Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đa tình ứng cười ta, sinh ra sớm tóc bạc 


Những ngày này Quảng Châu ngập trong mưa.

Nước mưa ngưng tụ thành dòng, trượt dài từ trên cửa sổ xe xuống, như những giọt nước mắt không ngừng rơi. Ngoài cửa sổ mờ ảo và xám xịt, một vài chiếc xe hơi phóng thật nhanh làm những giọt nước bắn lên khỏi mặt đất tung tóe, rào rạt.

Xe chạy ngang qua trung tâm thương mại IGC Quảng Châu, Tiêu Chiến nói với tài xế: "Dừng ở đây được rồi."

Tiểu Mạnh từ bên ghế phụ lái quay đầu xuống, lo lắng nhìn Tiêu Chiến tháo dây an toàn bước xuống xe. Sau khi đến Quảng Châu, cảm xúc của Tiêu Chiến vẫn luôn rất tệ, Tiểu Mạnh sợ anh xảy ra chuyện, từ lúc tới Quảng Châu vẫn luôn kèm sát bên người anh, không dám rời xa nửa bước.

Tiêu Chiến hiện tại và Tiêu Chiến trước đây hoàn toàn không giống nhau, thậm chí trông anh còn ảm đạm và u ám hơn cả đoạn thời gian đắm chìm trong chip hồi ức, không thể tự thoát ra. Ngoại trừ vẫn còn hô hấp, anh dường như không giống một người còn sống. Mọi sinh hoạt ăn uống, ngủ nghỉ, đi, đứng, ngồi... đều như vô thức. Lắm lúc, Tiểu Mạnh không nhịn được còn muốn nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến mà thăm dò, xem thử nơi đó còn mạch đập hay không. Khi cần trao đổi về những công việc phải giải quyết, anh cũng chỉ đáp một câu : "Cô tự quyết định đi", liền đứng dậy rời bước.

Tiểu Mạnh muốn gọi cho dệt mộng sư hỏi chuyện, bên kia đầu dây chỉ thở dài một hơi, xin lỗi cô và nói: "Có lẽ lời nói của tôi đã làm anh ấy kích động quá mức. Nói thực, sau khi biết tên, tuổi, quê quán của Vương Nhất Bác, tôi vẫn không thể tìm thấy người này. Không ai có thể bảo đảm rằng người đó thật sự tồn tại trên thế giới này. Nếu có tồn tại, cũng giống như mò kim đáy bể, đời này cũng không chắc có thể gặp gỡ hay không."

Dệt mộng sư và Ruby đã từng chứng kiến rất nhiều ký ức của rất nhiều người, bẩn thỉu có, ngọt ngào có, bình đạm có. Nếu nói ký ức của những người trên thế giới này đan chéo lên nhau tạo thành một mạng lưới thời không khổng lồ, thì trong mạng lưới đó họ chưa bao giờ tìm thấy Vương Nhất Bác. Cậu ẩn nấp trong biển người, cho dù là trong một bức ảnh chụp người qua đường, một lần gặp thoáng qua trên phố... đều chưa từng thấy bóng dáng.

Vì thế, ngọn lửa hy vọng trong mắt Tiêu Chiến từng chút từng chút ảm đạm đi. Thế giới rộng lớn, trong hàng ngàn hàng vạn ký ức, Vương Nhất Bác đều chưa từng xuất hiện. Không có dấu vết, cũng không có cách nào tìm được. Phải chăng là vận mệnh thích trêu đùa, cho dù hai người ở cùng một thành phố, trong cùng một thời khắc có thể gặp gỡ thoáng qua trên một con phố, ai có thể đảm bảo rằng người kia sẽ nhận ra?

Nếu như trước đây còn có thể gửi gắm tâm tư vào trong chip hồi ức, thì hiện tại con chip đã không còn ý nghĩa gì đối với Tiêu Chiến nữa. Sự bất lực, tuyệt vọng và chờ đợi này là thứ thực sự giết chết một con người. Nếu biết chắc Vương Nhất Bác không có trên đời này, có lẽ anh sẽ từ bỏ. Nhưng chỉ vì một chút hy vọng nhỏ nhoi như vậy, làm cho Tiêu Chiến cứ như một con cá mắc cạn không ngừng giãy giụa vùng vẫy trên bờ cát. Một hy vọng mỏng manh mờ nhạt như ánh sao xa vời phải đối diện với sự tàn nhẫn và lạnh lẽo của thế giới rộng lớn, đây mới là nỗi đau thực sự.

Tiểu Mạnh cực lực khuyên Tiêu Chiến trở lại làm việc, hoặc bồi dưỡng một vài sở thích, hứng thú khác để chuyển dời sự chú ý. Nhưng Tiêu Chiến nói rằng, Vương Nhất Bác đối với anh tựa như chiếc bánh pudding vào lúc 4 giờ chiều, một món quà ngọt ngào cuộc sống ban tặng sau một ngày vất vả nỗ lực. Tất cả các biểu hiện trước 4 giờ chiều như: ngoan ngoãn làm bài tập, ngoan ngoãn chơi đàn dương cầm... đều là vì để có được miếng bánh kia. Nhưng bây giờ, khi bánh pudding cũng không tồn tại, vậy thì tất thảy những nỗ lực trước đó đối với anh đều không còn ý nghĩa.

Đây là điều duy nhất Tiêu Chiến cầu xin, kỳ vọng trong suốt gần 30 năm cuộc đời. Sau tất cả, Tiêu Chiến nói rằng, Vương Nhất Bác là sự dịu dàng duy nhất trong suốt gần 30 năm cuộc đời anh. Thật quá tàn nhẫn khi thuyết phục một người chưa từng được đối đãi dịu dàng từ bỏ sự dịu dàng đó.

Tiêu Chiến xuống xe, Tiểu Mạnh cũng vội vàng xuống theo, mở ra một chiếc dù lớn che mưa cho cả hai người.

Đã gần đến giờ ăn trưa, Tiểu Mạnh nghĩ rằng Tiêu Chiến muốn đi ăn ở trung tâm thương mại. Bước lên thang cuốn chậm rãi đi lên, Tiểu Mạnh vỗ nước mưa trên người, luyên thuyên vài chuyện. Thang cuốn lên đến đỉnh, cô quay lại mới thấy Tiêu Chiến không hề đi lên.

Anh đang đứng bên cạnh thang cuốn, cúi đầu, nghiến răng, thân thể khẽ run lên.

Mái nhà tròn viền trắng, cửa sổ kính tròn, thang cuốn, đây là cảnh tượng lần đầu tiên anh nhìn thấy Vương Nhất Bác trong con chip bịa đặt.

Tiểu Mạnh đột nhiên nhớ ra, nguyên mẫu của trung tâm mua sắm IAC không phải là IGC sao? Dệt mộng sư từng nói, trong chip hồi ức bịa đặt, địa điểm quay bộ phim của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác là ở IGC, cho nên anh ấy mới kêu tài xế dừng ở đây.

Nhưng vì sao lúc này anh ấy không lên? Tiểu Mạnh muốn đi xuống, nhưng không tự chủ được dừng bước.

Tiêu Chiến đang nhẫn nại. Anh nhẫn nại chịu đựng.

Thoạt nhìn anh thật bình thản như không có việc gì, chỉ đứng ở nơi đó, nhưng thân thể không kìm được mà run lên nhè nhẹ. Tiểu Mạnh lại biết rằng, chỉ cần anh tiến lên một bước, nỗi thống khổ sẽ không khống chế mà tuôn trào, anh sẽ như một con thú nhỏ cô độc buồn bã.

Bước lên thang cuốn, mọi hy vọng và tưởng tượng thận trọng của anh liền sẽ tan tành, từ trước tới nay, ở trên thế giới này, anh vẫn chưa từng gặp Vương Nhất Bác. Không có ai đợi anh ở phía cuối thang cuốn.

Băng qua đồi núi, chỉ để phát hiện không có ai đợi chờ.

Trong lòng Tiêu Chiến là cảm giác gì? Những năm đầu đoạt giải thưởng tân binh danh giá, về đến nhà chỉ biết một mình trong bóng tối ngồi trên sô pha nắm chặt cúp. Khi đó anh đang nghĩ gì? Anh hết lần này đến lần khác chịu đựng, bao dung Đóa tỷ và A Lực, nhìn họ nói dối cũng không vạch trần, trong lòng luôn khao khát có thể dựa vào bọn họ như những đồng đội đáng tin cậy, khi đó tâm tình anh thế nào?

Tiêu Chiến giống như một đứa trẻ đi xin kẹo, thận trọng hướng đến thế giới, khẩn cầu sự ấm áp. Nhưng thanh âm của anh quá nhỏ, từ trước tới nay chưa từng có ai nghe thấy, cũng chưa từng có người đối xử chân thành với anh. Sau đó, anh gặp Vương Nhất Bác, chứng kiến sự chân thành, trải nghiệm được yêu thương. Mọi chuyện ủy khuất, chua xót, cầu mà không được... liền vượt ra ngoài tầm kiểm soát.

Điều mà Tiêu Chiến muốn luôn là tình yêu chân thành tha thiết. Và anh đã thực sự cảm nhận được điều đó ở Vương Nhất Bác. Chính vì đã nhận được, nên mới liều mạng theo đuổi, giãy giụa đấu tranh. Nhưng ông trời lại thích đùa cợt anh quá nhiều, Vương Nhất Bác luôn chỉ là một giấc mộng xa xôi không thể với tới.

Lúc này, Tiêu Chiến đang đứng trong trung tâm mua sắm IGC, gắt gao nhịn xuống những cảm xúc của mình. Cầu thang cuốn cũng giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, chỉ cần anh bước tới một bước, tựa như sẽ có một tiếng chuông bén nhọn, thanh thúy nhắc nhở: Anh đã bị tình yêu của thế giới này đào thải.

**

Một tuần sau, Tiêu Chiến và Tiểu Mạnh rời Quảng Châu.

Tiểu Mạnh thay mặt Tiêu Chiến đàm phán với dệt mộng sư. Bà ta đề nghị trả lại tất cả các khoản tiền mà Tiêu Chiến đã chi, coi như bồi thường cho sự cố xảy ra ngoài ý muốn. Tiêu Chiến từ chối. Điều kiện trao đổi mà anh đưa ra chính là: Tiến độ phát triển trong tương lai và kết quả nghiên cứu của dệt mộng sư đối với hệ thống "Du viên" sẽ được đồng bộ hóa với phía Tiêu Chiến, hơn nữa, trong quá trình quét trí nhớ của tất cả khách truy cập trong thời không này, chỉ cần phát hiện ra sự tồn tại của Vương Nhất Bác, đều phải báo cho Tiêu Chiến.

Đại khái là dệt mộng sư tự biết mình đuối lý, liền đồng ý. Bà còn gửi một con chip cho Tiêu Chiến, thời lượng rất dài. Nó chứa đựng toàn bộ những gì mà Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến trải qua trong suốt quá trình quay bộ phim Trần Tình Lệnh ở thời không đó.

Nhưng Tiêu Chiến không đọc nó. Tiêu Chiến may mắn đó là một Tiêu Chiến của thời không khác, không phải là anh. Tiêu Chiến đặt con chip vào ngăn kéo, khóa lại, không hề mở ra.

Con chíp từ đó nặng nề mà ngủ quên trong ngăn tủ tối om.

Trong bữa tối hôm ấy, Tiêu Chiến buông đũa, lấy ra một chiếc túi nhựa trong suốt dán kín, bên trong chứa rất nhiều chíp hồi ức. Anh đẩy chiếc túi đến trước mặt Tiểu Mạnh nói: "Tiểu Mạnh, giúp tôi ném chúng đi."

Tiểu Mạnh sửng sốt một lúc, nghẹn ngào.

"Tôi muốn tiếp tục công việc, gần đây có gì hấp dẫn không?"

Tiểu Mạnh vừa khóc vừa cười, nước mắt làm đôi mắt mờ ướt: "Có, đương nhiên có, gần đây có mấy kịch bản rất được."

Tiêu Chiến gật đầu mỉm cười, đứng dậy rời bàn ăn.

Anh đẩy cửa ban công bước ra, nhìn chăm chú vào màn đêm đang sáng rực ánh đèn của hàng ngàn tổ ấm.

Tiểu Mạnh cũng đi theo, đứng phía sau, yên lặng cùng anh ngắm nhìn toàn cảnh thành phố.

Cô chợt phát hiện, trên đầu Tiên Chiến đã có mấy sợi tóc bạc. Nhưng anh mới gần 30 tuổi mà thôi...

Đa tình ứng cười ta, sinh ra sớm tóc bạc. *

* Đây là một câu thơ trong bài "Niệm nô kiều - Xích Bích hoài cổ" của nhà văn thời Tống tên là Tô Thức.

Trong bài thơ có câu: Cố quốc như đi vào cõi thần tiên, đa tình ứng cười ta, sinh ra sớm tóc bạc. Nhân gian như mộng, một tôn còn lỗi giang nguyệt.

Dịch nghĩa là: Ta về lại cố quốc như đi vào cõi thần tiên. Buồn cười ta đa tình đa cảm, quá sớm mà sinh ra đầy đầu tóc bạc. Nhân sinh như một giấc mộng, thả xuống một chén rượu tế trăng sáng trên sông.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro