Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Có con, không thích chạy mau!!!!!

——

Omega mang thai thật sự rất biết làm khổ hắn.

Suốt mấy tháng nay, không biết bao lần Vương Nhất Bác nửa đêm bị mỹ nhân ngư vỗ tỉnh, nhìn y hai mắt đẫm lệ lên án mình: "Ngươi vừa đẩy ta ra, sao lại đẩy ta ra, ngươi không muốn ôm ta ngủ?"

Vương Nhất Bác vô tội híp mắt: "Không có đâu bảo bối, ngoan, ngủ tiếp đi..."

Nói xong kéo Tiêu Chiến vào lòng dỗ dành rồi mới ngủ.

Càng đau đầu hơn chính là, bảo bảo trong bụng dần lớn, cảm giác áp bức trên tuyến tiền liệt Omega cũng ngày càng rõ ràng. Tiêu Chiến vốn đã nhạy cảm, giờ lại luôn phát tán tin tức tố, đỏ mặt chạy đến chỗ Vương Nhất Bác nức nở kêu khó chịu.

Tháng càng lớn việc này càng thường xuyên xảy ra, về sau đến đi bộ cũng run, đi đâu cũng cần Vương Nhất Bác đỡ. Buổi tối ôm hắn ngủ, ban ngày chạy đến căn cứ.

Cũng không để ý các Alpha cao to lực lưỡng ngửi được tin tức tố của bọn họ có khó chịu hay không. Mỗi lần binh sĩ nhìn thấy Tiêu Chiến đều giống như gặp kẻ địch, không dám ngăn người của Trung tướng, chỉ có thể cách xa vài bước nhìn theo, đợi đến khi y tìm được Vương Nhất Bác hoặc Phó tướng của Vương Nhất Bác mới yên tâm.

Đùa sao, nếu phu nhân xảy ra chuyện ngay trước mắt bọn họ thì biết làm thế nào?!

Khẩn trương xong còn thường len lén cảm thán, Omega đẹp nhất liên bang quả nhiên xinh đẹp.

Sự lo lắng của các binh sĩ Alpha này vẫn chưa là gì. Trước khi Tiêu Chiến chạy đến, Phó tướng cũng bị dọa không nhẹ, hốt hoảng chạy vào báo cáo với Vương Nhất Bác.

Thủ trưởng nghe xong xoa xoa mi tâm hỏi: "Y lại chạy đến một mình?"

"Đúng vậy, nói đến tìm ngài. Căn cứ đông người, cũng không ai dùng miếng dán tin tức tố, hay là tôi hộ tống..."

Vương Nhất Bác nhấc chân rời đi, không chờ cậu nói xong đã mở miệng: "Lần sau trực tiếp đưa y đến phòng làm việc của ta. Khu A có sĩ quan nào nhàn rỗi? Gọi đến."

Phó tướng biết đây là muốn trốn việc, nghe vậy khóe miệng giật giật, vội vã chạy đi sắp xếp.

Chờ Vương Nhất Bác dặn dò công việc xong trở lại văn phòng, Tiêu Chiến bật người lao về phía trước, vùi vào lòng hắn, điên cuồng thưởng thức tin tức tố trên áo.

"Sao lại chạy ra ngoài? Khó chịu?"

Vương Nhất Bác bế y ngồi xuống, Tiêu Chiến không vui, đứng dậy ngồi lên người hắn, động tác hơi mạnh, bị bảo bảo trong bụng chèn vào điểm nhạy cảm, ưm a vài tiếng đã vịn hắn lên cao trào. Mắt y đỏ lên, đáng thương rên rỉ, liếm môi Alpha, nói: "Nhất Bác, ở nhà đã ướt rồi, thật khó chịu..."

Trên đùi Vương Nhất Bác là cánh mông mềm mại đẫy đà, bên tai là tiếng thở dốc yêu kiều, trong nháy mắt bụng dưới căng thẳng.

"Ướt ở đâu? Ta sờ xem."

Hắn ôm hông nhỏ hôn đáp lại. Bàn tay chai nhẹ vén áo lên, vỗ về chơi đùa hõm lưng mê người của Omega, chưa được hai cái đã khiến mỹ nhân ngư vừa lên đỉnh cả người khô nóng, tin tức tố bay tán loạn trong lòng, nũng nịu khóc.

"Nhất Bác... Ha ~ tiến vào, vào trong ta đi ~ ô ô..."

Mỹ nhân có vẻ rất khó nhịn, không ngừng chui rúc vào lòng hắn, liếm mút yết hầu, cắn ngón tay hắn khóc thút thít. Alpha bị ánh mắt kia quyến rũ, cố nén cơn sốt ruột, nhớ đến lời dặn của y sĩ, chỉ có thể đặt người lên bàn, cởi quần tách chân y ra.

Giọng hắn khàn khàn, biểu hiện động tình: "Kẹp lấy."

Vì vậy khe hở giữa hai chân mỹ nhân kẹp lấy dương vật thô to, quy đầu cọ đến cửa động, bên trong giật giật phun ra dâm dịch tưới ướt hắn.

"Hưm a ~ ha!!! Nóng quá, Nhất Bác..."

Dương vật nóng rực, Tiêu Chiến bị cởi quần ấn xuống, hưng phấn ngửa đầu rên hừ hừ, vừa lắc mông vừa thở gấp hỏi: "Lão công ưm ha ~~!! A ~ muốn chơi ta trong phòng làm việc sao?"

Một giây sau đã bị Vương Nhất Bác chặn miệng lại, trừng mắt uy hiếp: "Đừng kêu lớn như vậy, hành lang có người, biết không?"

Tiêu Chiến đồng ý nhịn xuống, nhưng da thịt nơi đùi mềm mại và khe hở đều không chịu được bị đùa giỡn, chưa bao lâu đã bắt đầu ô ô rên rỉ.

Đôi chân trắng nõn gác lên vai hắn, chạm vào quân hàm kim loại lạnh lẽo trên cầu vai, khẽ run rẩy, kéo hắn hạ thấp xuống. Mỹ nhân ngẩng đầu lên rơi vào nụ hôn triền miên với Trung tướng, thích chết được, cả người mềm nhũn.

"Hôm nay ngoan thế, bình thường cũng ngoan như vậy là tốt rồi."

Vương Nhất Bác sờ bắp đùi y, đẩy nhanh tốc độ di chuyển dương vật giữa hai chân. Tiêu Chiến bị cọ quá nhanh, thân thể nằm trên bàn lắc lư, đưa tay che bụng, đôi mắt mơ màng: "Nhẹ chút... Bảo bảo, bảo bảo..."

"Ngươi còn nhớ mình có bảo bảo? Mang thai mà suốt ngày chạy đến nơi nhiều Alpha như thế?" Vương Nhất Bác chậm lại, cúi người hôn không cho y nói thêm lời nào. Mỹ nhân ưm a hai tiếng, cuộn ngón chân, run rẩy bắn ra tinh dịch, may mà không dính lên y phục.

"Bảo bảo nhớ ngươi, ta cũng hết cách."

Vương Nhất Bác biết y nói dối. Không phải bảo bảo, là người mang bảo bảo nhớ hắn.

Tạm không nói đến chuyện y dính người quá mức và luôn luôn ướt đẫm, Omega đang mang thai còn rất khó dỗ.

Mấy việc nhỏ như bận rộn về nhà muộn nửa tiếng hay buổi tối không mua được bánh kem mà Tiêu Chiến thích, trước kia chỉ cần hôn mãi không dứt là có thể giải quyết. Bây giờ thì không, Omega dễ giận hơn rồi, không ấn xuống giường làm thì không xong.

Nhưng vùng bụng mang thai của Omega nam không được ổn định, Vương Nhất Bác căn bản không dám đâm thẳng vào.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể liếm mút cửa động hoặc dùng tay thỏa mãn y, người mang bảo bảo thì sướng rồi, hắn chỉ có thể kìm nén.

Tệ hơn là Omega thoải mái xong vẫn còn giận, Vương Nhất Bác cũng chỉ có thể kìm nén tiếp.

Hắn vốn không biết nói lời ngọt ngào, vài lần như vậy, khó tránh khỏi phiền muộn. Đành vừa phát tán tin tức tố dỗ dành vừa ôm y hôn hôn, thầm nói bảo bảo mau ra đời đi, Tiêu Chiến thế này quá cực khổ, không khác nào liên tục đến kỳ động dục.

Nói thì nói như thế, một năm sau trong nhà có thêm hai bảo bảo nhỏ, thủ trưởng lại thấy hối hận.

Hắn nhìn mỹ nhân ngư cả ngày nằm lì trên giường chơi đùa với con, ban ngày cũng không đến căn cứ tìm mình nữa, cắn răng nghĩ lẽ ra mình không nên khiến Tiêu Chiến mang thai sớm đến vậy.

Trẻ con quá phiền, cả ngày dính lấy Omega của hắn là thế nào? Bởi vì Tiêu Chiến sinh ra chúng nó sao?

"Tiêu Chiến," Nam nhân nhỏ mọn đứng ở cửa phòng con, nhìn thoáng qua đồng hồ rồi nói, "Bảo bảo nên đi ngủ rồi."

Tiêu Chiến chớp chớp mắt: "... Chúng vừa tỉnh ngủ mà."

"Trẻ con ngủ nhiều. Ngươi xem tay nó đang che miệng kìa, nhất định là mệt rã rời. Mau gọi bảo mẫu bế chúng đi ngủ."

Tiêu Chiến nhìn bảo bảo một lát, không thấy gì lạ, ồ một tiếng đến bên cạnh Vương Nhất Bác.

Hai bảo bảo lớn hơn một chút, bọn họ đưa chúng ra biển chơi. Tiêu Chiến và các con ngồi trong xe chờ Vương Nhất Bác, bé con học theo y mong chờ nhìn ngoài cửa sổ. Bảo bảo hai tuổi đã biết nói, ngắm được một lát vẫn chưa thấy người, lập tức nhao nhao hỏi ba ba đâu?

"Ai ya ba ba đến ngay, hai bảo bảo ngoan đừng kêu nữa."

Vương Nhất Bác mở cửa xe ngồi vào, Tiêu Chiến rướn người ngồi vào lòng hắn, biến ra đuôi, vẫy vẫy nhẹ, không an phận ôm Vương Nhất Bác làm nũng, biểu hiện muốn tiếp xúc thân mật.

Lúc mách chuyện còn lớn tiếng hơn cả bảo bảo, nói bé con chỉ biết ba ba thôi, biết ba vào sau mà vẫn kêu. Lúc nãy ba ba đi làm gì vậy, sao lại lâu thế?

"Đi lấy áo khoác cho đại bảo bảo." Vương Nhất Bác đưa áo khoác trong tay cho Tiêu Chiến, nói bờ biển lạnh, Tiêu Chiến lại mặc quá ít.

Tiêu Chiến sờ sờ áo khoác, đột nhiên mỉm cười, nói: "Đây là cha nuôi tặng ta năm 16 tuổi vào trung học."

"Cái này không rẻ." Vương Nhất Bác ấn hai bảo bảo đang rướn người lên về chỗ ngồi, lại vỗ vỗ đuôi Tiêu Chiến, "Cũng không sợ đuôi bị người ta thấy. Có biết vẫy đuôi giữa ban ngày như vậy sẽ bị kẻ xấu bắt đi hầm canh không?"

Tiêu Chiến không để ý, tiếp tục cọ loạn trong lòng hắn, ngửi hương tin tức tố nhàn nhạt vương trên áo. Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn y, xoa xoa mái tóc mềm, không nhắc nữa.

Cũng may người Tiêu Chiến tìm đến là hắn, ở bên hắn mới giữ được mạng. Nếu đổi thành người khác, dựa vào cái đuôi này hoặc danh phận con nuôi Thượng tướng liên bang, e là mạng nhỏ đã mất 800 lần.

Omega xinh đẹp cuộn tròn trong lòng hắn ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã đến bờ biển. Vương Nhất Bác vừa ôm người xuống xe vừa nói đừng ngủ nữa, nhìn xem, đến biển rồi.

Tiêu Chiến nghe vậy dụi mắt nhìn về biển rộng, ưm nhẹ.

Biển chứa trăm sông, sâu không thấy đáy, vỗ về mãnh liệt.

... Hôm nay là lần đầu tiên Tiêu Chiến thấy đuôi cá của hai bảo bảo do mình sinh ra, y rất vui, tựa lên vai Vương Nhất Bác nói: "Màu xanh nhạt, thật đẹp, giống hệt mẹ ta."

Trước đây mẹ y cũng là mỹ nhân ngư đẹp nhất đại dương.

Gió biển thổi qua, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến thật chặt.

"Muốn xuống không?"

Mỹ nhân ngư nghĩ một lát, ưm nhẹ. Y bỏ áo khoác đắt tiền trên bờ, nhảy xuống biển, rất nhanh đã ló dạng, bơi trở lại bên cạnh Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đứng trên bến tàu nhìn y, hệt như lần đầu tiên gặp nhau, cũng hệt như lần chia tay hai năm trước.

Thiếu tướng nay đã thành Trung tướng, nhìn gương mặt ướt nước của mỹ nhân, không nói lời nào, chỉ đứng yên thưởng thức gió biển mặn mà.

Hắn hé mắt, gió thổi qua, khứu giác đánh thức ký ức, trong chốc lát đưa hắn trở lại chiến hạm đế quốc. Hắn nhớ đến hộp thư viết cho Tiêu Chiến, trong đó có một phong thư viết thế này:

"Hôm nay lúc ăn cơm có một thiếu niên 19 tuổi nói muốn lập công lớn, chờ ngày chiến thắng trở về sẽ có thể ở bên Omega cậu ấy thích. Ta có chút ngưỡng mộ, nếu năm 19 tuổi gặp được ngươi, lúc ra chiến trường có lẽ ta sẽ thể hiện tốt hơn nữa. Nói không chừng ngươi còn gấp bùa bình an cho ta để mang trước ngực cầu may."

"Nhưng năm 19 tuổi ta không gặp ngươi. Đến giờ ngươi vẫn chưa kể mình của năm 19 tuổi là thế nào. Ta lấy làm tiếc vì không thể gặp ngươi lúc 19 tuổi."

"Nếu như có thể trở về, ít nhất ta cũng được nhìn thấy con chúng ta 19 tuổi nhỉ? Ta hy vọng nó giống ngươi, Tiêu Chiến, chỉ cần giống ngươi, ta rất thích."

Con người không lâm vào giây phút cuối cùng sẽ không biết được mình sống vì điều gì.

Vương Nhất Bác sinh ra trong một gia tộc làm chỗ dựa vững chắc cho hắn, nhưng cũng không phải chỉ ăn ngon mặc đẹp mà lớn lên. Cha mẹ không để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng hắn, hắn xem quân doanh là nhà. Hắn vốn cho rằng có rất nhiều thứ cần mình quan tâm. Đế quốc quan trọng, quân công quan trọng, kỳ vọng của các thầy quan trọng, hoàn thành nhiệm vụ cũng rất quan trọng.

Nhưng đến tận đêm ấy trên thuyền, trong mơ hơi thở hắn dần nặng nề, nhịp tim từ từ chậm lại kêu đinh tai nhức óc, hắn mới đột nhiên hiểu ra, thì ra điều mình khao khát nhất cũng chỉ là được ôm Tiêu Chiến một lần nữa, được ngủ yên đến khi trời sáng mà thôi.

Nếu cho hắn trở lại một năm trước, khi trả lời câu hỏi ấy, hắn sẽ có đáp án khác.

"Nếu sau này đế quốc không tham chiến nữa, cậu muốn làm gì?"

"Kết hôn sinh con, cùng người mình yêu đi đến cuối cuộc đời."

Vương Nhất Bác bị tiếng gọi của Tiêu Chiến đánh thức, tỉnh lại từ hồi ức vài năm trước. Hắn ngồi xổm xuống, nhận lấy trân châu mỹ nhân đưa tới, hỏi: "Lấy ở đâu vậy?"

"Bọn họ cho."

Vương Nhất Bác cầm trân châu, vuốt lọn tóc ướt ra sau tai cho mỹ nhân, dịu dàng hỏi: "Sao lại cho ta?"

Tiêu Chiến bắt lấy tay hắn, ngẩng đầu mỉm cười: "Cho ngươi tất cả những gì ta thích."

Vị Trung tướng đến nay mới thôi trẻ tuổi này cẩn thận bỏ trân châu vào túi áo, dự định trở về đặt làm khuyên tai mới cho Tiêu Chiến.

Hắn vuốt ve mặt mỹ nhân ngư, bảo y liếc mắt nhìn xem con đang ở đâu, đừng để bơi đi lúc nào không hay. Tiêu Chiến xoay người nhìn mặt biển lăn tăn, giống như cũng được gió biển thổi về ngày xưa, trầm mặc một hồi, nói muốn bơi cứ bơi, ở dưới biển sẽ không chết đói.

Vương Nhất Bác quyến luyến cảm nhận bàn tay ướt át: "Ngươi nói xem sau này con lớn lên giống ngươi hay giống ta?"

Mỹ nhân ngư vẫy đuôi trong làn nước. Tiêu Chiến nghĩ một chút, cười nói: "Giống ngươi đi, đừng giống ta."

"Ta lớn lên giống mẹ. Chúng ta giống hệt nhau, sau khi rời biển đã chịu không ít cực khổ."

Hải âu kêu to, ánh mặt trời rải rác trên biển đẩy chút ấm áp đến đây. Vạt áo choàng của Vương Nhất Bác kéo trên mặt cát, những suy nghĩ quẩn quanh trong lòng cũng kết thúc một cách bình thản.

Hắn nghiêng người hôn Tiêu Chiến thật lâu, nói lời hứa hẹn: "Sau này sẽ không."

Quên đi những năm tháng đau khổ, sau này chúng ta sẽ ở bên nhau rất lâu, sẽ sống một đời hạnh phúc.

Cảm ơn ngươi đời này đã tìm ta, yêu ta.

... Truyền thuyết rất nhiều năm về sau kể rằng, thế sự xoay vần, vạn vật thay đổi, chỉ còn bờ biển này tồn tại, nhưng đã có ngư dân và thương nhân thường đến. Trên biển có hai loại sóng lớn, loại đánh vào gọi là sóng, loại cuốn ra gọi là triều.

Ngư dân thờ phụng thần thoại về người cá, nói đó là thần của biển, nắm giữ ái tình và sinh mệnh con người. Gió nổi lên tạo sóng lớn, bọn họ không ra biển, nhưng bán tôm cá với giá cũ cho thương nhân.

"Vậy thủy triều dâng cao thì sao?"

"Đó là thần linh đang ca tụng tình yêu của mình dành cho con người."

HOÀN.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro