Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ác nam đứng đầu thiên hạ lại biến thành nam phụ hi sinh, phải làm sao đây?

"Kí chủ, đây là lần thứ nhất, ngươi trở thành nam phụ hi sinh, nhiệm vụ lần này của ngươi là..."

"Hi sinh? Trong từ điển của ta không hề có hai từ này..muốn ta hi sinh bảo vệ phản diện? Nằm mơ!"

Vút! Chát Chát!

- Thằng oắt con!

- Này thì chạy này, cho ngươi chết!

- Ngươi còn chưa thay chúng đưa hết tiền cho ta đâu!

- Mẹ kiếp! Đúng là đồ ăn hại, không khác gì mẹ ngươi!

- Lũ vô dụng, ta nuôi ngươi mấy năm mà ngươi..ăn không uống không, ngay cả một đồng cũng không kiếm được, ta để ngươi sống còn có ích gì chứ? Ăn hại!

Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn hai con người trước mặt..Người vừa đánh hắn là cha nuôi hắn, người phụ nữ bên cạnh là mẹ nuôi hắn..hừ..chẳng qua cũng chỉ là lũ vô dụng!

- Ngươi nhìn ta kiểu gì đấy? Thằng khốn! Ngươi chán sống rồi à?

Bà ta bước đến nâng cằm hắn lên..gương mặt ác độc không giấu đi đâu được, bà ta cười nham hiểm..

- Thôi, ông không cần ra tay nặng thế! Lỡ đánh chết nó chúng ta còn buôn bán kiếm tiền thế nào nữa, tha cho hắn lần này đi, đừng đánh nữa!

- Muốn đánh cũng đừng đánh vào mặt.

- Cứ đâm kim vào những chỗ không nhìn thấy được là xong!

- Đâm kim khâu vào từng mảng da thịt rồi xối nước ớt lên, cứ đâm vào lại rút ra..cho hắn cảm nhận được nỗi đau thấu tận xương tủy. Sống không bằng chết!

Vương Nhất Bác cắn mạnh vào tay bà ta, dòng máu đỏ phun ra, là dòng máu ác độc, máu lạnh của những con quỷ đội lốt người.

- A!

- Súc sinh! Ngươi dám cắn ta? Mau nhả ra!

- Thằng khốn! Mày muốn làm phản hả?

BỐP!

Ông ta đá mạnh vào bụng hắn không thương tiếc, miệng thối không ngừng sỉ nhục..

- Đáng lẽ ta nêm tìm người bán quách đồ súc sinh nhà ngươi vào Lan Trác Viện làm nô tài thấp kém nhất!

- Hừ! Không cần bán vào Lan Trác Viện. Cứ bán nó vào Thẩm Đốc làm vợ của mấy tên côn đồ hoặc là nam sủng cho mấy tên công tử có tiền!

- Ta có nghe nói ở Thành Trâm có quan gia mua người khắp nơi giá năm lượng bạc nhưng tính tình hắn nóng nảy, xưa nay ghét mấy kẻ hầu không biết nghe lời...

- Ngươi cứ thích chạy như thế là không được, xem ra phải gọt một bên xương đầu gối của ngươi thì vụ mua bán này mới thành công được!

Bà ta móc ra một con dao sắc bén chuẩn bị đâm từng nhát vào người Vương Nhất Bác thì..

BỘP!

- Kẻ nào?

ẦM! PHỊCH!

"Hắn là phản diện lần này hả?"

Tiêu Chiến kịp thời xuất hiện đưa tay ra kéo hắn lên..

- Ngươi..yếu quá.

"Túc chủ, giờ người là nam trưởng lão công lực thâm hậu, dưới một người trên vạn người của Kỷ Hoàng Môn!"- Hệ thống: yz. Chỉ mình Tiêu Chiến mới thấy..

"Con gà yếu ớt này sao có thể so với ngươi được!"

"Con gà yếu ớt này sao trở thành phản diện được chứ?"

"Túc chủ xem đây!"

Tít tít!

"Hắn là Vương Nhất Bác, là phản diện của thế giới này. Gia cảnh bần hàn từ nhỏ, bị cha mẹ nuôi đem bán nhiều lần, nhưng do duyên số mà được và Kỷ Hoàng Môn. Sau lại vì ôn dịch mà bị Ma khí xâm nhập, vì tâm chí không kiện định mà sa đọa vào Ma đạo. Nữ chính của thế giới là Nhược Kha, là cháu gái Môn chủ đồng thời là công chúa đương triều, nhận được muôn vàn sủng ái. Cô ta một lòng muốn trở thành Môn chủ của Kỷ Hoàng Môn, Vương nhất Bác cũng là một trong số đông người ái mộ cô ta. Mà túc chủ là trưởng lão Môn phái - Tiêu Chiến đạo tôn vẫn là tên thật của ngươi, là người cố chấp không biết biến báo, còn thường xuyên gây khó dễ nữ chính, là chướng ngại vật trên con đường trở thành Môn chủ của cô ta. Thế là cô ta hợp tác với Vương Nhất Bác lúc ấy đã theo Ma đạo hút hết linh lực của ngươi, sau khi cắt hết gân tay gân chân của ngươi thì đẩy ngươi xuống vách núi sâu."

"Nhiệm vụ của túc chủ bây giờ là phi thăng thành công với thân phận Tiêu trưởng lão, đồng thời vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Nhược Kha, ngăn nhân vật phản diện bước vào con đường Ma đạo. Nếu túc chủ từ chối làm nhiệm vụ, linh hồn sẽ mãi mãi bị giam cầm ở thế giờ này. Tổng kết nhiệm vụ thế giới:

1. Ngăn chặn nhân vật phản diện bước vào Ma đạo.

2. Túc chủ phi thăng thành công đến được cảnh giới đại năng."

- Nhóc này...căn cốt quá tệ, số không có quý nhân phù trợ, số trời đã định là phải chịu nhiều tai ương khổ sở. - Tiêu Chiến lải nhải một mình

- Ư...

TÍT!

"Nhiệm vụ ẩn: Nhận được điểm thận cảm của phản diện Vương Nhất Bác."

"Túc chủ ngươi vừa khởi động nhiệm vụ ẩn này!"

"Nhiệm vụ ẩn gì cơ?"

"Độ thiện cảm của phản diện với ngươi, nếu đạt 100 điểm coi như hoàn thành nhiệm vụ ẩn, sẽ nhận được thêm phần thưởng, hiện tại đọ thiện cảm của Vương Nhất Bác với ngươi là 13.''

"Ngươi vừa nói hắn là một trong những kẻ cuối cùng sẽ giết ta?"

"Chuẩn!"

"Vậy dứt khoát giết hắn luôn là được!"

Tiêu Chiến lấy kiếm ra chỉ thẳng mặt Vương Nhất Bác, nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lạnh như dao.

"Bình tĩnh đi túc chủ! Giết cậu ta thì nhiệm vụ chúng ta khỏi làm luôn đó!"

"Đừng quên giờ ngươi không còn là chủ thần của 2000 thế giới nữa! Ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể nhận thưởng, khôi phục thể xác và linh thức!"

"Giờ không nghĩ cách tăng độ thiện cảm của phản diện thì mấy ngày nữa hắn sẽ được Nhược Kha cứu và thích Nhược Kha!"

"Chỉ vì thích nữ chính mà hắn tiếp tay cho cô ta làm xằng làm bậy à?"

"Thằng nhóc này đúng là có mắt như mù."

"Nếu đã ngu dốt như thế thì giải quyết luôn là xong, còn nữ chính giả nai Nhược Kha...ta sẽ giải quyết cô ta sau!"

"Không được, túc chủ! Theo kế hoạc thì ngươi phải cứu hắn ta đã (nếu không bộ truyện của chúng ta kết thúc từ chương 1 luôn đó!)"

"Ta biết rồi!"

Nội tâm Tiêu CHiến: Con heo này phiền phức ghê!

Phù!

Vương Nhất Bác ôm chặt chân y theo bản năng..

"Không phải hắn rất yếu sao?"

- Cứu..cứu ta với..

"Túc chủ, cậu ta sắp chết đói rồi, trên người cũng toàn là vết thương nữa..."

"Haizz"

- Ngươi chọn đi.

"Một đêm đủ răng"Hoàn, Bột "nhìn là không quên", Bánh ngô hồi sinh, "Thi được hạng nhất"Đan

Vương Nhất Bác:...

"Túc chủ, hắn ta sắp ngất đến nơi rồi còn chọn gì nữa! Cho cậu ta uống thuốc đi!"

- Há miệng ra.

"Cao thủ Tiêu Chiến trên Tiên giới quản lý 2000 thế giới trong mấy vạn năm, chắc đây là lần đầu tiên cho người khác uống thuốc nhỉ? Không biết thế này cứu người hay giết người nữa..."

- Phiền thật.

Y cẩm bình thuốc lên đổ hết vào miệng, đút vào miệng hắn. Vương Nhất Bác kinh ngạc mở to mắt. Người này vậy mà lại hôn hắn!?

End chương 1





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro