Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chiến Chiến à, những năm nay con sống một mình như thế nào?

- Nếu mẹ muốn nghe cũng không phải là không thể. - Y đáp.

"Tự nhiên..có dự cảm không lành.."

"Tiêu Chiến từ nhỏ đã sống ở Cô nhi viện, sau khi được nhận nuôi ngoài ý muốn mất cha mẹ nuôi, sống một mình 10 năm. Bởi vì kết quả học tập không tốt với tính cách yếu đuối nên thường xuyên bị bắt nạt...Sau một lần bị bắt nạt thì tinh thần hoảng hốt bị xe đụng.."

"CUT! CUT!" - Một bên chú heo hường hoảng hốt, vội vàng khuyên y dừng lại, đừng nói thêm gì nữa.

"Túc chủ, túc chủ! Nói tiếp là đến kết cục của nguyên chủ luôn đó! Làm phiền ngươi nghĩ đến cảm nhận của người nhà đi!"

"?"

Một bên ba mẹ Tần nước mắt ngắn nước mắt dài:

- Con trai đáng thương tội nghiệp của tôi...huhu..

- Tiểu Chiến..tội nghiệp thằng bé...

Tần Hi Viện cũng không khác gì ba mẹ mình:

- Thì ra Chiến Chiến chịu khổ nhiều như vậy, mình phải đối xử thật tốt với em ấy, không để em ấy chịu cảnh giống cuộc sống trước kia nữa..

Một nhà bốn người, một người không hiểu chuyện gì, ba người còn lại thì thi nhau khóc..

Nội tâm Tiêu Chiến: Có cần phải màu mè vậy không?

"À thì ra trong mắt túc chủ tình cảnh cảm động này được cho là làm màu.."

Bỗng Tần Hi Viện bước lại phía y, khuôn mặt ôn nhu, cất giọng nhẹ nhàng:

- Đi thôi Chiến Chiến! Anh dẫn em đi thăm quanh nhà.

- Ừm!

Tần Hi Viện quay sang cười với ba mẹ mình, trong tim hắn giờ đây đang vô cùng hạnh phúc, hắn cất giọng lễ phép:

- Ba mẹ, Chiến Chiến mới đến đây lần đầu, con dẫn em ấy đi quanh nhà một chút.

- Được! Các con đi đi, để mẹ bảo đầu bếp chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút.

___________________________

Bước đến đầu cầu thang, y bỗng dừng lại hỏi Tần Hi Viện:

- Chị muốn dẫn em đi xem cái gì?

- Qủa nhiên không thể giấu được em.

Tần Hi Viện bước đến cửa 1 căn phòng, cô ngước mắt nhìn con người trước mặt, ánh mắt dịu dành, trìu mến. Đáp lại ánh mắt đầy yêu thương của chị mình, Tiêu Chiến cất giọng tỉnh bơ:

- Không giấu được em là chuyện bình thường=))

Tần Hi Viện khóe miệng co giật, cô không ngờ cậu em trai này lại là con người tự tin vào bản thân đến như vậy, hắn cười gượng:

- Cửa phòng đó! Em tự mình mở ra đi!

Y rũ mi, từng bước từng bước bước đến, y đưa tay mở cách cửa ra.

LẠCH CẠCH!

Tiêu Chiến bất ngờ nhìn mọi thứ trước mắt mình, y vô cùng ngạc nhiên, trước mắt y là một căn phòng vô cùng sang trọng, sạch sẽ, hai màu chủ đạo hồng trắng kết hợp với những ánh đèn xanh vàng đỏ làm căn phòng sáng bừng lên.

- Đây..đây là..

- Tất cả đều là ba mẹ chuẩn bị cho em những năm qua.

- Chiến Chiến..Thật ra..họ chưa bao giờ từ bỏ tìm kiếm em. Trong lúc họ tuyệt vọng nhất, ba đã đề xuất chuẩn bị cho em 1 căn phòng, mẹ mới có thể giải tỏa nỗi đau thương trong lòng.

- Sau khi tìm được em, ba mẹ muốn đưa em về Trần gia, nhưng mà sau đó họ muốn tôn trọng quyết định của em, chờ em đồng ý trở về, mới đưa em tới nơi này.

- Nhưng em là con trai, em không thích màu hồng, quá hường phấn.

- ...

"Ký chủ, ngươi đừng phá hỏng bầu không khí ấm áp cảm động như vậy chứ!!"

____________________

Sau khi rời Tần gia, Tiêu Chiến đang trên đường đi về nhà, y dạo bước trên con đường đông đúc, xe cộ tấp nập, xung quanh ồn ào làm cho y cảm thấy đau đầu. Ngày trước ở Kỷ Hoàng Môn, nơi đó mặc dù nhiều người những cũng không đến nỗi ồn ào đến như vậy.

"Thế nào ký chủ? Hôm nay có phải bị vợ chồng Trần gia làm cho cảm động rồi phải không?"

"Cảm động? Đó là cái gì?"

''Ặc!" - Heo hường bất lực

"Nhưng mà lúc ở chung với họ, ta cảm thấy trong lòng có chút nóng lên, giống một khối ngọc ấm áp đặt trước ngực, loại cảm giác này...."

"Weooo..Ký chủ, ngươi cuối cùng cũng thông suốt rồi!!"

Không để Heo hường được phấn khích thêm một phú giây nào nữa, y nói tiếp:

"...Người nhà Tần gia dùng pháp thuật gì lên người ta vậy?"

"..." Heo hường bất lực x2

"Thế giới này không thể tu tiên! Không có pháp thuật! Ôk?"

"Haizz...Ký chủ, ngươi đừng nghĩ nữa, càng nghĩ càng thấy sai.."

"Heo, ngươi đừng nghĩ vớ vẩn nữa!"

"Bổn tọa tu hành mấy vạn năm, sao có thể thứ tình cảm này làm cảm động được?"

!!!?

"Vương..Vương Nhất Bác?"

"Sao hắn lại ở đây?"

Nhìn người nam nhân trước mắt, mặt Tiêu Chiến không tự chủ được mà đỏ dần lên...

Vương Nhất Bác đang đứng dựa lưng vào tường, tay cầm quyển sách, ánh mắt chăm chú vào từng dòng chữ, khuôn mặt đẹp trai lạnh như băng, toàn thân toát lên khí chất lạnh lùng đến mê người.

"Hehe..Hiện trường vả mặt cực mạnh!!"

END CHƯƠNG 31











































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro