C72: Hoa Quốc (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác không ở đây, Hiên Viên Thanh Phong liền lãnh trách nhiệm ôm theo hai quả cầu đỏ đen là Tiểu Hỏa Nguyệt Nhi, đi cùng Chung Ninh xuống thuyền.

Các nữ hộ vệ của Hoa quốc sớm đã xếp thành hàng ngũ chỉnh tề chờ ở dưới thuyền, chờ tới lúc khách nhân đều từ trên thuyền xuống dưới hết, liền dẫn bọn họ đi về phía trước. Nửa câu vô nghĩa cũng không nói, có thể nói một chữ thì nhất định sẽ không nhiều lời, có người tò mò lên tiếng hỏi chuyện nhưng bọn họ cũng vẫn lạnh như băng, tuyệt không phản ứng.

Ngày mùa hè trên đảo nhỏ cỏ mọc xanh mươn mướt, cây cối um tùm tươi tốt, muôn hoa đua nở khoe sắc rực rỡ, đoàn người từ bên ngoài tiến nhập Hoa quốc đều phải công nhận nơi này có nhiều điểm đặc biệt. Nhưng tuy là có quang cảnh thiên nhiên phụ trợ, vẫn là làm người ta cảm thấy nơi này quạnh quẽ. Đi được một hồi lâu, liền có người lên tiếng hỏi rốt cuộc còn phải đi bao lâu, nhưng hộ vệ vẫn là không đáp.

Lời oán hận truyền đến tai ngày một nhiều, nữ hộ vệ dẫn đầu liền quay đầu lại lạnh lùng nói: "Không muốn tiếp tục đi về phía trước thì mời quay đầu trở về, thuyền vẫn đang đậu sẵn ở trên bến chờ các ngươi."

Người nọ bị lời nói lạnh lùng của nàng làm cho tức đến bật cười, châm chọc nói: "Hoa quốc các ngươi mời chúng ta tới, không ngờ lại bày ra loại thái độ tệ hại này để đối đãi với khách nhân."

Hộ vệ quét mắt liếc gã một cái, khinh miệt nói: "Chúng ta là mời người tài ba trên khắp thiên hạ đến đảo, chứ không phải loại người dưa vẹo táo nứt như ngươi."

Người nọ thiếu chút nữa bị tức đến ngất xỉu, chỉ vào nàng run run rẩy rẩy chửi bậy, thấy nàng vẫn thờ ơ không thèm nhìn, nộ khí xông thiên, mắng: "Con tiện nhân nhà ngươi, nếu không phải nơi này là Hoa quốc, làm sao đến lượt loại tiện tì như ngươi được mở miệng nói chuyện!"

Hiên Viên Thanh Phong nghe vậy nói: "Huynh đài, chẳng có cái gì gọi là nếu như ở đây, nơi này chính là hoa quốc a, ngươi muốn diễu võ dương oai mà không nhìn xem chỗ ngươi đang đứng là nơi nào trước à? Ngươi không sợ đắc tội hộ vệ cô nương, xong bị ném vào trong biển tặng cho thủy quái làm điểm tâm sao?"

Người nọ xưa nay đã quen thói bắt nạt kẻ yếu, nghe vậy liền định gân cổ lên cãi lại. Nhưng thấy hắn thân hình cao lớn mạnh mẽ, quần áo trên người cũng sạch sẽ chỉnh tề không giống người thường, gã chần chờ một lát rồi không lên tiếng nữa.

Đợi đến lúc đoàn người bọn họ đi qua người gã rồi, gã liền hướng về phía bóng dáng Hiên Viên Thanh Phong hùng hổ muốn đánh lén. Ai ngờ đi chưa được mấy bước, dưới chân không biết bị vấp phải thứ gì, khiến gã ngã sấp mặt xuống đất, bầm dập đến chảy cả máu mũi.

Gã quay đầu lại nhìn xuống dưới chân, trông thấy một đoàn mây màu đen vừa mới bay đi, lúc tập trung nhìn lại lần nữa, lại không thấy cái gì nữa cả.

Nguyệt Nhi bay từ dưới chân gã trở lại trên vai Hiên Viên Thanh Phong, hừ lạnh: "Tự mình không đủ kiên nhẫn, còn mắng chửi người."

Hiên Viên Thanh Phong cười nói: "Làm tốt lắm, Nguyệt Nhi cô nương."

Nguyệt Nhi được tán dương gãi gãi đầu, có chút thẹn thùng, nàng trước đó còn đang lo lắng vị thần quân này sẽ thu phục con yêu quái là nàng, nhưng vừa rồi nàng mới phát hiện, vị thần quân này cũng giống với Tiêu Chiến đại nhân, là những vị thần tiên có nói đạo lí.

Đoàn người lại tiếp tục đi thêm nửa canh giờ, có người thể lực dần dần chống đỡ hết nổi, không muốn đi nữa, kêu la phải trở về. Ở đây nhiều người như vậy, muốn tìm ra mấy người "Cùng chung chí hướng" cũng không khó, không bao lâu liền lục tục có người rời đi.

Lại trôi qua thêm một canh giờ nữa, có một thúc thúc vẫn luôn im lặng tiến về phía trước rốt cuộc phát hiện điểm không thích hợp, dừng lại bước chân nói: "Các nàng vẫn luôn đưa chúng ta đi lòng vòng!"

Lời nói vừa ra liền tạo ra một cơn chấn động, hơn 8000 người còn lại đồng loạt ồ lên. Mọi người lúc này mới phát hiện, bọn họ vừa rồi chỉ lo vùi đầu đi đường, căn bản không có ai cẩn thận để ý cảnh trí xung quanh mình, hiện giờ có người lên tiếng, bọn họ mới nghiêm túc nhìn lại, quả thực phát hiện nơi này đúng là đã đi qua lúc vừa rồi.

"Hoa quốc các ngươi rốt cuộc đang làm cái quỷ gì."

"Nếu không phải là thành tâm mời chúng ta tới, thì thôi thà đừng mời, hà tất phải trêu đùa người khác như vậy!"

"Không đi nữa, chúng ta trở về!"

Tiếng hô hào kêu gọi trở về phút chốc như đê vỡ vang lên không ngừng, có không ít người ủng hộ, hoặc là thật lòng muốn quay về, hoặc chỉ là oán giận, hoặc là muốn tạo áp lực đối với các hộ vệ.

Hiên Viên Thanh Phong lặng lẽ nhìn bọn họ, không nói gì cả. Hoa quốc này rất kì lạ, nhưng mà chính là vì có điểm kì lạ đó, cho nên mới thu hút người tò mò từ khắp nơi đến xem, lại càng thêm tăng cho quốc đảo này vẻ thần bí khó lường.

Các nữ hộ vệ hình như trong những ngày qua đã nhìn loại tình huống này nhiều đến chết lặng, các nàng đợi một lúc lâu sau cho làn sóng dư luận dịu bớt, rốt cuộc mới nói: "Không muốn tiếp tục đi về phía trước thì mời quay đầu trở về, thuyền vẫn đang đậu sẵn ở trên bến chờ các ngươi."

Lại là cái câu nói vừa lạnh như băng vừa vô nghĩ này, nửa chữ cũng không đổi, khiến cho người giận dữ rời đi so với vừa nãy lại càng thêm nhiều.

Chỉ qua chốc lát, hơn 8000 khách nhân ban đầu cùng nhau đi vào Hoa quốc lại ít đi rất nhiều người.

Hiên Viên Thanh Phong còn đang đếm xem còn thừa lại bao nhiêu người, bỗng nhiên thấy có một lão bà bà còng lưng chống gậy đi qua bên cạnh người, tiếp tục theo hộ vệ đi lên phía trước. Lão bà bà kia bóng dáng hiu quạnh mà kiên định, mặc dù vậy nhưng mỗi một bước đi bà dường như đều phải cố hết sức. Cũng đúng, một cái lão nhân gia ngồi ở trên biển suốt một ngày một đêm, mới vừa rời thuyền liền phải đi bộ tiếp một đoạn đường dài hơn hai canh giờ, đừng nói là bà ấy, mà ngay cả người trẻ tuổi cũng sẽ không chịu nổi.

Lão bà bà đã già như vậy rồi, tới Hoa quốc rốt cuộc là muốn làm cái gì?

. . .

Vương Nhất Bác một giấc này ngủ thật sự rất ngon, nhưng mà lúc tỉnh lại y bỗng cảm thấy sau lưng và eo hông có chút đau. Nhận ra chính mình đang nghiêng người qua dựa vào hõm vai Tiêu Chiến ngủ, y rốt cuộc mới hiểu là tại sao, là do tư thế ngủ không đúng, cho nên khi tỉnh lại liền bị cơn đau tra tấn.

Cũng không biết tại sao rõ ràng là tối hôm qua y ôm hắn trong lòng rồi ngủ, vậy mà lúc tỉnh lại thì thành tư thế nép đầu vào ngực hắn như chim nhỏ thế này.

Y ngồi thẳng dậy đưa tay ra xoa xoa phần eo đau nhức, nhưng lại không thể hoàn toàn với tới sau lưng, thống khổ thật sự.

Tiêu Chiến ngồi ở một bên nhìn y trái đấm phải cào, hỏi: "Nhất Bác, ngươi bị con khỉ tinh bám vào người sao?"

... Khỉ tinh cái con khỉ!

Vương Nhất Bác không rảnh mắng chửi người, hai cánh tay y đưa ra đằng sau lưng nhưng không có chút sức lực nào để tự đấm bóp, y vặn vẹo thân thể, tự cuốn lấy bản thân mình vặn thành cái dây thừng, sau đó tê liệt ngã xuống trên mặt đám mây, cảm thấy chính mình chắc sắp biến thành xà tinh luôn rồi. Y vô lực mà nói: "Ngươi đấm lưng cho ta được không?"

Tiêu Chiến tay mới vừa đụng tới, y lại nghĩ tới một hiện thực đáng sợ, trở tay bắt lấy tay hắn, run giọng: "Ngươi nhẹ một chút, không cần đấm gãy eo ta."

"Ngươi phải tin tưởng sức lực của ta."

"Ta chính là quá tin tưởng sức lực của ngươi!" Vương Nhất Bác khẩn cầu nói, "Ngươi trước đáp ứng ta, nếu như ngươi mà quá dùng sức, ta sẽ mắng ngươi."

"... Nhất Bác, ngươi không nên hơi một tí là mắng chửi người."

Vương Nhất Bác tự giễu nói: "Dù sao ta cũng không phải nam thần tiên của Thần giới các ngươi, không cần giữ ý tứ lời nói."

Tiêu Chiến đẩy tay y ra, điều chỉnh tốt lực đạo, nhẹ nhàng đấm đấm ở trên hông eo y, gật đầu nói: "Đúng, ngươi không phải."

Vương Nhất Bác đầu tim lạnh đi, y rũ mắt nhỏ giọng lẩm bẩm: "Quả nhiên, trong lòng ngươi, thứ gì thuộc về thần giới mới là tốt nhất."

Tiêu Chiến chợt hỏi: "Nhưng ngươi vì sao lại tự so sánh chính mình với nam thần tiên?"

"Bọn hắn so với ta tốt hơn chứ sao." Năng lực mạnh, ít nhất có thể mang ngươi về Hồ Điện khi ngươi say sóng, còn ta thì không thể.

Tiêu Chiến quả quyết lắc đầu: "Không có, ngươi tốt hơn bọn họ rất nhiều."

"Tốt chỗ nào?" 

"Cái gì cũng tốt." Tiêu Chiến nói: "Ngươi tốt nhất, so với bất kì một nam thần tiên nào đều tốt hơn."

Vương Nhất Bác hơi ngưng lại, tựa vào trên mây nghiêng đầu nhìn hắn, có chút không tin nổi nói: "Cho nên ngươi mới vừa rồi công nhận ta không phải là nam thần tiên, là bởi vì... Ta so với nam thần tiên càng tốt hơn, cao cấp hơn, cho nên không thể đánh đồng với ta cùng một chỗ với bọn hắn?" 

Tiêu Chiến nhíu mày hỏi: "Bằng không ngươi tưởng cái gì?"

Vương Nhất Bác giật mình mở lớn mắt nhìn hắn, mặt đỏ lên, chui đầu trốn vào trong đám mây mềm xốp.

Y hiểu rồi, Tiêu Chiến là độc miệng, nhưng kiểu độc miệng của hắn là nói trắng ra. Nếu như ngươi không có năng lực, hắn sẽ nói thẳng với ngươi là ngươi vô dụng, đây là đang nói lên sự thật chứ không phải hắn đang mắng người. Hắn chỉ là không biết cái gì gọi là hư tình giả ý, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Thích là thích, ghét là ghét, không bao giờ lẫn lộn hai điều này với nhau.

Hắn không biết dùng những lời lẽ hoa mĩ sai sự thật để lấy lòng người khác. Loại tính cách này không thể nói là tốt, bởi vì nếu không có cái gọi là hư tình giả ý làm đẹp lòng người nghe kia, thiên hạ này chắc hẳn sẽ đại loạn. 

Nhưng Vương Nhất Bác thích.

Hắn nói ngươi không phải là nam thần tiên, không phải vì ngươi kém cỏi hơn bọn hắn, mà là bởi vì ngươi so với nam thần tiên thì tốt hơn giỏi hơn.

Nam thần tiên trên trời vừa đẹp vừa lợi hại, nhưng Vương Nhất Bác không nghĩ tới, ở trong lòng hắn, y còn tốt hơn các nam thần tiên đó gấp nhiều lần.

Nội tâm y bị chấn đến rung động mãnh liệt, hoàn toàn không có biện pháp chống cự lại loại lời ngon tiếng ngọt này.

Tiêu Chiến vô cùng ưu sầu mà nhìn y, thôi xong, nhịp tim Nhất Bác không biết làm sao mà lại nhảy bùm bùm giống như đánh trống, này không bình thường.

Lực đạo đấm đấm trên lưng rất khắc chế, không nặng không nhẹ, vừa đủ khiến người thoải mái. Vương Nhất Bác tâm tình tốt lên, nên cảm thấy eo lưng cũng không còn đau như vậy nữa. Y ngồi thẳng người dậy, cong môi cười nhìn Tiêu Chiến, khuôn mặt đỏ bừng dần tiến sát lại, muốn hôn hắn một cái.

Trái tim vì vậy mà lại càng đập nhanh hơn, bùm bùm mà nhảy tán loạn.

Tiêu Chiến thấy vậy lại càng thêm lo lắng, nói: "Nhất Bác, tim ngươi đập nhanh đến như vậy, chắc không phải là, sắp chết chứ?"

"... Phi phi phi!" Môi mềm của Vương Nhất Bác chỉ còn cách môi hắn vài li thì bị mất hứng dừng lại, y kịch liệt kiềm chế bản thân không lật tay đánh chết hắn, thầm nghĩ con hồ ly này ngày sau chắc chắn sẽ gây tai họa cho các cô nương, cho nên y tuyệt đối không thể thả hắn đi. Y nhích người qua ôm lấy hắn, vây lại thật chặt chẽ, mặt đối mặt nói: "Ngươi yên tâm, ta đây sẽ vĩnh viễn bất tử, tung tăng nhảy nhót. Chúng ta đi xuống Hoa quốc đi, canh giờ này chắc thuyền cũng đã cập bờ rồi, không thể để cho Chung Ninh cảm thấy chúng ta nửa đường ôm vàng chạy."

"Ừm." Tiêu Chiến cũng vòng tay qua ôm lấy y, nghĩ muốn ôm lâu thêm một lúc nữa. Nhưng bây giờ còn có việc phải làm, chậm trễ cản trở y kiếm tiền, là muốn bị đánh.

Tiền là đệ nhất, hắn đệ nhị.

Hắn hiểu quá rõ.

. . .

Đã là chạng vạng, hoàng hôn buông xuống xuyên qua rạng mây bồng bềnh trên bầu trời, chiếu xuống nơi đảo nhỏ khiến cảnh sắc khắp nơi đều biến thành màu cam đỏ.

Người đi vào Hoa quốc vẫn đang đi theo sự chỉ dẫn của hộ vệ đi lòng vòng suốt hơn ba canh giờ, đi lâu đến mức đã không còn người nào lên tiếng oán hận —— người lên tiếng oán hận đều đã rời đi, những người còn dư lại đều hiểu rõ ràng đây là Hoa quốc đang khảo nghiệm bọn họ, oán giận cũng vô dụng.

Muốn đi vào nội cung Hoa quốc, gặp được nữ đế thần bí, làm sao có thể dễ dàng như vậy.

Càng nhận thức rõ điều này, liền càng có thể cam tâm tình nguyện mà đi theo hộ vệ.

Chỉ là có người thể lực không đủ, bước không nổi nữa nên bị hộ vệ cưỡng chế đưa đi.

Lại qua nửa canh giờ, Hiên Viên Thanh Phong thoáng đếm đếm, phát hiện đã chỉ còn lại có hơn 3000 người.

Khi đoàn người bọn họ xuất phát ước chừng có 1 vạn 5000 người, có người bị thủy quái tập kích rơi xuống biển, rồi có người đang ở trên ba con thuyền quay đầu trở về, người thì sau khi lên đảo oán giận rời đi, người thì lúc đi lòng vòng thể lực chống đỡ hết nổi nên bị khiêng về, cứ như thế loại trừ dần dần, một người thêm một người, thế mà đã rời đi những 1 vạn 2 ngàn người rồi.

Cái này hình như là Hoa quốc cố ý thiết lập thử thách để sàng lọc số người tiến vào quốc đảo.

Hiên Viên Thanh Phong cảm khái nói: "Quả nhiên Hoa quốc sẽ không dễ dàng để cho nhiều người như vậy đi vào bổn quốc, các nàng vốn dĩ đã không định tiếp hết hơn mười lăm vạn người, nghe nói hòn đảo này nhiều nhất hơn 80 vạn người, nếu để cho mười lăm vạn người ngoại quốc đi vào, một khi không cẩn thận, liền sẽ mất nước, nữ đế cũng không phải là ngu."

Dung Kỳ từ khi xuống khỏi thuyền đã bắt đầu đi theo bên cạnh hắn, gã biết rõ trên vai hắn có hai con thần thú lợi hại mà mắt thường của gã không thể nhìn thấy, gã nghe hắn nói vậy liền đáp: "Nàng ta trị vì cả một quốc gia, có thể ngu sao? Nhưng mà trên hòn đảo này chỉ toàn là nữ nhân, không có nam nhân, vậy làm sao mà sinh con được? Chắc là lại đi ra bên ngoài tìm nam nhân để hoài thai, sau đó vác cái bụng trở về chứ gì."

Lời gã nói tràn đầy ác ý châm chọc, không hề tôn trọng.

Chung Ninh lãnh đạm mà liếc gã một cái, nói: "Nữ tử của Hoa quốc không có nam nhân cũng có thể sinh hài tử, cho nên trên đảo không cần phải có nam nhân. Hơn nữa, nam nhân ngoại trừ có thể giúp nữ nhân hoài thai một đứa con, thì cũng chẳng còn tác dụng gì."

Cách nói này khiến cho Dung Kỳ nghẹn khuất, trong lòng hắn khó chịu nhưng vẫn cười khẽ nói: "Không có nam nhân, thì các ngươi làm nữ nhân còn có ý nghĩa gì nữa."

Chung Ninh cười lạnh: "Ngươi chi bằng nói, không có nữ nhân, các ngươi làm nam nhân còn có gì vui vẻ nữa. Nam nhân, ỷ lại nữ nhân mà sống, không có nữ nhân, thì liền không có cái gì phụ trợ cho hư vinh của các ngươi, cũng không thể làm cho các ngươi đạt được thỏa mãn, thậm chí ngay cả hài tử cũng đừng nghĩ có."

Dung Kỳ bị nàng nhục mạ đến mặt đỏ tai hồng, nhưng nhất thời không thể phản bác lại, ngược lại nhìn về phía Hiên Viên Thanh Phong: "Đạo trưởng, ngươi tới phân xử một chút đi."

Hiên Viên Thanh Phong cười nói: "Nam tử cũng tốt, nữ tử cũng tốt, đều là những sinh linh cùng tồn tại trên Lục giới, đều có quyền được sống. Ta yêu thích nữ tử, cho nên ta tôn trọng các nàng. Ngươi không tôn trọng các nàng, cũng không nên trách các nàng khinh thường ngươi. Ngươi nhìn xem, Chung cô nương có từng nói với ta một lời lạnh nhạt nào chưa."

Dung Kỳ cả giận: "Đó là bởi vì bộ dạng ngươi đẹp trai!"

Gã không muốn tiếp tục đi cùng bọn họ nữa, tức giận đến phất tay áo rời đi.

Hiên Viên Thanh Phong vẫy vẫy tay với gã: "Ê, ta còn chưa có nói xong mà."

Dung Kỳ tức giận nhưng vẫn quay đầu lại: "Ngươi muốn nói gì?"

Hiên Viên Thanh Phong hai mắt khẽ cong, nói: "Ta đích thực có bộ dáng siêu đẹp trai."

"...."

Dung Kỳ phẫn nộ không thôi, lại quan ngại hắn có thần thú bảo vệ, không dám lên tiếng nhục mạ, liền thấp giọng chửi bậy một câu rồi đi mất.

Hiên Viên Thanh Phong cười cười, thư sinh mặt trắng vỗ tay nói: "Chửi giỏi ghê."

Lão bà bà cũng nhẹ giọng cười lạnh: "Đã xấu còn thích tác quái."

Hiên Viên Thanh Phong thấy bà thở hổn hển, bước đi khập khiễng, nhưng vẫn kiên nhẫn cố gắng đi cùng đoàn người, hắn lo lắng hỏi: "Bà bà có đi nổi nữa không?"

"Đi được." Lão bà bà cong lưng, cắn răng theo sát, nửa bước cũng không chậm hơn bọn họ.

Mặc kệ mục đích bà ấy tới Hoa quốc lần này là để làm gì, Hiên Viên Thanh Phong vẫn là cảm thấy vô cùng nể phục bà, thật là một lão nhân gia lợi hại. 

Đội ngũ ngàn người nối dài đang đi trên đường bỗng nhiên dừng lại, có vẻ là do hộ vệ đi đầu vừa dừng bước chân.

Vừa rồi các nàng đi không ngừng, mọi người cũng im lặng gắng gượng đi theo, không người nào lên tiếng. Nhưng khi các nàng dừng lại, như là trong đêm đen thấy được một ngọn đèn dầu, làm mọi người sinh ra tia hy vọng.

Nhưng chỉ trong chốc lát đội ngũ lại bắt đầu bước tiếp, mấy ngàn người theo kín ở phía sau liền thấy thất vọng. Đến lúc đi tiếp được hơn mười trượng, đột nhiên phát hiện không còn đi vòng quanh một chỗ nữa, mà là chuyển sang một con đường hoàn toàn mới.

Mọi người tức khắc ồ lên, vô cùng vui mừng.

Đi thẳng theo con đường mới vào bên trong, liền thấy một cái khe sâu, hai bên khe sâu kia là hai tảng đá nham thạch, chiều cao hơn hai mươi trượng. Ở phía trên đỉnh núi, hai tảng đá vốn tách biệt lại nối liền tương liên, bởi vậy hình thành một cái cửa động thiên nhiên.

Mọi người đi xuyên qua bên dưới cửa động, cảm thán hòn đảo nhỏ này có những cảnh sắc thiên nhiên trời ban thật điêu luyện tinh xảo.

Hiên Viên Thanh Phong ở trên Thần giới đã nhìn quen loại kỳ quan dị cảnh này, thật sự không có gì đặc biệt. Hắn chỉ làm bộ ngẩng đầu nhìn thoáng qua theo mọi người một chút, thời điểm thu hồi lại tầm mắt, bỗng nhiên phát hiện bên cạnh mình nhiều thêm hai cái thân ảnh, vừa nhìn lên, liền thấy bạn tốt và anh rể Vương Nhất Bác đã trở lại. 

Hắn hơi kéo khóe môi, nói: "Hai người trở về đúng lúc ghê ha, chúng ta đã phải đi lòng vòng trên hòn đảo này hơn nửa ngày trời, mới vừa đi vào con đường này không lâu, xem ra họ đang đưa chúng ta đi gặp nữ đế thật." 

Vương Nhất Bác nâng tay lên thề nói: "Chúng ta không hề chọn canh giờ để trở về." Y thấy những người còn lại đều đang ngẩng đầu xem cảnh trí trên cao, nhưng chỉ có Chung Ninh cô nương ngược lại, vừa rồi nàng ấy trông thấy hai người bất thình lình xuất hiện mà cũng không hề kinh ngạc, ngẫm lại thì hòn đảo nhỏ này là nơi nàng lớn lên từ nhỏ, cho nên không kinh ngạc cũng không có gì kỳ quái. Chỉ là y đang tò mò một chuyện, thấp giọng nói, "Chung cô nương nếu là hộ vệ của nữ đế, vậy tại sao cũng phải đi lòng vòng cùng đoàn người chúng ta, mà không phải là trực tiếp đưa chúng ta qua đó luôn?"

Hiên Viên Thanh Phong không biết Chung Ninh còn có thân phận đặc biệt này, nhất thời kinh ngạc, sau lại thấy hợp tình hợp lý. Chỉ có nữ hộ vệ mạnh mẽ như nàng ấy, mới có thể canh giữ bảo vệ bên người nữ đế.

Chung Ninh nói: "Trực tiếp? Từ lúc còn ở trên biển đã không thấy tăm hơi bóng dáng các ngươi đâu rồi, vậy làm sao mà ta có thể dẫn các ngươi đi trước được?"

Lời này nói nghe qua thì có vẻ có lí, nhưng thực chất lại giống như chỉ nói cho có lệ hơn, Vương Nhất Bác cũng không muốn nói gì nữa.

Chung Ninh lại nói: "Chỉ là có một chuyện ta đã che giấu các ngươi."

"Ngươi không phải là hộ vệ thống lĩnh?"

"Đương nhiên phải, ngươi có thể đi hỏi các nữ hộ vệ khác. Chỉ là lần này nữ đế là bí mật ra lệnh cho ta đi ra ngoài tìm tróc yêu sư, người khác cũng không hề biết chuyện này, cho nên khi các ngươi nhìn thấy nữ đế thì không nên đề cập đến." Nói xong Chung Ninh lại khoát tay nói, "Mà thôi, dù sao các ngươi cũng không được phép đến gần nữ đế, lại không được nói chuyện nếu nàng không cho phép."

"Không được nói chuyện?" Vương Nhất Bác càng thêm sinh ra hoài nghi đối với chuyện Chung Ninh ra ngoài tìm tróc yêu sư, nhưng hoài nghi thì hoài nghi, mục đích của y đến đây chỉ là vì lấy chín cái vòng tay vàng còn lại, chứ không phải vì chuyện đại thụ của Hoa quốc không nở hoa mà đến.

Hộ vệ dẫn đường lại một lần nữa ngừng lại, xoay người nói: "Đợi lát nữa sẽ tiến vào trung tâm Hoa quốc, các ngươi không được nói chuyện, ta sẽ dẫn các ngươi đi thẳng đến cung điện."

Mọi người nghe xong lời này, đã có người không kìm được mong chờ trong kích động. Đây là một quốc gia chưa từng có nam tử xuất hiện, các cô nương lớn lên ở đây cũng không khác gì so với bên ngoài, không biết các nàng ấy sau khi thấy nam tử ghé thăm quốc đảo thì sẽ có phản ứng gì.

Chỉ là mỗi điểm đó thôi đã khiến người ta tò mò đến khó nhịn.

Ra khỏi khe sâu, lại đi qua thêm một vùng ngoại ô dài hơn trăm trượng, rốt cục thấy được một con đường được trải lát đá xanh. Có lẽ là bởi vì là hải đảo, đất bằng không nhiều lắm, cho nên kiến trúc nhà ở hai bên đường hầu như đều xây lên thành bốn năm tầng cao vút. Đường đi được mở ra rất rộng, cũng không phải là một đường thẳng tắp, mà ngược lại có chút uốn lượn, nhưng chỉ cần phóng ánh mắt ra xa là có thể thấy được điểm cuối.

Đường phố không có treo đèn kết hoa hay trang trí linh đình.

Càng không có cảnh tượng các cô nương xúm lại thành hàng dài đứng bên đường chào đón khách nhân.

Hơn 3000 người là khách nhân nối nhau đi vào trung tâm Hoa quốc, lại giống như chỉ là một đám kiến hôi đi ngang qua, lặng yên không một tiếng động. Ngẫu nhiên nhìn thấy một góc cửa sổ phòng ốc bị mở ra, nhưng chỉ kịp nhìn thấy một sợi tóc dài, liền thấy cửa sổ đột nhiên đóng sầm lại.

Không phải kinh sợ, mà là biểu hiện chán ghét.

Cảnh này làm cho mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không dám tin vào mắt mình.

Vương Nhất Bác cũng rất kinh ngạc, cái này cùng y tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau. Nơi này dù cho có là địa phương chưa từng có nam tử xuất hiện đi nữa, vậy thì cũng không đến mức phải đối với bọn họ ác ý tràn đầy như thế chứ.

"Chung cô nương, tại sao các nàng lại lãnh đạm đối với chúng ta như vậy?"

Hiên Viên Thanh Phong cũng hỏi: "Đúng vậy, tại sao thế?"

Tiểu tiên tữ xinh đẹp như hoa của hắn đâu, muôn vàn bông hoa ném vào trong ngực hắn đâu? Đều không nhìn thấy, thế không phải là chuyến này đi toi công rồi hay sao.

Chung Ninh nhìn bọn họ liếc mắt một cái, nói: "Không phải đối với mọi người đều lãnh đạm, chỉ là đối với nam tử các ngươi lãnh đạm." Nàng im lặng một lát, mới nói, "Số bé gái của Hoa quốc mỗi năm được sinh ra từ đại thụ là 999 người, nhưng mà trên hòn đảo này có tới hơn 80 vạn người, cho dù là sinh liên tục một trăm năm, đại thụ cũng không thể sinh đủ cho đảo mười vạn người. Bởi vì cứ mỗi năm trẻ con được sinh ra, còn có không ít lão bà bà ra đi."

Vương Nhất Bác lúc này mới nhớ tới chuyện này, nói: "Cho nên nữ tử sống ở trên đảo này, không chỉ sinh ra từ mỗi đại thụ?"

"Đúng. Hoa quốc vẫn luôn có người dân ở mười quốc gia khác chuyển tới."

Lão bà bà nhíu mày hỏi: "Các ngươi bắt đi bé gái từ các quốc gia khác, về làm con dân của Hoa quốc?"

"Những người chúng ta mang về đây không chỉ là bé gái, còn có nữ đồng, phụ nhân. Ngoại trừ những bé gái bị song thân vứt bỏ, thì còn có nữ đồng, cô nương, phụ nhân, lão phụ, đều là tự nguyện chuyển đến."

"Tự nguyện?" Vương Nhất Bác dường như đã hiểu ra cái gì, y biết bên trong mười quốc gia khác kia, có rất nhiều nữ tử đang phải chịu khổ, nhưng y không nghĩ tới, các nàng sẽ đi theo người của Hoa quốc đến sống ở hòn đảo nhỏ này, hợp thành một quốc gia độc lập chỉ có nữ nhân. "Khó trách... Các nàng không phải là không hoan nghênh người ngoại quốc tới đảo, mà là hoàn toàn chán ghét."

Những nữ tử chuyển tới nơi này, có lẽ phần lớn đều đã trải qua bất hạnh, mà nguyên nhân khiến nữ tử bất hạnh trên khắp thế gian này, lại phần lớn đều là do nam tử gây nên. Cho nên cho dù là các nàng đã chuyển đến sống ở địa phương khác, nhưng vẫn đối với các nam tử lòng mang hận ý, loại hận ý này sẽ dần dần trở thành truyền thống được lưu truyền trong nội bộ Hoa quốc, sẽ làm cho các nữ tử lớn lên từ nhỏ ở nơi này chưa từng rời đi, khi gặp được nam tử ngoại quốc các cô nương ấy cũng sẽ không hoan nghênh, thậm chí là thù địch.

Cho nên đừng nói là treo đèn kết hoa rầm rộ chào đón, các nàng chưa có cầm đá tới ném bọn họ tơi bời là may mắn lắm rồi.

Trong số 3000 người đi đến đây, cùng lắm chỉ có một hai trăm người là nữ nhân tới xem náo nhiệt, còn lại thì đều là nam nhân, bởi thế người dân trên đảo này làm sao có thể có thiện ý với bọn họ được.

Thư sinh mặt trắng hỏi: "Nếu dân chúng của bổn quốc đều không hoan nghênh nam tử, vì sao lại phải mời nhiều nam tử như vậy đến đảo? Nữ đế chắc không phải là muốn bắt người sống để luyện dược đó chứ?"

Tuy rằng Vương Nhất Bác cảm thấy cách nói này thực đáng sợ, nhưng cũng không phải là không có lí.

Ngẫm lại, thật khiến lòng người kinh sợ.

Kì quái, hết thảy đều rất kì quái.

Địa hình trên đảo nhỏ phần lớn đều là dãy núi thấp bé, không có ngọn núi nào quá cao, cũng không có quá nhiều đất bằng. Trải qua con đường trải lát đá xanh uốn lượn, lên đến lưng chừng núi, hai bên đường đi thỉnh thoảng vẫn có vài căn nhà ở, sắp sửa lên tới đỉnh, liền thấy ở trên đỉnh ngọn núi có một tòa nhà kiến trúc rất khác so với các căn nhà trước đó.

Đó chính là cung điện của nữ đế Hoa quốc.

Cung điện tọa lạc ở phía trên đỉnh núi, gần như là che khuất phần lớn dãy núi ở phía sau, bởi vì không cần đề phòng người ngoài, cho nên không có xây tường cao vây quanh, khiến người ta có thể liếc mắt một cái là thấy được tòa cung điện vừa uy nghi vừa độc đáo kia.

Bởi vì bản thân nữ đế không hề có bất luận một người thân máu mủ ruột thịt nào, cho nên hàng năm nữ đế sẽ chọn lựa ra một bé gái để đưa vào cung, dạy dỗ cho đến khi nữ đế tiền nhiệm qua đời, bé gái ấy liền trở thành tân nữ đế tiếp nhận chức vụ cùng trách nhiệm dẫn dắt Hoa quốc. Bởi vậy nên cung điện này, ngoại trừ nữ đế thì chỉ có 'nữ thế tử' cùng với các cung nữ ở, vì thế phòng ốc cũng không cần quá nhiều.

Nhưng dù sao cũng là chỗ ở cho nữ hoàng của một quốc gia, cho nên chung quanh dãy núi đều có  xây những cây cột to lớn cao đến hai ba trượng, xếp nối thành nhiều lối đi, đằng sau của mỗi cây cột đều là những cánh cửa màu son dẫn thẳng vào sảnh cung điện. Ngoài ra, ở phía sau cùng của cung điện còn có xây một tòa tháp cao, mái cong ngậm lấy minh châu, dùng cái này để phân biệt cấp bậc với các căn nhà khác.

"Chỉ dựa vào sức lực của nữ tử, có thể làm ra dạng kiến trúc tinh xảo như thế này sao?" Một người nhịn không được hoài nghi, "Chắc là vẫn có nam nhân ở trên đảo này đi."

Không có người nào đáp lại câu hỏi ngờ vực này của hắn, mặc dù trong lòng mỗi người ở đây đều cảm thấy rất nghi hoặc.

Đã sắp tới cung điện, nhưng vẫn không nghe thấy âm thanh nào khác ngoài tiếng bước chân của đoàn người, Tiêu Chiến cẩn thận lắng tai nghe lại lần nữa, nhưng cũng vẫn không nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện trong đại điện, thậm chí còn không có hơi thở của con người. Hắn giương mắt nhìn về phía tòa cung điện an tĩnh kia, nói: "Mấy ngàn người đến đây trước chúng ta, đi đâu rồi?"

Vương Nhất Bác lúc này mới lưu ý đến vấn đề này, nghĩ lại thì từ sau khi bọn họ lên hòn đảo này, đều không có trông thấy một nam tử ngoại quốc nào đi lại cả, y hỏi: "Họ không có ở trên đảo nhỏ này sao?"

Tiêu Chiến lắc đầu, nói: "Không có."

Vương Nhất Bác nghe vậy nhíu chặt mày.

Trong khi nói chuyện, bọn họ đã bước đến trước cửa cung điện, đoàn người bắt đầu chia nhau đi vào đại điện qua từng cánh cửa lớn màu son.

Cung nữ dẫn hơn 3000 người bọn họ tiến vào bên trong đại điện, không khí trang nghiêm vô hình làm cho mọi người bất giác an tĩnh lại, sau khi ổn định vị trí, liền chậm rãi chờ đợi vị nữ đế thần bí kia xuất hiện.

Một đường lặn lội đường xa, ai ai cũng đều mỏi mệt vô cùng cho nên trong lòng họ ít nhiều sẽ có chút nản lòng thoái chí. Nhiều người đã không nhịn được mà nghĩ nữ đế khả năng cao là sẽ không xuất hiện, dù sao Hoa quốc trong suốt mười ngày qua đã tiếp đón nhiều lượt người tới như vậy, hơn nữa lại còn đối đãi với bọn họ quá mức lạnh nhạt khó tưởng tưởng, cho nên bọn họ không hề chờ mong gì nữa.

Sau một lúc lâu, rốt cuộc có âm thanh cung nữ vén lên rèm châu kêu leng keng đinh đang truyền đến, khiến cho mọi người đang nản lòng lập tức ngẩng đầu nhìn qua.

Hai cung nữ nhẹ vén rèm châu lên, cung kính cúi người nhường bước cho một nữ tử da trắng như ngọc chậm rãi đi ra.

Nàng ấy dáng người cao gầy, vòng eo nhỏ gọn tinh tế. Trên người khoác một bộ trường bào màu trắng uy nghi kéo trệt trên nền đất, bên trên có thêu một đóa hoa lan thanh nhã, nửa phần tóc đen được búi lên bằng ngọc quan và gài qua một cây trâm ngọc để cố định, nửa phần kia buông thả tự do dài xuống đến eo, không có một sợi nào rối loạn. Giữa trán có điểm lên một chút màu son tạo thành một ấn kí không rõ là hình gì, và một đôi mắt cực kỳ lãnh đạm. Dung nhan khuynh thành trang điểm nhẹ nhàng, trang nghiêm mà đẹp đẽ quý giá, khiến người ta không dám khinh nhờn tôn nghiêm của bậc đế vương.

Đây chính là nữ đế của Hoa quốc, Cửu Linh.

. . .

(Hết chương 72)

Phân đoạn nho nhỏ diễn ra trong thầm lặng của Tiểu Hỏa-Nguyệt Nhi:

-Nguyệt Nhi: Ê, con chuột nhỏ, trên trán chủ nhân nhà ngươi hình như có vết thương.

-Tiểu Hỏa: Ừm, đúng là có chút đỏ.

-Nguyệt Nhi: Chẳng lẽ là bị muỗi đốt à? Ở trên mây mà cũng có muỗi hay sao?

-Tiểu Hỏa: ... Loại muỗi này ấy mà, chỉ chuyên chích kẻ nào đang yêu đương nhăng nhít.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro