CHƯƠNG 2: ĐẶC ÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã có giai đoạn, sức khỏe Tiêu Chiến rơi vào tình hình rất xấu, mọi biện pháp can thiệp đều mang tính cầm chừng. Bác sĩ nói chỉ thay tim mới là biện pháp tốt nhất, đảm bảo cho mạng sống của anh. Họ đề xuất chị gái Tiêu Chiến làm thủ tục để cho anh vào danh sách chờ nhận tim.

Cơ thể xuống cấp nhanh, Tiêu Chiến gầy rộp đi trông thấy, làn da trở nên mỏng manh, trong suốt. Giấc ngủ càng trở nên khó khăn, anh không thở nổi. Chân phù nề, khiến anh không thể thoải mái đi lại nữa. Cuộc sống của anh gắn chặt với giường bệnh, với các thiết bị hỗ trợ và xe lăn. Chị gái gần như bỏ hết mọi công việc, thuê người đưa đón con, ngày đêm túc trực ở bệnh viện. Chị cũng gầy đi rất nhiều. Không còn khóc, cũng không thể nghĩ lạc quan thêm chút nào. Đôi mắt trĩu nặng, hốc hác. Có những khi chị ngủ thiếp đi bên giường bệnh, Tiêu Chiến để ý thấy đầu chị đã xuất hiện tóc bạc. Anh khẽ đưa bàn tay gầy guộc của mình vỗ về chị. Nói với chị sau này cha mẹ phải nhờ đến chị rồi.

Đồng nghiệp cũ, bạn bè thân thiết thời đại học đến thăm anh, bọn họ đều chuẩn bị sẵn lời động viên, nhưng cuối cùng ra về lại ngập trong nước mắt. Nhìn thấy anh, chợt những lời lạc quan trở thành vô nghĩa, lời muốn nói bị nghẹn lại. Họ quá đau lòng vì một chàng trai đang có tương lai tốt đẹp phía trước, một người đáng mến khiến ai cũng yêu quý lại đột ngột mắc bệnh. Họ không thể tin nổi đây là Tiêu Chiến ngày trước, là Tiêu Chiến mà họ ngưỡng mộ. Ngoài đôi mắt dịu dàng ra, cả cơ thể kia đều đã gầy đi rất nhiều rồi. Anh rốt cuộc lại phải động viên ngược lại mọi người, như cái cách anh vẫn động viên chị gái mình vậy.

Bạn bè anh đều nói "Vì sao ngay cả khi bệnh tật cậu vẫn ôn nhu như thế?". Con người có cốt cách, giáo dưỡng, cho dù rơi vào tình huống nào cũng không để bản thân khó coi. Vẫn giữ được sự tao nhã vĩnh viễn. Mọi thứ đều là anh đang gắng gượng, muốn sau này chết đi vẫn lưu lại trong kỷ niệm của những người ở lại hình ảnh dễ nhìn một chút. Không muốn vật vã, đau đớn, gào khóc. Nào ai có biết được anh đã tuyệt vọng đến đến cùng cực rồi.

Những ngày anh nằm viện, bạn bè, đồng nghiệp đã dùng mối quan hệ của mình hỗ trợ anh rất nhiều. Giúp anh tìm bác sĩ tốt nhất, tìm điều kiện chữa trị tốt nhất. Anh rất biết ơn họ. Nhưng anh biết bệnh của mình, vốn không phải đột nhiên, không phải ngày một ngày hai. Mà là do anh chủ quan, ỷ lại vào tuổi trẻ của mình. Không có gì là vô cớ cả, trái tim này đã âm thầm hư tổn một thời gian dài rồi. Anh là người có lỗi với nó.

Anh không dám gọi điện video với cha mẹ, chỉ những lúc nào cảm thấy thật ổn mới gọi điện cho họ. Nói rằng dạo này anh phải đi công tác thường xuyên, muốn phấn đấu thăng chức lên vị trí cao hơn. Họ vui lắm, đều đi khoe với hội bạn già của mình về đứa con có chí tiến thủ. Mẹ nói trong khu nhà họ, mọi người đều khen cha mẹ có phúc, có hai đứa con giỏi giang, hiểu chuyện. Từ nhỏ đã khiến người ta yêu thích. Bọn họ chờ anh kết hôn, có con cái, bế cháu nội nữa là toại nguyện.

Mỗi lần kết thúc cuộc gọi, nước mắt Tiêu Chiến lại rơi, sự áy náy xiết chặt lấy anh., tội lỗi bao trùm. Đến lúc họ gặp lại anh, anh chỉ còn là một cái xác khô quắp vì bệnh tật, tháng ngày về sau họ phải sống sao đây. Tiêu Chiến không dám khóc lớn, khoang ngực sẽ đau thắt lại, anh sẽ không thở được. Sợ chị gái biết được lại càng thêm suy sụp. Tiêu Chiến như một đứa nhỏ tủi thân, nhìn về phía xa ngoài kia, qua cửa sổ bệnh viện, lặng lẽ khóc, bấm chặt ngón tay để không khiến mình phát ra tiếng.

Những ngày đó, anh tận dụng những khoảng thời gian tỉnh táo để viết lại những di nguyện cuối. Về phần tài sản mà anh dành dụm bao lâu nay, muốn đem số tiền đó cho cha mẹ dưỡng già. Một phần ủng hộ vào quỹ từ thiện dành cho các em nhỏ bị bệnh tim bẩm sinh. Anh nghĩ thông rồi, dù sao tệ nhất là chết thôi. Con người ta ai cuối cùng mà chẳng phải chết. Anh được lựa chọn đi trước, thì đi trước vậy.

Tưởng chừng cuộc đời anh cứ thế mà kết thúc, nào ngờ đâu một phép màu xuất hiện. May mắn anh nhận được một món quà quý giá. Một trái tim từ một người hiến tặng xa lạ nào đó, trao cho anh cơ hội sống một cuộc đời mới.

Khi anh tỉnh dậy, cảm giác rất khác, lạ lẫm. Tuy vẫn mệt mỏi những không phải cảm giác nặng nề, kiệt sức, mà có gì đó trong cơ thể thông suốt, như một phần máy móc hỏng hóc đã được sửa lại, vận hành trơn tru.

Anh nhìn thấy bố mẹ đến thăm anh, lại thấy mẹ khóc. Chị gái anh sau khi ca phẫu thuật thành công mới báo cho họ. Để anh rể đi đón và nói với họ rằng đây chỉ là một tiểu phẩu nhỏ ở tim, tình hình rất ổn.

Đáng tiếc là bọn họ là con cái, cho dù có thông minh, có khéo léo thế nào làm sao qua mắt được cha mẹ mình. Cha họ lén đem đơn thuốc Tiêu Chiến chụp hết lại gửi qua hỏi người bạn từng làm bác sĩ, chính là người từng chữa bệnh tim cho Tiêu Chiến từ nhỏ. Liền phát hiện được đây là thuốc dùng trong loại bệnh gì, phẫu thuật nào.

Mẹ bọn họ cũng không tin đây chỉ là tiểu phẫu nhỏ, vì cơ thể Tiêu Chiến đã hao mòn rất nhiều.

Nhân lúc Tiêu Chiến nghỉ ngơi, cha mẹ kéo chị gái và anh rể ra một góc riêng

"Tiêu Tình con mau nói rõ cho mẹ, em con đây là bệnh gì?"

Chị gái lúc này vẫn cố tình nói nhẹ bớt bệnh tình của em trai

"Như chồng con đã nói rồi đó thôi, đây chỉ là tiểu phẫu nhỏ ở tim thôi, phẫu thuật thành công, thuận lợi. Em con sẽ mau chóng khỏe lại thôi, mẹ đừng quá lo lắng"

Tiêu Tình nói xong, ánh mắt như cầu cứu hướng về chồng mình. Trần Xuyến choàng vai vợ, thuận theo đó mà dỗ dành bố mẹ

"Ba mẹ đi đường xa đã mệt, con đưa ba mẹ về nhà nghỉ ngơi trước nhé. Hai nhóc nhỏ chắc cũng nhớ ông bà lắm rồi"

"Tiêu Tình, Trần Xuyến bố mẹ không cần hai đứa an ủi, dỗ dành, rào trước đón sau đâu. Chúng ta đã sống đến tận tuổi này rồi, có chuyện gì chưa từng chứng kiến qua chứ. Các con không lừa được bọn ta đâu. Cho dù hôm nay con đến báo Tiêu Chiến không qua khỏi trên giường phẫu thuật, chúng ta cho dù đau khổ vẫn phải đón nhận tin dữ. Chúng ta sinh các con ra, nuôi các con lớn, bảo vệ các con. Không cần các con đem hết những đau khổ, bệnh tật giấu giếm xem như cách đó để bảo vệ chúng ta. Nếu như em con không qua khỏi, có phải những tháng ngày nó còn sống chúng ta không được kề cận, chăm sóc, tâm sự. Lúc biết tin chỉ nhận về một cái xác. Đó gọi là nghĩ cho cha mẹ sao hả?"

Cha Tiêu Chiến nói chuyện ngữ khí trầm ổn, lại khiến vợ chồng Tiêu Tình không biết phản bác như thế nào. Hóa ra bọn họ cho dù bao nhiêu tuổi, trước mặt cha mẹ vẫn mãi chỉ là đứa trẻ thôi. Họ vốn dĩ mạnh mẽ hơn con cái mình rất nhiều. Họ mới chính là điểm tựa vững chãi cho con cái mình.

"Bố mẹ, con xin lỗi, là con sai rồi, không nên giấu hai người. Nhưng con sợ lắm, con không biết làm sao. Con sợ Tiêu Chiến không qua khỏi, sợ bố mẹ đau lòng chịu không nổi, sợ con sẽ không thể vượt qua được nếu như em không còn sống nữa. Con sợ lắm"

Tiêu Tình khóc lớn, bao nhiêu nỗi niềm tuôn ra. Mẹ ôm chặt cô vào lòng vỗ về. Nước mắt lần này không còn là đau khổ nữa, nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Khi khóc xong, cô đem mọi chuyện kể rõ ràng với cha mẹ. Họ nghe xong đều trầm lắng một lúc lâu.

"Được rồi, Trần Xuyến con đưa Tiêu Tình về nghỉ ngơi đi, thời gian qua nó đã vất vả rồi. Cả tinh thần và sức khỏe đều xuống cấp. Về nghỉ vài hôm đi, ở đây có bố mẹ rồi"

Mẹ bắt đầu phân công công việc.

"Nhưng, bố mẹ lớn tuổi rồi, bọn con ...."

Vợ chồng Tiêu Tình có chút đắn đo

"Nghe lời, bọn ta chỉ là lớn tuổi hơn các con, mỗi ngày sức khỏe đều rèn luyện tốt, không vất vả như mấy đứa. Trước kia có khó khăn nào chưa trải qua chứ. Chăm sóc con mình, chút việc nhỏ này còn phải nghĩ nhiều sao."

Bố bọn họ dứt khoát xua bọn họ đi về. Dặn dò cứ nghỉ ngơi cho tốt, mọi việc giao lại cho bố mẹ. Tranh thủ nghỉ ngơi, lo cho con cái.

Tinh thần Tiêu Tình tốt lên trông thấy, cô cảm thấy thật là có bố mẹ ở bên cạnh, những việc nặng nề đều sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Cô cùng chồng trở về, tính toán chuẩn bị những việc sau khi Tiêu Chiến ra viện.

Tiêu Tình và Trần Xuyến đi rồi. mẹ Tiêu Chiến ngay lập tức ôm lấy chồng mình khóc, bà không kiềm nén được nữa. Cho dù mạnh mẽ, kiên cường thế nào vẫn sẽ rất đau đớn khi nhìn thấy con mình bị bệnh tật dày vò, suýt chút nữa mất con. Cho dù mọi phẫu thuật diễn ra suôn sẻ đã vài ngày, tình hình Tiêu Chiến đã ổn, họ vẫn luôn thấy thấp thỏm, sợ hãi. Nghĩ đến những ngày qua, hai đứa con mình đã cùng nhau chịu qua bao nhiêu khổ sở, sợ làm cha mẹ đau lòng bà lại không nhịn được khóc lớn. Hai vợ chồng già ôm nhau tự an ủi chính mình.

"Được rồi, không sao rồi, mọi việc về sau sẽ tốt hơn mà"

Cha Tiêu Chiến lau nước mắt cho vợ mình. Động viên bà rằng khó khăn đã qua, Tiêu Chiến sẽ khỏe lại sớm.

Gia đình chính là như vậy, chính là mỗi người sẽ trở thành điểm tựa cho nhau, là sợi dây liên kết bền chặt, là ánh sáng trong đêm khuya để người còn lại trở về nhà.

Quá trình phục hồi dài, Tiêu Chiến đều ra sức phối hợp với bác sĩ. Được sự chăm sóc của cha mẹ và chị gái, sức khỏe của anh đã dần chuyển biến tích cực hơn, đã có da có thịt, gương mặt đã có sự hồng hào. Đồng nghiệp và bạn bè đều đùa rằng Tiêu Chiến ra ngoài hô mưa gọi gió thế nào không biết, về nhà lại là út cưng của cha mẹ và chị gái. Ai nấy đều lạc quan tin rằng sức khỏe anh sẽ trở về như xưa. Đồng nghiệp cũ nói rằng, vị trí làm việc vẫn chờ anh quay về.

Anh rất cảm động và trân quý tình cảm của mọi người, nhưng anh trước ngưỡng cửa sinh tử đã rất rõ ràng, về sau sẽ không bán mạng vì tiền nữa. Anh đã có kế hoạch dài cho tương lai phía trước. Anh phải sống để cho đi nhiều hơn.

***

Sau khi phục hồi kha khá. Tiêu Chiến theo cha mẹ về nhà tĩnh dưỡng vài tháng, họ muốn chuyển việc điều trị của anh về bệnh viện lớn gần nhà. Tiêu Chiến muốn suy nghĩ kỹ về việc này. Sau một đoạn thời gian về sống cùng cha mẹ, sức khỏe ổn định hơn. Anh quyết định quay lại bệnh viện anh đã điều trị. Anh nói rõ quyết định này với cha mẹ, vì anh muốn đền đáp lại nơi đã giúp đỡ anh vượt qua bệnh tật. Muốn làm thứ gì đó có ích và ý nghĩa, muốn một ngày gặp được thân nhân người đã cho anh trái tim. Hy vọng được cha mẹ ủng hộ.

Cha mẹ dĩ nhiên lo lắng, nhưng không ngăn cản. Họ biết Tiêu Chiến giành lại được mạng sống từ tay tử thần là sự giúp sức của biết bao người. Sống phải biết đền ân. Họ hiểu anh đã qua một lần kiệt quệ, sẽ thấu tỏ được giá trị của những ngày sống bình thường. Sẽ biết trân trọng bản thân hơn. Hơn nữa, thành phố đó Tiêu Chiến đã gắn bó hơn mười năm, là một phần cuộc đời, cho dù thế nào cũng có nhiều phần thân thuộc của cả tuổi trẻ.

Ngoài tất cả những điều đó, còn một thứ nữa khiến Tiêu Chiến buộc lòng phải quay trở lại. Vì trái tim mới trong lồng ngực luôn thôi thúc anh, anh nhung nhớ nơi ấy đến kỳ lạ, nôn nao không thể không trở về. Giống như buộc phải trở về nơi nào đó cực kỳ cực kỳ thân thuộc. Có lẽ chủ nhân của trái tim rất gắn bó với thành phố ấy. Nếu đã như thế, anh sẽ giúp người ấy toại nguyện.

Và anh muốn tìm lý do, vì sao giữa vô vàn người trong danh sách đợi được nhận tim, anh lại là người được chọn. Chị gái anh đã nói, nếu có thể dùng tiền bạc, quan hệ để giành lấy trái tim cho anh thì chị sẽ làm. Nhưng chị biết anh mà biết được điều đó sẽ rất oán hận. Anh luôn coi trọng tiền bạc, tuyệt nhiên không muốn dùng tiền bạc để lấy đó tranh giành với những người yếu thế. Anh biết chị gái mình là người chính trực, sẽ không làm chuyện trái lương tâm như vậy. Thế nên, chỉ có một nguyên nhân duy nhất là anh đã được người hiến tặng trực tiếp chỉ định. Người đó là ai, sao lại tặng thứ quý giá như vậy cho anh. Anh có ý nghĩa quan trọng đặc biệt với người ấy hay chăng. Nếu không sao có thể nhận được đặc ân lớn như vậy.

- Hoàng Di Dung - 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro