Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều khó nhất trong cuộc sống là chân thật với chính bản thân mình, trước sau như một

5 năm sau.

Tiểu Mạnh từ trong toilet đi ra, có hai nữ nhân viên trẻ tuổi đứng ở hành lang, đang tán gẫu sôi nổi, hết đưa mắt nhìn về phía một gian phòng có cửa rộng lại quay đầu ríu rít với nhau.

"Trời ạ, anh ấy cao quá, tôi đoán phải hơn 1m83, thật muốn dựa vào ngực anh ấy mà."

"Thật sự, anh ấy như thế nào lại càng lớn tuổi càng hấp dẫn vậy? Ngay cả bà dì ở dưới lầu nhà tôi cũng yêu anh ấy muốn chết."

"Làm ơn, bây giờ anh ấy là người nổi tiếng nhất rồi. Mẹ tôi bảo tôi phải xin chữ ký mang về, tôi thật mong đợi quá đi..."

Tiểu Mạnh cười cười, xoay người đi vào phòng, phía sau ánh đèn và camera Tiêu Chiến đang ngồi bên sô pha cạnh cửa sổ trả lời phỏng vấn.

Đây là ngày thứ 2 anh trở về Trung Quốc sau khi đoạt giải Golden Man. Các phương tiện truyền thông lớn đã gửi lời mời phỏng vấn. Buổi sáng vừa tiễn đi mấy đoàn, buổi chiều lại dồn dập tới không ngừng, Tiêu Chiến thậm chí còn không có thời gian ăn trưa.

Nam phóng viên của hãng truyền thông phỏng vấn lần này rất thích Tiêu Chiến, thời điểm nói chuyện đều là một giọng điệu lạc quan, hỏi: "Tiêu lão sư, nghe nói mấy năm trước anh có quãng thời gian nghỉ ngơi gần một năm. Khi quay trở lại, kỹ thuật diễn xuất của anh càng thêm điêu luyện và tinh tế, giống như công chúng đã nhận xét: "diễn xuất như được tái sinh". Xin hỏi, một năm đó anh đã thu hoạch được những gì để nâng tầm diễn xuất vậy?"

Tiêu Chiến nghe vậy, bật cười thành tiếng, vội vàng xua tay: "Cảm ơn sự chiếu cố, nhưng tôi thật sự không dám nhận những lời đánh giá này. Chỉ là trong năm đó, tôi đã gặp một vài người," giọng điệu chậm lại, Tiêu Chiến mỉm cười nhìn xuống sàn nhà như đang trầm tư, "cũng mất đi một số người. Tôi đã nhìn thế giới từ một góc độ mới, cũng nhìn chính mình từ một góc độ mới, và tất nhiên, cũng nhìn công việc diễn xuất với một góc độ mới. Khoảng thời gian đó đối với tôi mà nói, chính là đã thay đổi toàn bộ cuộc đời tôi, cũng giúp tôi có thêm dũng khí để đối mặt với thế giới".

Phóng viên ngẩn người, còn muốn hỏi câu tiếp theo, Tiểu Mạnh đã tươi cười cất giọng ngọt ngào thân mật: "Xin chào các bạn phóng viên, tôi thật xin lỗi, thời gian đã hết, cảm ơn các bạn, vất vả rồi."

Nhân viên công tác sôi nổi đứng lên khom lưng nói lời cảm tạ, thu dọn đồ đạc. Khi người trong phòng đã đi hết, Tiêu Chiến mới thở phào, ngồi xuống mở một chai nước khoáng. Tiểu Mạnh thở dài, cầm di động tiếp tục công việc. Hôm nay Tiêu Chiến có lẽ không có thời gian ăn cơm trước khi trả lời xong phỏng vấn hôm nay.

Đơn vị truyền thông tiếp theo sẽ đến sau 5 phút. Điện thoại của Tiểu Mạnh đổ chuông, cô nghe máy một lúc, nhíu mày, hạ máy xuống và nói với Tiêu Chiến: "Chiến ca, có lẽ anh cần trả lời cuộc gọi này."

Tiêu Chiến nhìn đồng hồ: "Bây giờ sao? Nhưng không phải nhà đài tiếp theo sẽ sớm đến à?"

Sắc mặt Tiểu Mạnh ngưng trọng: "Chiến ca, em nghĩ anh sẽ thấy cuộc điện thoại này quan trọng hơn phỏng vấn".

Tiêu Chiến nhìn mặt cô, trong lòng dấy lên một cảm giác khẩn trương lo lắng mơ hồ, anh duỗi tay cầm điện thoại: "Alo, xin chào, tôi là Tiêu Chiến."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói vui mừng có chút run rẩy của dệt mộng sư: "Tiêu Chiến, anh còn nhớ rõ vài năm trước chúng ta đã nói đến chuyện một số công nghệ không gian và thời gian đã nghiên cứu phát minh kỹ thuật du hành xuyên qua thời không hay không? Tôi vẫn luôn hoài nghi liệu có người của họ trong thời không của chúng ta không, vì vậy những năm qua vẫn luôn kiên trì gửi đi các tín hiệu được mã hóa đến vũ trụ. Cuối cùng, tôi đã tìm được họ rồi. Tôi đã thấy một người đến từ một thời không khác, có lẽ chúng ta có thể tìm được cách để du hành xuyên thời không..."

Bùm, bùm...

Nhất thời, toàn bộ thế giới đều không còn một chút thanh âm, chỉ có tiếng nhịp tim đập liên hồi.

Trong sâu thẳm đáy lòng Tiêu Chiến, dường như có ai đang xướng lên một câu ca xưa cũ. Anh tự nhủ: không nên kỳ vọng quá cao, không nên kỳ vọng quá nhiều để tránh thất vọng quá lớn. Nhưng chính là, bài hát kia càng lúc lại càng ngân lên vang dội...

Nhớ mãi không quên, tất có tiếng vọng.

**

Cảnh vật bên ngoài xe nhanh vun vút lùi về phía sau, tài xế liên tục nhìn vào kính chiếu hậu, Tiêu Chiến đang đè thấp vành mũ lưỡi trai nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

"Xin lỗi, ngại quá, xin hỏi anh có phải là Tiêu Chiến không?"

Tiểu Mạnh nhanh chóng từ màn hình điện thoại ngẩng lên, hôm nay đi quá vội vàng nên chỉ có thể bắt taxi. Cô liếc nhìn Tiêu Chiến.

"Đúng vậy, xin chào." Tiêu Chiến nhanh chóng quay đầu lại, hơi nâng mũ lên, lịch sự cười với tài xế.

Tài xế lập tức hưng phấn: "Xin chào, xin chào. Bà xã và con gái tôi đều rất thích anh, mỗi bộ phim truyền hình của anh họ đều xem cả, mỗi bộ phim điện ảnh đều tới rạp mua vé xem phim ủng hộ. Kỹ thuật diễn xuất của anh rất tốt. À, tôi nghe nói gần đây anh còn giành được một giải thưởng lớn gì đó? Chúc mừng, chúc mừng anh!"

Tiêu Chiến cong khóe miệng: "Cảm ơn đã ủng hộ, tôi rất vinh hạnh."

"Anh có thể đợi một chút được không..." tài xế làm động tác ký tên, "Ký tên cho tôi, chụp một bức ảnh, bà xã và con gái tôi hẳn rất vui vẻ, hôm nay tôi thật quá may mắn, anh nói, thật khó để gặp được một đại minh tinh có phải không..."

Tài xế vẫn đang nói, Tiểu Mạnh thấy Tiêu Chiến có chút cao hứng cũng mỉm cười.

Thật tốt, cuối cùng Chiến ca cũng có được thứ anh ấy muốn.

5 năm nay thật cũng chẳng dễ dàng. Sau khi Tiêu Chiến trở lại diễn xuất, vì gần một năm không lộ diện, lại rời khỏi công ty, cho nên hầu như không có tài nguyên tốt. Tiêu Chiến trước đó sức hút phòng vé và danh tiếng diễn xuất cũng không cao, không được thị trường xem trọng.

Những vai diễn tìm tới cửa đều là một vài phim truyền hình hoặc phim điện ảnh kinh phí thấp, Tiêu Chiến cũng không phiền lòng. Xem qua kịch bản, cảm thấy tốt liền nhận, chuyên tâm đi diễn. Nếu không có kịch bản thích hợp, anh dành thời gian đến lớp học biểu diễn và tập lời thoại. Cả người dường như được thả lỏng xuống, không còn thiết tha cầu nổi tiếng, không còn đặt ra những giới hạn cho bản thân, giống như thuần túy chỉ làm một việc mà bản thân mình thích, không cần ép buộc, cũng không buông tay, quay về với sơ tâm ước nguyện.

Tiểu Mạnh như thấy được Tiêu Chiến thuở trước, anh hòa hợp với chính mình, cũng chung sống hòa hợp với thế giới. Chấp nhận sự bất công của số phận và tiếp nhận mọi khuyết điểm của bản thân mình. Không còn chằm chằm vào một khung cửa sổ thiếu hoàn mỹ, mà từ khung cửa sổ không hoàn mỹ đó nhìn ra ngoài, để thấy được phong cảnh diệu kỳ ngoài dự kiến.

Điều khó nhất trong cuộc sống là chân thật với bản thân mình, trước sau như một.

Từ trạng thái này, kỹ năng diễn xuất của Tiêu Chiến tiến bộ vượt bậc. Trước đây, anh đứng trước ống kính chỉ diễn xuất bằng suy diễn của mình. Bây giờ, anh có thể diễn giải các nhân vật với một thái độ rất thoải mái, nhìn thế giới bằng cái nhìn của nhân vật, lồng ghép cuộc sống của bản thân vào cuộc sống của nhân vật. Nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng tự nhiên, không hề tốn công sức, nhưng lại giống như rất thấu hiểu hoàn cảnh nào dệt nên tâm trạng của nhân vật, góc nhìn nào dệt nên quan điểm của nhân vật...

Khán giả dần dần nhận ra Tiêu Chiến khác trước. Ban đầu, khi Tiêu Chiến đóng phim truyền hình, không có ai xem trọng anh, cho đến khi bị kỹ năng diễn xuất của anh thu hút và thuyết phục. 5 năm, Tiêu Chiến thông qua cố gắng không ngừng, trau dồi kỹ thuật diễn xuất của mình để tích lũy danh tiếng. Khán giả từ chỗ ban đầu không xem trọng, thậm chí chê bai tiến tới công nhận rồi tán thưởng kỹ năng diễn xuất của anh. Tài nguyên của Tiêu Chiến được cải thiện, trải qua nhiều năm nỗ lực, Tiêu Chiến cuối cùng đã nhận được vai chính trong những tác phẩm lớn mà anh hằng mong ước năm xưa. Nhưng lúc này, anh không còn sợ hãi và thận trọng như trước nữa, mà đã có đủ tự tin để nói với chính mình: Anh xứng đáng với nhân vật này.

Năng lực nghiệp vụ ảnh hưởng tới mối quan hệ với khán giả. 34 tuổi, Tiêu Chiến đoạt giải Kim Ưng, củng cố địa vị bản thân trong giới nghệ sỹ và nhận được nhiều kỳ vọng của đông đảo công chúng.

Đây là dũng khí mà Tiêu Chiến từ một thế giới khác đã trao cho anh. Cũng là sự tự tin mà Vương Nhất Bác ở một thế giới khác đã trao cho anh.

Không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, chỉ làm việc thật tốt, đừng đòi hỏi chuyện tương lai. Không bận tâm bởi danh vọng, cũng không bị những vẻ hào nhoáng bên ngoài mê hoặc, bước theo con đường bản thân muốn đi trong thế giới này, và trở thành con người bản thân muốn.

Đây là món quà tuyệt vời nhất trong đời anh, do Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ở thế giới kia đã trao tặng.

Xe dừng ở lối vào quán trà, chụp ảnh chung và ký tặng cho tài xế xong, Tiêu Chiến cùng Tiểu Mạnh xuống xe.

Quán trà so với mấy năm trước cũng không có nhiều thay đổi. Chỉ có một chút sửa sang lại, và anh chàng phục vụ ngủ gật ở quầy cũng đổi khác, tivi đã được thay thế bằng một loại có màn hình cao cấp hơn.

Trong quán, dệt mộng sư đang nói chuyện với một người đàn ông ngồi đối diện. Tiêu Chiến vừa định bước vào, Tiểu Mạnh liền níu chặt cánh tay anh: "Chiến ca, vạn nhất dệt mộng sư bọn họ lại... Làm sao bây giờ?"

Tiểu Mạnh vẫn còn sợ hãi với hình ảnh Tiêu Chiến nôn ra toàn máu trước mắt cô mấy năm trước, những năm gần đây tín nhiệm đối với dệt mộng sư và Ruby cũng không còn.

Tiêu Chiến vỗ vỗ bả vai cô: "Yên tâm, tôi đã không còn là Tiêu Chiến của mấy năm trước, trong lòng tôi hiểu rõ."

Nói rồi anh sải bước đi vào. Tiểu Mạnh bất lực thở dài đứng ở cửa.

Dệt mộng sư thấy Tiêu Chiến tới, liền đứng lên, người đàn ông đang ngồi đối diện cũng đứng dậy theo. Bà giới thiệu: "Đây là Tiêu Chiến. Vị này chính là Ninh Khiêm Nhiên, là một người lữ hành thời không."

"Giới thiệu chính thức như vậy sao? Thực ra tôi không phải người lữ hành, tôi chỉ là người làm công xuyên thời không, haha." Ninh Khiêm Nhiên vươn tay ra bắt tay với Tiêu Chiến, ba người ngồi xuống, Người phục vụ đi tới, Tiêu Chiến gọi một ly nước đá.

Ninh Khiêm Nhiên trạc tuổi Tiêu Chiến, có lẽ là ngoài 30 tuổi. Tóc cắt rất ngắn và để một vòng râu quanh mép, vóc dáng rất cao, gần 1m9, thân hình tương đối cường tráng, cả người thoạt nhìn rạng rỡ và hài hước.

"Tiêu Chiến, tôi biết anh." Ninh Khiêm Nhiên cười rộ lên sảng khoái. "Ở thời không của tôi, anh cũng là một tiểu minh tinh. Tôi đã xem qua anh diễn trong "Khánh Dư Niên", nhưng anh trong thời không đó cũng không hoàn toàn giống anh bây giờ, ở đó anh cũng phải nhỏ hơn tôi vài tuổi. Hình như anh đang ở trong một nhóm nhạc nam nào đó, gọi là Thiếu niên đoàn. Tôi có bạn gái của một người bạn dường như đang hâm mộ anh. Không quá nổi tiếng."

Tiêu Chiến cũng cười: "Thật sao? Có vẻ như tôi ở thời không khác hoàn toàn khác với tôi ở thời không này."

Thấy hai người họ không khí hòa thuận, dệt mộng sư liền đem sự tình ngọn nguồn nói lại một lần. Bảy hoặc tám năm trước, dệt mộng sư biết được thời gian và không gian nơi Ninh Khiêm Nhiên ở đã phát minh thành công kỹ thuật du hành xuyên thời không. Bà bắt đầu nghi hoặc, có phải thời không của mình cũng sẽ có những người từ thời không đó xuất hiện? Từ đó, bà liên tục gửi đi các thông điệp mật mã. Nhưng đã nhiều năm như vậy vẫn không có hồi âm, có nghĩa là thời không này không có người ở thời không kia xuyên tới, hoặc là có nhưng không muốn lộ diện.

Cho đến mấy hôm trước, dệt mộng sư rốt cục có được hồi âm, cực kỳ kích động và hưng phấn mà phát ra tín hiệu hẹn gặp ở quán trà dưới lầu, người tới chính là Ninh Khiêm Nhiên.

Tại thời không của Ninh Khiêm Nhiên, kỹ thuật du hành xuyên thời không thực sự đã được phát triển, nhưng công nghệ này rất nguy hiểm, và có quá nhiều vấn đề chưa được giải quyết trong thời không vũ trụ. Tổ tiên của loài người trong hàng vạn năm vẫn luôn không ngừng theo dõi các ngôi sao, nhưng kiến ​​thức thu được chẳng qua cũng chỉ là một đốm sáng trong vũ trụ bao la. Trước vô số câu đố chưa có lời giải, vì nhiều lý do, công nghệ này chỉ được ủy quyền cho một số tổ chức khoa học và một số doanh nghiệp công nghệ cao nghiên cứu, nhân viên xuyên thời không đều là những cá nhân được tuyển chọn kỹ lưỡng, và họ cần phải ký giấy sinh tử tương tự như một thỏa thuận hợp tác.

Ninh Khiêm Nhiên đến ngay sau khi nhận được mật báo từ dệt mộng sư. Anh ta vui mừng khôn xiết khi biết về khả năng của bà. Nhưng khả năng của dệt mộng sư cũng còn rất nhiều hạn chế. Ví dụ, bà chỉ có thể nhìn thấy một khoảng thời gian và không gian giới hạn. Ví dụ, khoảng thời gian mà bà có thể nhìn thấy trong thời không khác nhau cũng bất đồng, dài nhất là hàng nghìn năm và ngắn nhất là vài tháng. Ví dụ, bà chỉ có thể nhìn trộm thời không nhưng không thể du hành xuyên qua thời không... Nhưng những điều này cũng đủ khiến họ phấn khích, đối với những người nhìn lên các vì sao, thêm một chút thông tin là đã tiến một bước gần hơn đến vũ trụ.

Khi dệt mộng sư đề cập đến việc liệu Ninh Khiêm Nhiên có thể sử dụng năng lực của mình để giúp Tiêu Chiến tìm kiếm một người hay không, Ninh Khiêm Nhiên cúi đầu cắn một ngụm dầu dứa*, và nói: "Tôi biết, Vương Nhất Bác phải không, anh ta cũng tồn tại trong thời không của tôi."

Tiêu Chiến giật giật mí mắt, ngồi thẳng dậy, nghe anh ta nói tiếp: "Là một trong những người dẫn chương trình "Thiên thiên hướng thượng", tôi biết. Tuy không phải rất nổi tiếng, nhưng so với anh ở thời không đó vẫn tốt hơn."

"Trong thời không đó, có "Trần Tình Lệnh" không?"

Ninh Khiêm Nhiên lắc đầu: "Tôi chưa nghe nói qua, nhưng tôi đã từng tới thời không nơi "Trần Tình Lệnh" tồn tại, anh không phải nói, thực sự rất đẹp, tôi xem xong rồi mới rời khỏi thời không đó, thật đáng tiếc tại thời không của chúng tôi vẫn chưa được phát sóng, ái chà..., dù sao cũng là thời không khác nhau, không có cách nào."

Tiêu Chiến nắm chặt mép bàn, nghiêng người về phía trước, có chút sốt ruột: "Vậy tôi xin hỏi, anh ở trong thời không này có nhìn thấy cậu ấy không?"

Ninh Khiêm Nhiên hút một ngụm nước dứa, hàm hàm hồ hồ nói: "Vương Nhất Bác, anh ta không tồn tại trong thời không này."

Tim Tiêu Chiến lạnh băng, anh vô thức buông lỏng những ngón tay đang nắm chặt góc bàn, Ninh Khiêm Nhiên thấy sắc mặt anh thay đổi, lại nói: "Loại chuyện này kỳ thực thường xuyên xảy ra, chẳng hạn, tôi đã từng đến một thời không không có tôi, anh cũng có thể không tồn tại ở một thời không nào đó khác. Cho dù cha mẹ anh kết hợp với nhau, họ có thể sinh ra Tiêu Minh, Tiêu Cường, Tiêu Dương, tóm lại không phải Tiêu Chiến. Rất nhiều thời không tương tự, nhưng lại không giống nhau. Lần trước cùng dệt mộng sư nói chuyện qua, sau đó tôi liền tìm kiếm, phát hiện trong thời không này, cha mẹ Vương Nhất Bác ngay từ đầu đã không kết hợp, đương nhiên không có Vương Nhất Bác."

Cơ thể Tiêu Chiến buông lỏng, giống như một quả bóng xì hơi, sắc mặt u ám.

"Tuy rằng, tôi không biết vì sao anh lại tìm anh ta, nhưng mỗi người đều có cuộc sống riêng. Trên thế giới này mỗi người đều như một quân cờ, mỗi hành động, kết quả trong thời không này chính là mỗi một nước cờ, cũng ảnh hưởng đến các quân cờ khác. Thế giới này không có quân cờ Vương Nhất Bác, nhưng anh vẫn là quân cờ thực sự trên đời này." Ninh Khiêm Nhiên lau tay vào khăn giấy, vươn tay vỗ vỗ vai Tiêu Chiến.

Nước đá trong ly bắt đầu tan ra, những giọt nước trượt dài trên thành ly, tạo thành một vũng trên bàn rồi chậm rãi lan rộng.

*Dầu dứa là một loại thực phẩm được phát triển từ món đặc sản của , bao gồm bánh dứa cắt theo chiều ngang với một lát dày của bơ (hoặc kem). Nhiều nhà hàng trà ở Hồng Kông sẽ phục vụ món ăn này, với cà phê, hoặc hột vịt lộn cho bữa trà chiều hoặc bữa sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro