàng lắc đầu: "Ngươi chính là người đầu tiên, mua cho ta quần áo."

Vương Nhất Bác giật mình, không nghĩ tới hắn sống lâu như vậy mà trước giờ vẫn chưa có người nào từng mua xiêm y cho hắn. Mà lần đầu tiên có người mua y phục cho, lại là một bộ quần áo thô tục khó coi, nghĩ vậy, lòng y có chút đau.

Lớn lên xinh đẹp cũng không phải là lỗi của hắn, nếu như y để hắn ăn mặc khó coi đi đến Hoa quốc, thì gương mặt đẹp trai kia vẫn hiện hữu nguyên ở đó, thể nào cũng vẫn sẽ có người tới ném hoa cho hắn mà thôi.

Y chỉ cần mua cho hắn cái mũ không phải là được rồi sao, đem mặt che lại kín mít, liền không có việc gì.

Y chậm rãi thả tay xuống, nói: "Ngươi thích cái nào, ta mua cho ngươi."

Tiêu Chiến nhìn nhìn, chỉ đồ vật ngay trước mặt y nói: "Đừng mua cái này, quá xấu."

"...." Vương Nhất Bác hơi giật khóe môi, hắn sẽ không phải là thấy y muốn mua cái này cho hắn, cho nên mới chặn phủ đầu ngăn cản y đấy chứ? 

Mua xong y phục đi ra, Vương Nhất Bác đếm đếm số tiền còn lại trong túi, tốn tiền quá, y cũng đã rất lâu rồi không tự mua quần áo cho chính mình. Y cất túi tiền đi, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, nhíu mày hỏi: "Không đúng, tiểu tiên nữ trên Cửu Tiêu cũng không đưa cho ngươi quần áo sao?" 

Tiêu Chiến tranh dành ôm bao đồ áo thành công, đáp: "Có đưa."

Vương Nhất Bác tim se lại: "...... Vậy sao ngươi nói chưa từng có..."

"Không có muốn, không tính."

Không có muốn, không được công nhận, cho nên cái vị trí "người đầu tiên" kia, vẫn còn để trống. Vương Nhất Bác bỗng nhiên nghĩ đến, y còn chưa có mua đồ cho hắn mà hắn đã nói y là "người đầu tiên", nói cách khác, chỉ cần là y mua, bất kể là mua cái gì, hắn đều sẽ muốn, cho nên y chính là người đầu tiên mua quần áo cho hắn và được hắn công nhận. 

Y hỏi: "Vì sao lại không muốn?"

"Không thích hợp, các tiểu tiên nữ trên trời đều không biết làm quần áo, chỉ có Chức Nữ biết, nhưng Chức Nữ chưa bao giờ may quần áo cho ta, nàng cũng sẽ không bao giờ ném hoa về phía ta."

Vương Nhất Bác rầm rì một tiếng: "Ý ngươi là chỉ cần đồ áo thích hợp thì ngươi sẽ mặc nó có đúng không?"

Tiêu Chiến ôm chắc tay nải đồ áo trong lòng, chậm rãi nói: "Ừ. Trước kia đúng, về sau không phải."

"Vì cái gì về sau không phải?"

"Bởi vì sẽ có người mua cho ta."

"Ai?"

Tiêu Chiến lẳng lặng nhìn y, thiếu niên trước mắt tuấn mĩ tài giỏi không thua bất kì một nam thần tiên nào ở trên trời, hắn nhấn mạnh nói: "Ngươi."

Vương Nhất Bác mím môi: "Nhưng mà nếu đồ ta mua cũng không thích hợp thì sao?"

"Ngươi mua, cái gì cũng đều thích hợp." Tiêu Chiến nghiêng đầu nở nụ cười với y, "Ngươi phải tự tin lên chứ, Nhất Bác."

Ngắm nhìn nụ cười ấm áp như mặt trời kia của hắn, Vương Nhất Bác cảm thấy vô cùng mỹ mãn, trong lòng cứ lâng lâng hạnh phúc đến khó tả, như thể đang say men rượu, và cũng có thể... là say men tình.

Y hiện tại rất muốn hỏi hắn một chút, Chiến Chiến ơi Chiến Chiến à, ngươi có đánh rơi người yêu không? Một chiếc người yêu biết bắt yêu quái và còn hay mua bánh bao cho ngươi ăn mỗi ngày á.  

Tiêu Chiến không biết vì sao y lại cười, nhưng mà Nhất Bác khi cười rộ lên thật là đẹp, một bộ dáng thiếu niên dương quang sáng lạn không vương ưu phiền, đẹp đến mức khiến trái tim hắn bang bang nhảy loạn.

. . .

Sau nửa canh giờ, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đến trước cửa tiểu trấn, Chung Ninh đã thuê được một chiếc xe ngựa chờ ở kia.

Nàng một thân cao gầy dựa người ở bên thùng xe, cầm roi dài trên tay, khoanh tay trước ngực, đôi chân thon dài đặt ở trên xe ngựa, cho dù là đang nhắm mắt dưỡng thần, Vương Nhất Bác cũng có thể cảm giác được từ trong xương cốt của nàng tràn ra sự vững vàng kiên định. Khí thế bức người, hoàn toàn không giống một người bình thường.

Hoa quốc rốt cuộc là một quốc gia thần kỳ như thế nào, Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy thật hứng thú.

Nữ tử ở trên đảo nhỏ kia, có phải hay không đều giống như Chung Ninh vậy, anh tư táp sảng?

*Anh tư táp sảng: tư thế oai hùng.

Hoa quốc nghiêm cấm nam nhân đặt chân lên đảo nhiều năm, hiện giờ quảng bá khắp nơi mời thiên hạ danh sĩ, bọn họ dọc theo đường đi đã bắt gặp không ít người muốn đi Hoa quốc.

Vương Nhất Bác thật ra rất tò mò, trên đảo kia đột nhiên đón tiếp một lần nhiều người như vậy, lại không biết lai lịch xuất thân từng người, chẳng lẽ nữ đế không sợ Hoa quốc sẽ đại loạn?

Cơ mà nếu nữ đế đã có cái lá gan ấy, hẳn là phải có điều kiện thi thố gì đó, hay là đề la quy tắc, đại loại vậy.

Xe ngựa chạy hai ngày, rốt cuộc đến bên cạnh bờ biển.

Người muốn đi đến Hoa quốc, hàng ngàn hàng vạn, đứng đầy một mảnh bờ biển.

Vương Nhất Bác từ thùng xe bước xuống dưới trước liền nghe thấy tiếng người ồn ào, không có nghĩ đến sẽ có nhiều người đến như vậy. Vừa ra khỏi thùng xe, phát hiện chung quanh xe ngựa tất cả đều là người, như thể y chính là một con kiến nhỏ từ trên trời rơi xuống một cái tổ kiến cực bự. Y kinh ngạc: "Người tò mò cũng nhiều quá đi."

Chung Ninh nói: "Mỗi ngày đều có mười chiếc thuyền lớn tới đón, hôm nay là ngày thứ mười, cũng là ngày cuối cùng."

"...... Một con thuyền có thể chứa bao nhiêu người?"

"1500 người."

Vương Nhất Bác kinh ngạc: "Nhiều như vậy."

Tiêu Chiến nghiêng đầu, nghi hoặc nói: "Nhiều sao? Một con thuyền chiến của chúng ta, có thể chứa ít nhất là một vạn năm nghìn người (15 000)."

Vương Nhất Bác hạ giọng cắn răng nói: "Cửu Tiêu đại thần, ngươi không khi dễ người phàm nho nhỏ chúng ta thì không chịu được sao? Ngươi lương tâm không đau sao?"

Tiêu Chiến sờ sờ ngực, không đau, một chút cũng không đau.

Vương Nhất Bác bấm tay tính toán, một con thuyền này chở 1500 người, mười con chính là một vạn 5000 người. Liên tục mười ngày, đó chính là mười lăm vạn đợt người?

Hoa quốc tổng cộng bất quá hơn 80 vạn cô nương, một hơi nhét những mười lăm vạn người lên đảo, nữ đế điên rồi sao?

Vương Nhất Bác lại càng thêm không hiểu nữ đế này, muốn tìm ra nguyên nhân đại thụ không nở hoa, cũng không cần tìm nhiều người tới như vậy đi.

Hơn nữa điểm kỳ quái nhất chính là, nếu nữ đế đã ra quyết định mời nhiều người như vậy lên đảo, vậy vì sao vẫn cố tình sai hộ vệ thống lĩnh của mình đích thân ra ngoài tìm tróc yêu sư?

Quái, thật sự là quái.

"Ủa?" Ngồi xổm trên vai Tiêu Chiến-Tiểu Hỏa hướng nơi xa nhìn nhìn, còn tưởng rằng nhìn lầm rồi, nó xoa xoa mắt, "Phong Thanh thần quân?"

Vương Nhất Bác theo hướng nó chỉ nhìn lại, đứng lẫn ở trong đám người, y phục trắng nổi bật đến liếc mắt một cái là có thể thấy được nam tử tuấn lãng kia, trông hắn rất giống Hiên Viên Thanh Phong. Y cách khá xa thấy không rõ, liền hỏi Tiêu Chiến: "Đó có phải là Hiên Viên thượng thần hay không?"

Tiêu Chiến không chút suy nghĩ liền đáp: "Không phải!"

"Nhưng ta thấy rất giống a."

Tiêu Chiến nhíu mày, lại lần nữa nói: "Không phải!"

Cũng không biết có phải do có quá nhiều ánh mắt nóng cháy tụ hồi về phía bên kia một lần hay không, Hiên Viên Thanh Phong đang đứng chờ thuyền cập bến nhạy cảm quay đầu lại nhìn về phía họ, trong mắt ngay lập tức nổ ra vui sướng, hắn gào: "Bạn tốt —— Vương Nhất Bác ——"

Vương Nhất Bác thấy hắn vẫy tay nhiệt tình về phía này, đắc ý cười nói: "Ngươi xem, ta đã nói đó là Hiên Viên thần quân mà, nhãn lực của ngươi còn không tốt bằng ta."

Tiêu Chiến không hé răng, nghĩ muốn đóng gói thắt nơ bạn tốt đá vào trong đám mây. 

Hiên Viên Thanh Phong vượt qua năm ải, chém sáu tướng giặc, rốt cuộc phi được đến trước mặt bọn họ, mệt đến thở dốc liên tục: "Người thật là quá nhiều."

"Hiên Viên thần quân ngươi tới này làm cái gì?"

"Đi xem Hoa quốc trong lời đồn, đây là việc mà người hiếu học nên làm."

Tiêu Chiến chen vào nói nói: "Đi ngắm tiểu tiên nữ."

Hiên Viên Thanh Phong phản bác nói: "Đương nhiên không phải." Hắn lại hỏi, "Các ngươi cũng đến đó hả?"

Vương Nhất Bác nói: "Đi bắt yêu."

Tiêu Chiến lại nói: "Chúng tớ không phải đi ngắm tiểu tiên nữ."

Hiên Viên Thanh Phong giương mắt nhìn hắn, chua, chua đến mức răng hắn phát đau. Ánh mắt đảo qua, hắn bỗng nhiên thấy bên cạnh bọn họ đứng một nữ tử anh tư táp sảng, nữ tử ở nhân gian đều nhu nhược yểu điệu, nhưng nàng lại bất đồng, tựa như thần nữ lâm thế, làm người khác cảm thấy rất thu hút, rất mới lạ.

Tiêu Chiến quan sát thấy, đưa đầu qua thì thầm vào tai Vương Nhất Bác nói: "Đến rồi, tiểu tiên nữ thầm mến thứ 8000."

Hiên Viên Thanh Phong tai thính nghe được không khỏi nghiến răng, bạn tốt ngu xuẩn, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tớ thích tiểu tiên nữ nào, nhưng còn cậu thì sao, thì sao? Qua hơn mấy tháng mà vẫn không hề có tiến triển gì với Vương Nhất Bác công tử, đáng lí ra, bây giờ cậu phải bắt được Vương Nhất Bác về nhà thành hôn rồi mới đúng a.

"Thuyền tới." Chung Ninh hơi hướng đầu về phía trước, nhìn về phía mấy con thuyền lớn đang đẩy ra tầng tầng cuộn sóng tiến vào bờ, ánh mắt hơi ngưng.

Ánh nắng chiều chiếu lên mặt biển, làm cho sóng nước trên biển lóng lánh tươi đẹp, thuyền từ trong biển rộng lướt tới, bao quanh là ánh sáng lấp lánh, oai hùng mà thần bí.

Vạn người ở trên bờ, trong một cái chớp mắt lặng yên không một tiếng động, chầm chậm đợi thuyền cập bến, đi khám phá Hoa quốc thần bí trong lời đồn.

. . .

(Hết chương 69)

Hậu trường-ing:

-Vương Nhất Bác: Anh gì ơi, anh đánh rơi người yêu này. (♡^♡)

-Tiêu Chiến: Vậy có cần phải nhặt không? Hôm trước ta đánh rơi 5 đồng tiền mua gạo vào trong bùn, Tiểu Hỏa nói ta không cần nhặt.

-Vương Nhất Bác: Di? Đánh rơi những 5 đồng mà không nhặt? Mẹ nó, Tiểu Hỏa!! Ngươi đâu rồi, ta nhất định phải chặt ngươi thành tám khúc!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro