C82: Vật Trong Ao (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hôn dần buông, ánh mặt trời cam đỏ rực rỡ phản chiếu trên mặt biển tạo thành từng dải sáng lấp lánh, trông giống như một bức tranh được họa nhân tỉ mỉ cầm bút tô điểm, họa tầng sóng họa mây trời, mỗi một chi tiết phong cảnh đều khiến người lưu luyến.

Vương Nhất Bác đứng ở cạnh bờ biển không ngừng phất tay về phía con thuyền đã đi xa, mãi cho đến khi chiếc thuyền kia biến mất cùng với ánh tà dương nơi chân trời, cũng vẫn không hạ tay xuống. 

Hiên Viên Thanh Phong nhịn không được thầm nghĩ, cái gì mà tà ám, một thiếu niên vô tư trong sáng có tình có nghĩa đến như vậy, sao có thể là tà ám. Nhìn đi, cho dù thuyền của nữ đế đã rời khỏi nơi này được hơn nửa khắc, ngay cả cái bóng hắt lại của thuyền cũng nhìn không thấy, vậy mà y vẫn còn đang lưu luyến không rời đứng vẫy tay đưa tiễn.

Mãi đến khi bóng đêm xâm lấn, mặt biển cũng nuốt chửng mặt trời hoàng hôn, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng chịu buông tay xuống, sờ sờ miết miết cái vòng tay vàng trên cổ tay mình một vòng, nói: "Vòng tay vàng này của ta soi ở dưới ánh hoàng hôn thật là đẹp mắt."

Tiêu Chiến gật đầu: "Phải."

Hiên Viên Thanh Phong: .....

Hắn cảm thấy sâu sắc cạn khô héo rụng lời, thì ra không phải đưa tiễn, mà chỉ là ngắm vàng của y thôi!

Hiên Viên Thanh Phong đánh mắt qua liếc hai người một cái cháy mắt, cái đôi phu phu nhà này quả đúng là một cặp phu sướng phu tùy hoàn hảo, tuyệt phối. Hắn lắc đầu, nói: "Bạn hiền, đã đưa người lên đến bờ rồi."

Tiêu Chiến hơi dừng lại, Vương Nhất Bác vội giữ tay hắn hỏi: "Ngươi muốn đi đâu sao?"

"Phải về Cửu Tiêu một chuyến." Tiêu Chiến nâng tay vỗ đầu y, cười dịu dàng nói, "Ta sẽ về sớm mà, ngươi phải ngoan, chờ ta trở lại."

Vương Nhất Bác lúc này mới thực sự xác định, lời hai người bọn họ nói lúc ở trên bãi đá, quả nhiên là có liên quan đến Thần giới, hơn nữa là có liên quan đến chuyện của nữ yêu.

Hoa quốc đảo gặp nạn lần này cũng không phải là ngoài ý muốn, dù sao nữ yêu cũng là ma vật do Ma Dạ chính tay nuôi dưỡng, hơn nữa nàng ta còn có thể khắc chế Thần giới, hai người vì đề phòng Ma giới lợi dụng điều này khởi chiến, trở về Cửu Tiêu để nói rõ ràng một chuyến, cũng là dễ hiểu.

Y gật đầu, nhìn Tiêu Chiến nói: "Ta chờ ngươi trở về."

Tiêu Chiến hơi cúi đầu thì thầm vào tai y: "Lúc trở về sẽ hái cho ngươi thật nhiều hoa tươi."

Vương Nhất Bác bật cười, hồ ly ngốc xít này lúc nào cũng chỉ để ý tiểu tiết, trọng điểm ở đây là y thích hoa hắn tặng chứ không phải đặc biệt thích hoa, này đảm bảo nói ra rồi hắn cũng không hiểu.

"Được."

Hiên Viên Thanh Phong búng búng lỗ tai, hình như hắn vừa nghe thấy bạn tốt nói muốn hái hoa cho Vương Nhất Bác? Vậy có phải là hoa viên nhà hắn lại sắp phải hứng chịu một trận đại tai ương rồi hay không? Lần trước tới đã vặt gần trụi, bây giờ còn muốn dọn sạch luôn thì mới vừa lòng phải không hả???

Cơ mà, lần này hắn lại có thể thu thêm một phong thiệp mời đến từ Hồ Thần đại nhân, hình như cũng không thiệt cho lắm.

Tiêu Chiến thấy trên bờ đã có người lục tục treo đèn lên, là thời điểm phải đi, hắn vẫn không yên tâm mà căn dặn Tiểu Hỏa Nguyệt Nhi: "Các ngươi phải chiếu cố Nhất Bác cho tốt."

Tiểu Hỏa gật đầu: "Yên tâm đi Tiêu Chiến lão đại, không có người nào thiếu đầu óc đến mức dám đánh chủ ý lên Vương Nhất Bác đâu."

Tiêu Chiến vẫn còn lo lắng nhìn mãi Vương Nhất Bác, sợ y gặp rắc rối, sợ y lại chọc phải đại yêu quái lợi hại, rồi bị thương.

"Đi thôi, bạn hiền."

"Ừm."

Vương Nhất Bác đang định buông tay ra để cho Tiêu Chiến trở về Thần giới, đột nhiên cả người bị đối phương kéo mạnh một cái, y không kịp phòng bị hơi lao người về phía trước, theo phản xạ ôm chầm lấy người hắn. Chỉ trong tích tắc như thế, trên trán y đã bất ngờ được một đôi môi nóng ấm dán lên, nơi tiếp xúc lập tức truyền đến xúc cảm tê rần, y còn nghe được tiếng tim đập không biết là của ai vang lên thình thịch thình thịch.

Hiên Viên Thanh Phong, Tiểu Hỏa, Nguyệt Nhi đều há hốc mồm.

Vương Nhất Bác cũng trợn tròn mắt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đã thấy bóng người chớp nháy thoáng qua, chớp mắt đã không thấy tăm hơi tung tích của Tiêu Chiến với Hiên Viên Thanh Phong đâu nữa. 

. . . 

! ! !


"Mẹ kiếp, họ Tiêu kia rốt cuộc là ai đã dạy ngươi làm cái việc đáng chết này hả!!!" Vương Nhất Bác tức điên người chỉ tay lên trời rống to, y còn muốn đích thân xông lên đó lôi người xuống đánh một trận. 

Rốt cuộc là ai đã dạy hư hắn, hôn xong người rồi xách quần bỏ chạy là cái kiểu tán tỉnh quái gì vậy hả?!! Tên hỗn đản đó là ai, y mà biết nhất định sẽ bằm thây hắn ra vạn đoạn!

Còn nữa, vì sao hắn không hôn môi y luôn đi, hôn trán làm cái khỉ gì chứ, đồ hồ ly ngu ngốc! ! !

Nhưng mà....

Tại sao hắn lại hôn trán y thế? Tại sao hắn lại hôn trán y? ? ?

Có phải đây là hắn đang tỏ tình với y không? 

Đây là hắn đang tỏ tình với y?

Có phải hay không? Có phải hay không?

Chắc là phải rồi...

A a a ! ! !

Vương Nhất Bác kích động đến mức suýt chút thì nhảy dựng lên, mặt đỏ, đến cả tai cũng đỏ, tim đập nhanh như trống bổ dồn dập, khiến y luống cuống không biết phải làm gì mới tốt. Y chắp hai tay lại với nhau không ngừng đi qua đi lại trên bờ biển, thỉnh thoảng lại ngóng mắt nhìn về bầu trời, giống như hòn vọng phu. 

Tiểu Hỏa Nguyệt Nhi thấy y như vậy thức thời ngồi im ở một bên không nói gì.

Nói gì chứ, người vừa mới được hôn xong, giờ mà đi qua hỏi thăm khẳng định tự thồn cẩu lương vô họng mình, chúng nó đâu có bị ngu.

Vương Nhất Bác đi được một hồi thì dừng lại trông mãi về phía vòm trời, không còn nhìn thấy thứ gì cả. Y thu hồi tầm mắt nhìn xuống bàn tay trống rỗng không có ai nắm lấy của mình, vẻ mặt mất mát không cam lòng. Cuối cùng y thở dài nói: "Đi thôi, đi tìm chỗ ăn tối."

Nói rồi, y lại nâng cổ tay lên, nhìn chiếc vòng tay bằng vàng nặng trịch trạm khắc tinh tế mà y đang đeo, y muốn nhìn ngắm nó thêm vài lần, chút nữa là phải đem đến hiệu cầm đồ đổi thành bạc trắng cả rồi.

Không lấy của nữ đế mười rương tài bảo kia, hình như đúng là thất sách thật.

Y lại thở dài một lần nữa, đột nhiên trong đám người truyền đến âm thanh nhốn nháo ồn ào, hình như là có người đang truy đuổi ai đó ở bên kia. Y mới vừa ngẩng đầu nhìn về hướng đó, liền thấy ngay một bóng người đang vọt nhanh qua đây, tốc độ nhanh đến không kịp phanh, hung hăng va vào người y như thể mặt đất gặp phải địa chấn.

Vương Nhất Bác vốn đang đứng ở trên mỏm đá gần bờ biển bị va đến mức cả người lảo đảo, thiếu chút nữa đã rớt tỏm xuống biển, cũng may thân thủ y nhanh nhẹn, nhanh chóng nghiêng người tránh được. Nhưng y lại vạn vạn không ngờ, cái tên đàn ông ẻo lả mới vừa va vào người y kia ở ngay khoảnh khắc sắp rơi vào mặt biển lại xoay người bắt lấy cổ tay của y, Vương Nhất Bác lúc đó còn chưa kịp đứng vững đã đột nhiên bị người kéo giật một cái, oanh oanh liệt liệt rơi thẳng vào trong nước. 

"Ầm ——"

Mặt biển bị chấn động vang lên tiếng nước, bọt sóng bắn cao lên đến tận ba thước, Tiểu Hỏa nhìn mà triệt để ngu luôn —— Xong đời! Tiêu Chiến đại nhân mới vừa dặn dò xong là phải chiếu cố tốt Vương Nhất Bác, ai ngờ hắn đi chưa được bao lâu y liền rơi xuống nước, đây là thể loại tiết tấu muốn bị ăn đập a!

"Vương Nhất Bác!"

Tiểu Hỏa đang muốn nhảy vào trong nước cứu người, nhưng lại bị Nguyệt Nhi bắt lấy lỗ tai một phen kéo trở về, kéo đến mức lỗ tai của nó đau nhức, bùm một cái quỳ rạp xuống bờ biển.

"Ngươi đã quên ngươi sợ nước rồi hả, còn hăng hái nhảy vào trong đó." Nguyệt Nhi sắn ống tay áo lên lớn tiếng nói, "Để cho ta tới!"

Tiểu Hỏa ôm lấy lỗ tai quỳ xuống đất, run run rẩy rẩy mà nhìn hòn than nhỏ kia dứt khoát nhảy vào trong biển, nó vội kêu to: "Ngươi chờ....."

Nhưng Nguyệt Nhi đã ầm ầm nhảy vào trong biển, còn khiến mặt biển bắn lên một chút bọt nước nho nhỏ.

"...." Chỉ là một hòn than bé tí bằng cái nắm tay, định xông vào nước cứu người bằng niềm tin bất diệt à!? Tiểu Hỏa "Phanh" một tiếng biến thành cự thú, vươn móng vuốt xuống biển vớt tất cả ba tên ngu ngốc vừa mới rớt xuống đó lên bờ. 

Đám người đang ở trên bờ quan sát biển rộng trông thấy cự thú lông đỏ to lớn bỗng nhiên xuất hiện, hét toáng lên sợ hãi co chân bỏ chạy tán loạn khắp nơi, đảo mắt một cái trên bờ liền không còn một bóng người.

Vương Nhất Bác được vớt từ dưới nước lên, quỳ rạp trên mặt đất phun ra hai ngụm nước biển, vừa tanh vừa mặn chát, y nhìn một chút tên nam nhân ẻo lả đã hôn mê bên cạnh mình, vỗ vỗ mặt hắn: "Ê, ê, tỉnh lại coi."

Nam nhân kia vẫn nhắm chặt hai mắt, trong miệng không ngừng trào ra nước biển. Vương Nhất Bác lật tay áp lên ngực hắn đè ép, bức ra mấy ngụm nước, lại thăm dò hơi thở của hắn, còn sống nhăn răng. Y vô cùng buồn bực mà ngửa người ra sau, hai bàn tay chống trên đất chống đỡ cơ thể, hít lấy hít để mấy ngụm không khí, y bị cảm giác xiêm y ướt nhèm nhẹp dính chặt vào người làm cho khó chịu, liếc mắt qua nhìn nam nhân kia một lần nữa, nhìn nửa ngày vẫn thấy hắn hình như không có dấu hiệu muốn tỉnh lại. Y lập tức đứng lên: "Đi, Tiểu Hỏa Nguyệt Nhi."

"Ơ?" Nguyệt Nhi đang ngồi xổm bên người y vắt khô quần áo hỏi, "Ngươi không cứu hắn?"

"Cứu cái rắm, ta còn chưa bắt hắn bồi thường tiền là nhân từ với hắn lắm rồi, hắn đâm vào người ta khiến ta rớt vào trong biển, đâm mạnh đến mức cánh tay ta bây giờ vẫn còn đang vang lên ầm ầm đây này."

Nguyệt Nhi ngu luôn, gãi gãi đầu, hỏi: "Ủa, cánh tay làm sao mà vang lên ầm ầm được?"

"..... Không cần phải để ý cái tiểu tiết này." Vương Nhất Bác vỗ vỗ hai tay nói, "Đi mau, đừng để cho người khác nói chúng ta đẩy hắn vào trong biển, rồi tống tiền chúng ta."

"Từ từ, Vương Nhất Bác." Tiểu Hỏa vẻ mặt hết trắng lại xanh, sau khi nhìn kỹ rõ ràng, không khỏi hóa thành dáng vẻ chuột nhỏ, lôi kéo Nguyệt Nhi lui mười bước về phía sau, lúc này mới duỗi vuốt chỉ cổ tay của y, nói "Ngươi, vòng tay vàng của ngươi...... Không, không thấy."

Vương Nhất Bác bất giác thấy không ổn, nặng nề mà nhắm mắt hít sâu một hơi, giơ tay lên hé mắt ra nhìn thử, trên cổ tay trụi lủi, so với quả đầu trọc lóc của hòa thượng còn trụi lủi hơn, làm gì còn cái vòng tay vàng nào nữa.

Y trợn mắt há hốc mồm, run run mà sờ sờ cổ tay mình, không có.... Thật sự cái gì cũng không có.....

"Tiểu Hỏa! ! !"

Tiểu Hỏa cả người run lên lập cập, đem Nguyệt Nhi đẩy lên phía trước che chắn cho mình, thò ra nửa cái đầu giơ móng vuốt lên nói: "Lúc nãy ta vớt ngươi từ dưới biển lên thật sự không có chạm vào tay ngươi, cánh tay cũng chưa chạm vào! Tuyệt đối không phải là ta trộm!"

Vương Nhất Bác nhảy qua đó muốn bắt nó, Tiểu Hỏa sớm đã có chuẩn bị lập tức xoay người chạy như bay, thoát khỏi hiện trường vụ án. Vương Nhất Bác tức giận quát lên: "Nguyệt Nhi! Bắt nó về cho ta!"

Nguyệt Nhi cũng run lập cập, nếu nàng mà dám nói một tiếng "Không", không chừng sẽ bị y đem đi làm than tổ ong nướng trong lò thật.

"Ta đuổi theo ngay đây!"

Vương Nhất Bác nhìn hai cục tròn vo một đỏ một đen bay đi mất, run run rẩy rẩy mà quỳ rạp xuống đất, vô cùng đau đớn: "Tiền của ta..... Vòng tay vàng của ta....."

Không thấy nữa, rồng bay phượng múa trạm khắc gì đó đều không thấy nữa.

Vàng không thấy, linh thú bỏ chạy.

Người yêu cũng bỏ y đi.

Y thương tâm khổ sở, thiếu chút nữa khóc ra thành tiếng, sớm biết vậy y đã lấy mười rương châu báu kia của Hoa quốc rồi.

Không đúng, cái vòng vàng kia vừa rồi rõ ràng vẫn còn ở đây, sau khi y bò ra từ trong biển thì liền biến mất, chẳng lẽ là hải tặc trộm?

Y vội đứng lên đi lại phía bờ vực vừa nãy, muốn cúi người xuống đó để tìm vàng vớt lên, nhưng nơi này là chỗ thuyền thả mỏ neo, vực không những cao mà mực nước cũng sâu vô cùng, đừng nói là y, cho dù nhân đôi y lên treo vắt vẻo ở bờ vực này, cũng với không tới được mặt nước.

Vàng còn là kim loại nặng không nổi được trên mặt nước, rất có khả năng đã chìm xuống đáy biển rồi đi.

"Tiểu Hỏa —— Nguyệt Nhi ——"

Nhưng mà hai tiểu gia hỏa kia sớm đã chạy mất dạng.

Muốn chọc giận chết y đây mà!

Vương Nhất Bác xoay người lại bắt lấy cổ áo nam nhân ẻo lả, tức giận lắc lấy lắc để, không thèm quản xem người ta có yếu ớt hay không, nói: "Ngươi tỉnh lại ngay cho ta, bồi thường vòng vàng cho ta! Bồi thường tiền!"

Nam nhân này hình như là một công tử bột, da thịt trắng trẻo mịn màng, bị y lắc tới lắc lui như động đất, lại sặc ra mấy ngụm nước, dáng vẻ đúng là bị hôn mê, không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại bây giờ. Vương Nhất Bác giận dữ đứng dậy, tâm tình bi thống đem hắn khiêng lên, chuẩn bị tìm một cái miếu hoang trói hắn lại trước, chờ hắn tỉnh lại rồi yêu cầu hắn bồi tiền.

Nhìn quần áo của tên này phẳng phiu thượng hạng, chắc là con trai cưng của gia đình giàu có nào đó, chút bạc bồi thường này hẳn là không thành vấn đề.

Vương Nhất Bác lại một lần nữa đánh mất vàng cảm thấy cực kỳ bi thương, một đường không hề dịu dàng mà khiêng nam nhân hướng trấn trên đi đến. Rốt cuộc là công tử nhà ai mà lại ngu ngốc như vậy, muốn nhảy vào trong biển tự tử, ngay cả gia đinh cũng không mang theo.

"Công tử xin dừng bước."

Vương Nhất Bác dừng lại bước chân, nghiêng đầu lại nhìn, chỉ thấy bên kia có sáu bảy hán tử đứng đó, mỗi người thân hình đều dũng mãnh khỏe mạnh, quần áo cũng giống nhau, nhìn dáng vẻ như là hộ vệ cùng xuất thân từ một trạch viện.

Y đảo đảo mắt, mỉm cười hỏi: "Đây là công tử nhà các ngươi? Các ngươi đến mang hắn trở về?"

Người cầm đầu nọ nói: "Ta là quản gia nhà họ Mai, vị công tử trên vai ngươi kia, là công tử nhà ta, vẫn mong công tử giao hắn ra đây cho chúng ta."

Vương Nhất Bác lập tức nói: "Nào có dễ như vậy, các ngươi bồi thường vòng tay vàng cho ta, ta sẽ đem người trả cho các ngươi."

Quản gia nhíu mày nhìn y: "Tại sao chúng ta lại phải bồi thường vòng tay vàng cho ngươi?"

"Bởi vì vòng tay vàng của ta bị công tử nhà các ngươi đánh mất, rớt vào biển rồi. Nếu như các ngươi không muốn bồi thường tiền thì cũng không sao, nhảy xuống biển đó giúp ta nhặt vòng về là được rồi."

Dù sao y cũng chỉ cần vòng tay vàng của mình, loại phương thức bồi thường nào cũng đều được. Nhưng mà nếu có Tiểu Hỏa Nguyệt Nhi ở đây, y đã không cần phải lãng phí cái ân huệ này rồi a.

Quản gia cười khẽ: "Xem ra ngươi đúng là cùng một hội với Chu tú tài rồi, muốn bắt cóc công tử nhà ta, còn muốn tống tiền nhà chúng ta nữa."

Vương Nhất Bác đánh giá bọn họ vài lần, nói: "Cái gì mà Chu tú tài, cái gì mà một hội. Các ngươi xem ra cũng không phải là quản gia của nhà họ Mai, hắn cũng chưa chắc là công tử nhà họ Mai. Hết thảy chờ hắn tỉnh lại rồi nói sau, cáo từ."

Y nói xong liền đi, còn chưa đi được vài bước, đã bị đám người tự xưng là người của Mai gia đó ngăn lại.

"Ngươi đừng mơ có thể mang công tử nhà chúng ta đi!"

Vương Nhất Bác nãy giờ vốn đã nhịn một bụng lửa giận, y lạnh mắt trừng bọn họ, bàn tay tụ khí quét một vòng rồi đẩy nó lên đầu ngón tay, vẽ vào không trung một hình nhân đơn giản, chú thuật y đang niệm trong miệng cũng dừng lại, y chợt lật tay chưởng hình nhân bay xuống biển. Ngay sau đó, vô số người tí hon được tạo từ nước biển xông ra từ mặt biển, bò lên trên bờ ôm lấy chân bọn đại hán tử, ríu rít giống như một đống chim sẻ nhỏ.

Đám hán tử đó chưa thấy qua loại tà môn ma đạo như này bao giờ, sợ tới mức run chân hét toáng lên.

Vương Nhấc Bác liếc mắt một cái nhìn bọn họ nhảy nhót không ngừng luống cuống tay chân, y khẽ cười một tiếng, khiêng nam nhân trên vai vững vàng rời đi.

Y đi mất hơn nửa canh giờ mới đến được trấn trên, nam nhân ẻo lả trên vai mặc dù thân hình nhỏ nhắn, nhưng cũng là đàn ông trưởng thành, xương nặng vô cùng, xách hắn đi một đường như vậy y gần như mệt muốn tắt thở tại chỗ. Y vừa mới bước vào khách điếm liền dựa vào trên mặt bàn, hữu khí vô lực nói: "Lấy... lấy cho ta một gian phòng."

Chưởng quầy nói: "Công tử muốn phòng loại nào, chỗ này của chúng ta phân phòng theo hạng, từ dưới lên, phòng hạng nhất trên lầu cao nhất tên 'Trời tạo phúc', phòng thấp hơn tên 'Đất ban ơn'....."

Vương Nhất Bác đang mệt muốn chết lười nghe tên này nói nhảm, nói: "Cho ta phòng tiện nghi nhất đi! Lầu một!"

"...."

Vương Nhất Bác hỏa tốc đem nam nhân khiêng vào trong phòng rồi lập tức buông hắn ra, đi ra ngoài tìm phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, lúc đi còn đến tìm chưởng quầy thuê một gia nhân vào tắm rửa sạch sẽ cho nam nhân trong phòng, thay quần áo khác. 

Nửa canh giờ sau y trở về, thấy nam nhân kia đã được tắm rửa sạch sẽ nằm ở trên giường, y bước lại nhìn kĩ. Nam nhân này tuổi hình như còn khá nhỏ, tầm 20 hay 21 gì đó, khuôn mặt không tuấn mĩ nhưng nhu thuận, rất vừa mắt, có thể thấy được hắn là người rất hiền hòa ôn nhu. Tay chân không một vết xước, lại còn trắng nõn nà, xem ra đúng là công tử bột.

Tốt nhất là công tử nhà giàu đi, nếu không y đã mất vòng tay vàng rồi còn tốn tiền thuê người tắm rửa cho hắn nữa, lỗ chết!

Vương Nhất Bác nghĩ đến tiền mà phát sầu.

Cũng không biết khi nào tên này mới có thể tỉnh lại.

Vương Nhất Bác thấy nhàm chán chẳng thèm nhìn hắn nữa, đi ra ngoài cửa sổ nhàn nhã ngắm trăng đêm, tóc dài vẫn để ướt theo thói quen buông dài sau lưng. Được một hồi lâu, y bỗng nhiên nghe được sau lưng có động tĩnh. Y lập tức quay người lại tiến đến cạnh giường, xem xem nam nhân kia có phải là tỉnh lại rồi hay không.

Phòng nhỏ hẹp đơn giản, y chỉ đi một bước đã tiến đến trước mặt nam nhân kia, cười nhếch miệng không có ý tốt nói: "Ngươi tỉnh rồi hả."

Ánh mắt nam nhân kia mê mang hỗn loạn, một hồi sau mới giương mắt nhìn y, thấy y không giống người xấu, khàn khàn giọng hỏi: "Công tử là ai? Tại sao ta lại ở đây?"

Cái lời thoại kinh điển đáng chết!

Đâm người ta rớt xuống biển xong câu đầu tiên nói ra lúc tỉnh lại thế nhưng lại là ngươi là ai??? Vương Nhất Bác vì muốn thuận lợi lấy tiền bồi thường vòng tay vàng, nỗ lực nhịn xuống nóng giận, tiếp tục mỉm cười nói: "Ngươi nghĩ quẩn muốn nhảy xuống biển, kết quả lại đâm phải người vô tội đang đứng vui vẻ ở trên bờ biển là ta. Sau đó ta cứu ngươi, còn đem ngươi đưa tới khách điếm."

Ngươi xem ta nhân từ như vậy, còn không mau bồi tiền!

Nam nhân kia hơi lắc lắc đầu, cẩn thận nghĩ nghĩ, hình như là có phát sinh qua chuyện như vậy thật, hắn cúi đầu nói: "Thực xin lỗi công tử, thực xin lỗi công tử, là do ta quá sốt ruột, lúc ấy đang có người truy bắt ta, ta vốn dĩ cho rằng phía trước có đường có thể đào tẩu, kết quả người quá nhiều không nhận ra là biển, càng không nghĩ tới sẽ đâm phải ngươi làm ngươi rớt xuống biển, thực xin lỗi thực xin lỗi."

Điều Vương Nhất Bác chịu không nổi nhất trên đời chính là người khác hướng y xin lỗi, huống chi còn là một tên nhóc nhỏ tuổi hơn y nhiều, y giơ tay ra nói: "Đừng xin lỗi, ta không tức giận, nhưng mà có một việc...... Ngươi đại khái phải bồi thường tiền cho ta."

Nam nhân kinh ngạc, sau lại ủ rũ nói: "Ta không có tiền.... Một đồng lẻ thôi cũng không có."

Vương Nhất Bác mặt mày nhảy dựng: "Vậy có thể liên lạc cho người nhà của ngươi đến trả, không nhiều lắm, chỉ có một cái vòng tay vàng thôi, xem cách ngươi ăn mặc, nhà ngươi khẳng định dư giả khả năng để bồi thường tiền cho ta."

Nam nhân không khỏi chần chờ, không có lập tức lên tiếng.

Vương Nhất Bác chợt nghĩ đến lời quản gia nói, bỗng nhiên cảm thấy hắn nói chưa chắc là lời nói dối, nam nhân ẻo lả này chắc không phải là nhờ vả tên Chu tú tài gì đó giúp mình bỏ trốn đi, tiết mục này cũng không phải là hiếm thấy.

"Nhóc con ngươi ở đâu? Họ gì?"

Nam nhân có chút do dự, nhưng thấy trước mặt mình là ân nhân cứu mạng nên vẫn thành thật đáp: "Ở hẻm Nam Lâm, họ Mai."

Mai? Vương Nhất Bác càng thêm khẳng định suy đoán của mình, nhóc con này chỉ sợ là thật sự đang tìm đường bỏ nhà ra đi. Thôi thì hỏi luôn tên họ đầy đủ, đợi lát nữa đi hỏi thăm nhà họ Mai kia thử xem, có phải là thật sự có một thiếu gia như vậy hay không, sau đó đòi tiền nhà hắn.

"Mai cái gì?"

"Thất Đức."

Vương Nhất Bác liều mạng chớp chớp đôi mắt, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Ngươi tên gì cơ?"

Nam nhân nhỏ nhắn lặp lại nói: "Thất Đức, Mai Thất Đức."

Vương Nhất Bác thật sự nhảy dựng lên: "Ngươi đừng có nói cho ta ngươi khi còn nhỏ có một người hàng xóm tên Lý Hạnh Nhung!"

Nam nhân kinh ngạc: "Ngươi làm sao mà biết?"

"! ! !"

Trời địu, trên đời lại có chuyện trùng hợp đến như vậy, gặp quỷ rồi!!!

. . .

(Hết chương 82)

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ha ha thật · Thất Đức online.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro