Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với thời không kia của anh, cô ta ghen tị và căm giận


Quảng Châu lúc trời chạng vạng tối bắt đầu đổ mưa.

Bầu trời đột ngột tối sầm, mưa không chỉ làm mặt đất nhớp nháp mà còn khiến cho bầu không khí vô cùng ẩm ướt. Rõ ràng mấy giờ trước vẫn còn ánh mặt trời tươi sáng, giờ phút này lại giăng đầy mây đen, chân trời trĩu xuống nặng nề.

Những tiếng còi xe bên đường réo rắt khó chịu, ô tô bật sáng đèn pha, chậm chạp di chuyển như những con ốc sên trên vũng nước đọng, những dòng xe tắc nghẽn thật giống một dòng sông xe được vẽ bằng màu nước, cơn gió lành lạnh cuốn tới khiến cả người nổi lên một tầng da gà.

Có tiếng gõ cửa nặng nề: "Bang, bang, bang, bang...". Ruby sốt ruột ném điện thoại di động xuống, bước tới mở cửa. Tiêu Chiến một nửa thân mình ướt sũng, tóc bết thành từng dúm đang đứng ở cửa nhìn cô.

"Anh tới đây làm gì..." Ruby theo thói quen, nóng nảy cất lời. Nhưng rất nhanh cô phát hiện ánh mắt Tiêu Chiến không đúng, anh chằm chằm nhìn cô, hốc mắt đỏ đậm, tơ máu tựa hồ như những thanh kiếm muốn xuyên thủng nhãn cầu mà lồi ra ngoài, đâm tới. Anh nắm chặt tay nắm cửa, nghiến răng, gò má đanh lại, hơi thở ngắn và dồn dập. Cứ như vậy nhìn Ruby, ánh mắt gắt gao, tràn đầy căm giận và nghi ngờ.

Ruby đã đoán trước được ngày hôm nay, cô không quá ngạc nhiên, chỉ là cô không ngờ Tiêu Chiến cũng có thể giống như một con sói sắp nhào tới vồ lấy cô cắn xé, bất giác bước lùi lại, bụng dạ, chân tay không nhịn được mà run lên.

Tiêu Chiến bước lên từng bước, khuôn mặt Ruby tràn đầy sợ hãi, vội vàng nhìn chung quanh, hôm nay không có khách nên trong phòng không có ai khác. Chân tóc bắt đầu tê dại, cô từng bước lùi về sau, vấp vào chiếc ghế dựa và ngã mạnh xuống mặt đất. Cô ngẩng đầu lên, Tiêu Chiến đang đứng trước mặt nhìn xuống, khuôn mặt anh bao phủ trong u ám của buổi chiều chạng vạng. Bên ngoài tiếng mưa rơi rất lớn, nện xuống đất những tiếng "bộp, bộp"...

Lần đầu tiên, Ruby cảm thấy Tiêu Chiến thực đáng sợ. Cả người anh tỏa hàn khí, không còn vẻ ôn hòa dịu dàng dễ gần thường ngày, thậm chí còn không giống một con người, chỉ là một cái xác không hồn. Cô thậm chí đã nghĩ: anh ta sẽ giết mình.

"Tại sao?" Giọng nam trầm thấp như nốt nhạc đầu tiên của đàn cello, đục như âm thanh của một giếng cổ khô hạn.

Ruby biết Tiêu Chiến đang hỏi về cái gì, tại sao lại đưa hình ảnh cô cùng Vương Nhất Bác kết hôn vào trong chip ký ức được dệt riêng cho anh, có lẽ anh ta còn đoán được chính cô đã sắp đặt tất cả mọi thứ. Ánh mắt Ruby chuyển dời sang chiếc ván trượt đặt cạnh bàn, vừa nhìn tới, nỗi sợ hãi lập tức cứng lại như một tấm ván sắt.

Cô ghê tởm Tiêu Chiến, cô chán ghét Tiêu Chiến, cô thậm chí còn mong Tiêu Chiến chết đi cho rồi.

"Tại sao? Nếu không phải nhờ tôi, anh còn không thể gặp được anh ấy." Đôi mắt Ruby như chứa đầy nọc độc, lạnh lùng nhìn Tiêu Chiến như thể đang nhìn một con gián bẩn thỉu nơi cống ngầm không thể thấy được ánh sáng.

Cô đứng dậy, hơi ngửa đầu lên nhìn Tiêu Chiến, hừ lạnh một tiếng khinh thường: "Anh không xứng, anh không bao giờ xứng được đến với anh ấy."

"Tại sao?" Tiêu Chiến lặp lại, trong giọng nói không có một chút cảm xúc, không có âm điệu, như những hạt mưa bất ngờ nhỏ xuống da thịt, khiến người khác toàn thân lạnh căm.

Ruby hốc mắt đỏ hồng, nhăn cánh mũi, từng câu từng chữ từ trong miệng chảy ra: "Bởi vì anh dựa vào cái gì lại có được anh ấy ở trong thời không đó? Chỉ vì anh ấy thích anh, tôi ở đây cũng phải cho anh nếm thử giống tôi, thứ tư vị vĩnh viễn không bao giờ được anh ấy dành cho một cái liếc mắt!"

Tiêu Chiến máu dồn lên não, anh lao lên, xô ngã Ruby xuống đất, tay phải bóp cổ cô ta. Hai chân Ruby gắng sức vẫy vùng, hai tay nắm chặt lấy cổ tay phải Tiêu Chiến nhưng vẫn không thể thoát ra được. Tiêu Chiến mặt đỏ bừng, trong đôi mắt trợn trừng giận giữ, nước mắt không ngừng rơi xuống. Anh gầm lên: "Cậu ấy ở đâu, nói đi! Cậu ấy ở nơi nào?"

Ruby không ngừng vùng vẫy, tay chân đá loạn xạ, miệng đã há ra, mắt trợn tròn. Chẳng mấy chốc, cô cảm thấy mình giống như đang nằm trên bãi biển, sóng biển ập vào như muốn nhấn chìm cô, mà khuôn mặt của Tiêu Chiến ở trước mắt thì đã trở nên mờ mịt. Anh vẫn còn đang khóc, gân xanh nổi chẳng chịt: "Nói đi! Cậu ấy ở đâu? Cậu ấy ở nơi nào?"

Khuôn mặt của Ruby đã bắt đầu tái nhợt, đột nhiên có người cầm chiếc ghế gỗ hung hăng nện vào người Tiêu Chiến, anh đau đớn, không thể không buông tay. Ruby rốt cuộc đã có thể thở được, vội ôm chiếc cổ đau đớn, vừa thở vừa ho sù sụ. Dệt mộng sư vội vàng bước tới đỡ cô dậy, Ruby nhìn thoáng qua Tiêu Chiến đang nằm trên mặt đất, vừa căm tức vừa sợ hãi.

Chiếc ghế gỗ vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, Tiêu Chiến cảm giác được sau đầu mình có một dòng ấm áp nhỏ, duỗi tay sờ, là một vệt máu sền sệt. Đầu óc anh choáng váng, chờ một lúc sau mới thanh tỉnh lại, giơ hai tay lên nhìn, vẻ mặt đầy hoài nghi. Nước mắt dâng lên đầy hốc, anh đã muốn giết người bằng đôi tay này? Vừa rồi, anh thực sự muốn giết chết Ruby?

Dệt mộng sư vẫn còn run rẩy, bà cố gắng nén lại nỗi sợ hãi cùng phẫn nộ, hai mắt đỏ hoe: "Tiêu tiên sinh, cho dù đã xảy ra chuyện gì, bạo lực cũng không thể giải quyết được vấn đề. Chúng ta có thể ngồi xuống tìm cách giải quyết, chuyện đã xảy ra rồi, thay vì truy cứu trách nhiệm, không bằng chúng ta tìm cách có thể giải quyết chuyện này, được không?"

Tiêu Chiến hít vào một hơi, nhắm mắt lại. Cảm xúc kích động chưa khống chế được, vẫn đang chạy loạn trong thân thể anh. Một lúc sau, anh mới mở mắt ra, nhìn về phía Ruby: "Thật xin lỗi, xin lỗi cô. Cho dù có chuyện gì, tôi cũng không nên động thủ. Là tôi đã không khống chế được chính mình."

Ruby vẫn xoa nắn vùng cổ, oán giận ngoảnh mặt sang một bên, không nhìn anh.

Dệt mộng sư thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho Tiêu Chiến đi theo mình. Bà đẩy một cánh cửa, bước vào trong phòng, đẩy một bức tượng nào đó được đặt bên giá sách, một cánh cửa bí mật mở ra.

Dệt mộng sư đi trước, Tiêu Chiến theo vào. Đó là một gian phòng lớn, không gian chìm đắm trong một loại ánh sáng màu xanh lam mờ tối. Dệt mộng sư bấm vào một công tắc trên tường, toàn bộ các màn hình điện tử đều sáng lên, dày dặc chất đầy toàn bộ bức tường. Bàn điều khiển khổng lồ có hình dáng uốn cong theo hình bán nguyệt, bên trên có đầy đủ các dụng cụ khác nhau, dây điện nhiều màu sắc dày đặc và lộn xộn. Vô số chip được đóng gói trong một hộp lớn trong suốt, đặt dưới bàn điều khiển.

Tiêu Chiến nhìn vô số màn hình trên bức tường, tất cả đều là anh, trang phục khác nhau, địa điểm khác nhau, làm những việc khác nhau. Anh đang mặc đồ lặn, lặn xuống biển; anh đang ngồi trong quán cà phê đọc một quyển sách; anh đang cạo râu ở trước gương; anh đang ôm một người khác cùng chào hỏi... Tiêu Chiến cảm thấy ngạt thở, anh xoay người, quay lưng lại phía màn hình, lồng ngực không ngừng phập phồng.

Dệt mộng sư quan sát phản ứng của Tiêu Chiến, "Tiêu tiên sinh, tôi xin lỗi vì những hành vi của Ruby. Ruby là con gái tôi, tôi vạn lần không nghĩ tới con bé có thể bởi vì sở thích cá nhân mà động tay chân đến chuyện riêng của người khác. Tôi thật sự, vô cùng xin lỗi, xin lỗi anh."

Tiêu Chiến muốn mỉm cười, nhưng khóe miệng lại không nhếch lên được. Mặc dù Ruby đúng là đã động tay chân, nhưng nếu không phải do cô, có lẽ cả đời này anh cũng không biết đến sự tồn tại của Vương Nhất Bác, cả đời anh cũng sẽ không thể cảm nhận được tình cảm của anh và Vương Nhất Bác ở trong thời không kia. Cho dù đời này không cách nào gặp được nhau, anh cũng không muốn mình chưa từng biết đến Vương Nhất Bác.

"Anh có lẽ đã đoán ra, vì sao hệ thống "Du viên" không thể công khai tiết lộ công nghệ cho thế giới bên ngoài. Nếu tôi nói, căn bản không có công nghệ nào để tiết lộ cả?" Dệt mộng sư nói tiếp: "Sở hữu ký ức đều đến từ việc chúng tôi nhìn trộm thời không, chúng tôi thực sự là những kẻ rình mò trong thời không, sau đó chia tách và lợi dụng chúng, đem đóng vào trong chip hồi ức. Có lẽ anh sẽ cảm thấy như chuyện nghìn lẻ một đêm, hoang đường, kỳ lạ; nhưng cũng giống như anh nói với người cách đây một nghìn năm về ti vi, ô tô, người đó cũng sẽ nghĩ anh điên rồi. Đừng nhìn nó từ góc độ hiện tại của anh. Trong thời gian và không gian nào đó, du hành thời gian và không gian hoàn toàn không phải là vấn đề. Công nghệ này đã được nghiên cứu từ lâu nhưng nó vẫn chưa xuất hiện trong thời không của chúng ta. Ở địa vị dẫn đầu sự phát triển trong thời đại, hãy nhìn vấn đề bằng con mắt rộng mở, hoặc là anh có thể tự lý giải."

Tiêu Chiến hỏi bà: "Tôi muốn biết, các người làm sao nhìn trộm được thời không?"

"Cha tôi là một học giả nghiên cứu thời không và thiên văn học. Nhiều người cười nhạo ông vì những ý tưởng kỳ lạ, cho đến khi qua đời, ông vẫn không tìm được đáp án, thế nhưng ông ấy để lại cho tôi rất nhiều tư liệu, phỏng đoán cùng các thiết bị. Ông dạy cho tôi học vật lý, thiên văn, thiết bị... từ khi còn nhỏ, cuối cùng tôi đã thành công."

Ánh sáng xanh treo lơ lửng, ngón tay dệt mộng sư từ từ lướt trên bàn điều khiển. Bà vuốt ve từng góc, từng chiếc máy trên bàn điều khiển: "Một hôm tỉnh dậy, tôi phát hiện ra mình đang ngồi trong phòng, trước mắt là những hình ảnh, chỉ cần bấm vào một cái là có thể xem được những lát cắt trong cuộc sống của mỗi người trong thời không đó, giống như đang xem một bộ phim tài liệu cá nhân vậy. Tôi không biết tại sao lại xảy ra đột ngột như vậy, có thể do máy móc chập điện, có thể do một số nguyên nhân khác, nhưng là tôi đã thành công. Sau đó, tôi phát hiện mình có thể đem loại năng lượng này truyền đến màn hình điện tử, chính là những thứ anh đang thấy lúc này."

Tiêu Chiến ngẩng đầu, nhìn các loại màn hình. Là một người theo chủ nghĩa duy vật, tin vào khoa học, đây quả thực không phải là sự lý giải mà anh có thể hiểu và tin tưởng được. Nhưng trừ cách này ra, còn có lời giải thích nào khác?

"Có rất nhiều học giả đã hỏi tôi, thậm chí có tư bản thuê người đe dọa và uy hiếp, muốn tôi tiết lộ bí mật. Tôi có thể nói gì, nói một ngày nọ, tôi đột nhiên tỉnh dậy và phát hiện ra bản thân mình không hiểu vì đâu đã có được khả năng này sao? Đột nhiên có được một năng lực mà trình độ khoa học hiện tại không thể giải thích?" Dệt mộng sư mỉm cười. "Đương nhiên, tôi đã đi tìm rất nhiều nguyên nhân, có thể là do tôi bị ảo giác, có thể là tôi kết nối được với một người nào đó có năng lực du hành xuyên thời không... Tôi không tìm được đáp án, nhưng tôi đã làm được, tôi còn có thể đem những ký ức của người ở thời không khác vào con chip, và bán nó cho người ở thời không này, ví dụ như anh."

Tiêu Chiến không nói nên lời.

"Chuyện Ruby làm, thực sự là con bé đã sai. Là do tôi bận rộn với công việc nghiên cứu hệ thống mà không chú ý đến tâm tình con bé. Từ nhỏ nó đã ở đây, lớn lên cùng với một đống màn hình điện tử, nó đã thích Vương Nhất Bác ở một thời không khác. Bởi thế, con bé đối với cái thời không kia của anh, vừa căm giận vừa ghen tị. Vì vậy, thời điểm anh ở thời không này vừa xuất hiện, con bé mới có thể không quan tâm mà chia cắt một ký ức của thời không khác cho anh, cũng động tay chân với con chip hồi ức mà tôi đã thêu dệt cho anh. Nó không chỉ là con gái tôi, nó còn là đồ đệ của tôi, là một dệt mộng sư tương lai." Dệt mộng sư thở dài, giọng điệu chân thành nói: "Chuyện này, Ruby không hề nói cho tôi biết, chỉ sau khi tôi nhìn thấy con chip của anh, tôi mới nhận ra điều không thích hợp ấy. Tôi đã quay về hỏi Ruby, nó mới thú nhận sự thật. Thế nhưng, sự việc đến nước này, đã chẳng còn cách nào thay đổi, cho nên tôi không thể thẳng thắn nói cho anh biết. Tôi thực không ngờ Ruby sẽ động tay chân vào nội dung được thêu dệt trong con chip hồi ức được chế tạo kia, chuyện này quá nguy hiểm."

Tiêu Chiến nói: "Thật ra tôi cũng không trách cô ấy, thậm chí còn cảm kích cô ấy một chút. Cảm ơn bà đã nói cho tôi về thời không song song, nếu tôi muốn du hành đến một thời không khác, có cách nào không?"

Dệt mộng sư mỉm cười: "Tiêu tiên sinh, anh đừng xem chuyện này như một chuyện thần kỳ, tôi không có nhiều năng lực như vậy, rất nhiều cực hạn khó có thể vượt qua. Thời gian và không gian là vô hạn, giống như có vô số điểm trên một đường thẳng vậy. Đường thẳng này chính là trục thời gian, từ khi vũ trụ hình thành cho đến khi vũ trụ bị hủy diệt. Tôi có thể nhìn thấy, cũng chỉ là một vài thời không. Dĩ nhiên tôi cũng đang cố gắng nỗ lực phát triển các thời không khác. Tôi tự xưng mình là Kẻ nhìn trộm thời không, bởi vì tôi chỉ có thể nhìn trộm thời không, không thể du hành xuyên thời không."

"Vậy thì trong thời không này, nếu bà có thể thấy được thời không này, bà phải biết có thể tìm được Vương Nhất Bác ở đâu chứ?"

"Đây lại là một tình huống khác. Ruby và tôi là những người có thật trong thời không này, cũng chính là những quân cờ sẽ gây ra hàng loạt hiệu ứng cánh bướm trong thế giới này. Nếu chúng tôi có năng lực biết trước tương lai, anh cho rằng thời không định tính còn tồn tại được ư? Không thể. Chỉ khi những người chơi đi tới, nằm vào trong khoang ngủ - chính là cái khoang có hình giống tàu vũ trụ mà anh đã nằm vào trong lần tới đầu tiên, chúng tôi thông qua việc rà quét những hồi ức trong quá khứ của anh. Tiền đề là, anh phải đến nằm vào đó, chúng tôi mới biết được những quá khứ anh đã trải qua ở thời không này, chúng tôi không có khả năng biết trước được tương lai. Ruby cũng đã từng đi tìm Vương Nhất Bác ở thế giới này, nhưng tiếc là con bé không tìm được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro