Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ký ức chợt hiện về, hóa ra tiếng khóc cầu xin mỗi ngày đó đều là của Lý Thịnh, mà bạo hành cậu chính là chồng mới cưới của cậu - Từ Phong.

Cảnh cuối cùng là Lý Thịnh mặc chiếc tạp dề màu đỏ sẫm đã xuất hiện ở phần đầu phim, đứng ở trong bếp nhìn chằm chằm khối thịt giữa nồi nước sôi ùng ục, nói: "Rốt cục hôm nay sẽ không bị tiếng khóc đánh thức nữa rồi." (T/N: Không phải thịt luôn anh chồng rồi chứ...)

Tiêu Chiến xem hết kịch bản ngắn ngủi, chỉ vào Vương Nhất Bác: "Oa, mau vạch trần Vương Nhất Bác, cậu ấy mỗi ngày đều đi bạo hành, mau vạch trần cậu ấy, bạo hành tôi kìa."

Vương Nhất Bác thực ủy khuất nhìn Tiêu Chiến, khóe miệng hơi mếu đi, cái này không phải hình tượng đôi phu phu mới cưới mà tôi nghĩ (ಥ_ಥ)

"Được rồi!" Lão Lưu vung bàn tay to lên "Trước tiên quay kịch bản bạo hành gia đình, đây là một bộ phim rất ổn, trước tiên Vương Nhất Bác tát cậu ấy một cái, sau đó cậu liền kinh ngạc nhìn cậu ta, đây là bi kịch đầu tiên."

Toàn trường quay yên lặng, Vương Nhất Bác lấy dũng khí, cậu nhìn Tiêu Chiến mặc tạp dề vô cùng nhu thuận phía trước, hai bên mày nhăn chặt lại, mạnh mẽ nói: "Tôi... không được!"

Kể từ đó, câu chuyện về Vương Nhất Bác được lan truyền rộng rãi trong giới thực tập sinh: "Cậu biết không!! Bác thần.... nói cậu ta... nói cậu ta không làm được!"

"Ai nói vậy?"

"Phương Dịch kể Vương Nhất Bác chính miệng nói, Tôi! Không! Làm! Được!"

"Không thể được!" Lão Lưu hô to "Cậu nhất định phải làm! Mau, mau tát cậu ấy. Chỉ cần chạm vào mặt là được!"

Tiêu Chiến hơi hơi ngửa mặt lên một chút, thuận tiện chịu ăn tát, Vương Nhất Bác nội tâm dằn vặt, bước lên quay cảnh tát. Lão Lưu nổi giận: "Tôi bảo cậu tát cậu ấy! Không bảo cậu sờ mặt cậu ấy!!"

Quay đi quay lại n lần, Tiêu Chiến cũng bất lực: "Mặt anh sờ thích lắm hay sao?"

Đầu ngón tay Vương Nhất Bác run lên, mặt anh trơn nhẵn mềm mềm ấm ấm, thực sự rất đáng yêu!

Cuối cùng rốt cục cũng thành công do bàn tay Vương Nhất Bác đã chịu (gọi là) tát, Tiêu Chiến tự mình đón nhận cái tát, khi đó Vương Nhất Bác còn không dùng lực, thoáng chốc một bên mặt Tiêu Chiến đã ửng đỏ, anh còn nhớ nhiệm vụ của mình, kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác tự mình suy sụp.

Tôi đặc biệt chọn Tiêu Chiến không phải để đánh anh ấy mà!!!

Đạo diễn hô cắt một tiếng, Vương Nhất Bác bắt đầu liên hoàn rap "Xin lỗi, em sai rồi, em sai rồi, xin lỗi anh", Sau đó lão Lưu đem đoạn cậu ấy vô thức ôm eo nhỏ của Tiêu Chiến liên tục cúi đầu xin lỗi mà lồng vào trong hình ảnh tình nồng ý mật của Lý Thịnh và Từ Phong. Bạo lực gia đình vẫn còn nữa, thế này thì làm sao mà làm được.

Diễn xuất của Tiêu Chiến không khỏi khến cho lão Lưu khiếp sợ: "Bây giờ nhặt bừa một người trên đường cũng là một hạt giống tốt thế này sao?"

Phó đạo diễn ghen tị nói: "Lão Lưu, anh nói đi, anh thực sự nhặt được cậu ấy trên đường? Đêm nay tôi phải đi mua sắm mới được."

Lão Lưu cảm thấy mỹ mãn, uống một ngụm trà: "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, quá tuyệt vời!"

Vương Nhất Bác xuống tay một chút cũng không nặng, nhưng nhìn vẻ mặt Tiêu Chiến vẫn có chút ủy khuất, sự tuyệt vọng lại đả kích cậu. Vương Nhất Bác mất hết ý chí diễn, vẻ mặt kiềm chế càng ngày càng đạt tiêu chuẩn của biến thái.

Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác đỡ dậy còn thẳng thắn khen cậu: "Nhất Bác, được đó! Nhìn như em sẽ thực sự đánh người ngay sau ngày đầu kết hôn ấy!"

Vương Nhất Bác chỉnh lại cổ áo Tiêu Chiến bị cậu xé loạn, oan ức quá đi.

Điềm Điềm tuyệt đối không như thế, anh không tin thì thử kết hôn với em đi, em sẽ mỗi ngày.... (T/N: chính là mỗi ngày?)

Sau khi diễn bạo lực gia đình, Vương - dường như bị chính bản thân bạo hành - Nhất Bác tạm thời nghỉ ngơi, Tiêu Chiến thì xuống quay phần của mình.

Cậu buồn bực cởi nút áo tây trang, ngồi bên cạnh sân khấu, lại nhìn thấy Ôn Thần cũng giống mình ngồi ngay đó.

"Cậu ở đây làm gì vậy, các cậu quay xong rồi sao?"

Ôn Thần lắc đầu, thấp giọng nói: "Tiểu Kì bị mượn đi rồi."

Hàng xóm cách vách trong câu chuyện cần đến một mỹ nhân khuynh thành, sau đó Tề Kì đã tạm thời bị lôi đi.

Khi Vương Nhất Bác hiểu rõ sự tình trong lòng cảm khái, tuy rằng gia đình lâm vào cảnh bạo hành giết người ghê rợn, nhưng tốt xấu gì cũng không bị chia rẽ. Cậu đầy cảm thông vỗ vỗ vai Ôn Thần, tổ chương trình có thể là không muốn cho thực tập sinh yêu đương trong show tuyển chọn cho nên giữa những đống suy nghĩ loạn não đành chia rẽ đôi uyên ương.

Tiêu Chiến diễn đến đoạn nghe thấy cách vách có tiếng khóc truyền đến, bản thân trước ống kính cũng không tỏ vẻ quá sợ hãi, ngược lại cả người thoạt nhìn rất chậm rãi, hành động cử chỉ không có khác biệt gì quá lớn, thế nhưng thỉnh thoảng sẽ có một ít hành động mờ ám biểu hiện của thần kinh. Kỳ thực hiện trường quay phim không có tiếng khóc của người phụ nữ nào cả, tất cả mọi thứ đều dựa vào diễn viên tưởng tượng ra. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, dường như thực sự loáng thoáng nghe được tiếng nức nở của người con gái...

Ôn Thần ở bên cạnh rất bình tĩnh bình luận: "Thầy Tiêu thật dọa người."

"Ôn Thần!"

Hai nam sinh ngồi trên ghế đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy một mỹ nhân mặc trang phục cổ vừa có núi vừa có hoa sen, mỹ nhân nhìn Ôn Thần đang ngốc lăng không phản ứng được gì, hướng hắn ngoắc ngoắc tay: "Đô con, đi thôi!"

Mỹ nhân tuyệt thế trên tay bó thạch cao, mở miệng vẫn là chất giọng trầm thấp.

Tiêu Chiến đi tới nhìn thấy bóng dáng Ôn Thần: "Bọn họ quay xong rồi sao?"

Vương Nhất Bác: "Không có"

Tiêu Chiến ngoắc tay với cậu: "Đi, lão Lưu gọi chúng ta tới quay cảnh hôn đó."

Vương Nhất Bác giật mình, cậu cảm thấy thế giới này bất chợt lại tươi đẹp rồi.

Lão Lưu giơ bàn tay to lên: "Bắt đầu hôn!"

Vương Nhất Bác mặc tây trang ở sau lưng Tiêu Chiến ôm lấy eo nhỏ của vợ mình, nhẹ nhàng hôn lên vai trái của anh: "Hôm nay làm gì vậy?"

Vốn dĩ Tiêu Chiến cho rằng hôn cách một lớp áo thì sẽ ổn, sau đó lại bất thình lình cảm nhận vai trái được hôn đã tê rần.

Lão Lưu hô một tiếng "Action", hai người đang ôm nhau bất chợt quay ra anh đánh tôi một quyền, tôi đấm anh một cú, ai cũng không hiểu vì sao. PD đứng cạnh đó vội vàng ngăn bọn họ lại: "Ban nãy cho các cậu bạo hành gia đình thì các cậu không đánh, giờ bảo hôn thì lại đi đánh nhau!"

8 giờ tối hôm đó, tập đầu tiên của "Shining star" chính thức lên sóng.

Đừng nghĩ lão Lưu mỗi ngày đều đi gây sự, thực ra trước kia ông đúng là một đạo diễn chuyên sở trường là phim truyền hình chính kịch. Tác phẩm của ông nổi tiếng vì kết cấu hoàn mỹ, cho nên vừa nghe Lưu đạo (T/N: gọi tắt của đạo diễn Lưu) muốn quay show sống còn, một bộ phận người xem đã cảm thấy ông tuổi đã già cũng bắt đầu xuống hạng đi làm mấy bộ kiếm tiền nhanh chóng rồi. Một số người cho rằng phong cách quay show tống nghệ của đạo diễn không tránh khỏi rập khuôn.

Kết quả thế nào cũng không nghĩ tới, bọn họ mở rộng show tống nghệ, tìm đến 100 thiếu niên đẹp trai phong cách khác nhau....

Hậu kỳ biên tập lại cũng thật có tài, nhạc nền vang lên mọi người chỉ biết họ tuyệt đối là người một nhà. Cameraman bắt trọn từng chi tiết biến đổi nhỏ khiến bọn họ càng đáng yêu hơn. Toàn bộ một trăm người ngả ra nền đất nghỉ ngơi, hơn nữa là một đám người đẹp trai thì hiệu quả của phản ứng hóa học càng đặc biệt.

Phần của Vương Nhất Bác không giống với những người khác, mọi người hầu như đều ngồi xe tới, riêng cậu trượt ván vào, ngay từ đầu đã là một màn suất khí, kết quả nhạc nền biến đổi, chiếu đến người đại diện ôm theo vali to sụ điên cuồng đuổi theo phía sau....

Còn có Tiêu Chiến thảnh thơi tay không bước vào, đội hậu kỳ chèn cho anh một dòng phụ đề màu hồng nhạt "Một khán giả nhiệt tình đi ngang qua", PD chương trình điên cuồng giải thích "Chúng tôi không phải công ty nhỏ lẻ." Tiêu Chiến tươi cười lễ phép gật đầu, phụ đề trên màn hình hiện lên "Ánh mắt hoàn toàn không tin tưởng."

Sau đó là một màn gọi điện cho người thân "Lão đại, chương trình này thực sự không lừa người!" thẳng thừng được lên sóng khắp nơi, đội hậu kỳ còn thân thiết chèn thêm đoạn gọi điện cho người thân mấy hôm sau đó "Vài ngày sau, Tiêu Chiến vẫn như cũ, cố gắng làm sáng tỏ mọi chuyện " "Ba! Thực sự không cần gọi cảnh sát đâu!"

Cư dân mạng chạy đến xem các anh chàng đẹp trai liền gào thét bay nóc nhà, còn có một nhóm nhỏ "thế lực tà ma" đang bắt đầu ship couple đến mê muội.

"Số 85 cùng sư tôn của cậu ấy!!! Đệm của họ là ghép lại cùng một chỗ sao?!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro