Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hy vọng chúng ta đều sẽ không hối hận. Tôi không hối hận trả giá này, anh không hối hận vì đã không yêu Vương Nhất Bác."

Trên ban công, Tiêu Chiến rít một ngụm khói, liếc mắt nhìn Tiêu Chiến thời không khác đang uống nước trong phòng khách, quay đầu đi.

Ninh Khiêm Nhiên để ý ánh mắt của anh, búng tàn thuốc: "Không phải là anh muốn cùng anh ta trao đổi thời không sao? Giờ lại bày ra bộ dáng không biết phải làm gì?"

Tiêu Chiến xua tay: "Không phải, là tôi không nghĩ tiến độ lại nhanh như vậy."

"Tôi và anh thành thật với nhau đi. Phỏng đoán kia của anh không phải đã trở thành một hạng mục thời không đặc thù của cơ quan chúng tôi rồi sao? Đột nhiên, một vài lãnh đạo đức cao vọng trọng coi trọng ý tưởng của anh liền quyết định hỗ trợ tích cực. Cho nên sau này nếu anh có gặp chuyện gì phiền toái đều sẽ có rất nhiều người và nguồn lực tới giúp anh giải quyết, đương nhiên là không được trái với các điều lệ xuyên không. Tiêu Chiến này thực sự là một người đặc biệt, sau khi các chuyên gia đánh giá mức độ có thể tiếp thu của các Tiêu Chiến trong từng thời không đã chọn người có mức độ tiếp thu cao nhất, phái người đi trò chuyện tỏ tường với anh ta. Bớt được cho anh ít nhiều phiền toái."

Tiêu Chiến dập tàn thuốc: "Cậu ấy hiện tại thoạt nhìn cũng chỉ hơn 20 tuổi, so với tôi nhỏ hơn rất nhiều. Ở thời không kia, cậu ấy cùng Vương Nhất Bác tiến độ thế nào?"

Tiêu Chiến kia thoạt nhìn còn rất ngây ngô, độ tuổi đôi mươi, trên mặt hơi có chút da thịt, khí chất còn chưa hiện rõ, đương nhiên cùng Tiêu Chiến của thời không này khác nhau như trời và đất.

"Anh ta vừa tham gia Thiên thiên hướng thượng, gặp mặt Vương Nhất Bác cách đây không lâu. Lúc chúng tôi mới tìm thấy anh ta, anh ta còn không hiểu được vì sao anh lại khăng khăng muốn tìm Vương Nhất Bác. Thời không kia sẽ có "Trần Tình Lệnh", nếu giai đoạn này anh cùng anh ta tráo đổi, có thể vừa kịp thời điểm "Trần Tình Lệnh" bắt đầu quay". Ninh Khiêm Nhiên lại liếc nhìn Tiêu Chiến thời không khác kia một cái, Tiêu Chiến kia đột ngột ngẩng đầu lên. Anh ta vội vàng chuyển dời tầm mắt.

"Anh ta vì sao lại nguyện ý? Anh ta không muốn gặp Vương Nhất Bác sao?" Tiêu Chiến có chút nghi hoặc.

"Đại ca, bây giờ anh là một đầu toàn luyến với ái, nhưng anh ta cùng Vương Nhất Bác ở thời không kia còn không có phát sinh tình cảm đâu. Anh ta vẫn không hiểu vì sao anh nhất định phải tìm Vương Nhất Bác. Còn tại sao anh ta nguyện ý thì chịu, là chuyên gia căn cứ theo tình huống khách quan và trạng thái tâm lý của anh ta để đưa ra đánh giá. Nghe nói là anh ta chán ghét với cuộc sống ở trong nhóm nhạc nam kia, lại mong muốn trở thành một diễn viên nhưng trước mắt vẫn còn nhiều giới hạn, buồn bực thất bại... vì vậy hoàn cảnh của anh hiện nay đối với anh ta rất hấp dẫn. Anh ta bởi vì có thể ở đây tiếp tục đóng phim, liền đồng ý cùng anh trao đổi, vậy cũng được đi."

"Ừm..." Tiêu Chiến gật đầu. "Thời không khác nhau sẽ có quỹ đạo phát triển và ý tưởng phát triển khác nhau, điều đó cũng rất bình thường. Nếu quay trở lại thời không đó, "tôi" ở Thiên thiên hướng thượng lần đầu tiên gặp Vương Nhất Bác, hơn nữa "Trần Tình Lệnh" cũng sẽ bắt đầu được quay và phát sóng, mà vai chính vẫn là "tôi" và Vương Nhất Bác, đúng không?"

Ninh Khiêm Nhiên gật đầu.

"Được, vậy tương lai thì sao? Thế giới của Bác Quân Nhất Tiêu mà tôi nhìn thấy trong con chip có thay đổi gì không?"

"Vấn đề anh hỏi thực nguy hiểm. Đầu tiên, nếu tôi nói cho anh thì điều này trái với điều lệ xuyên không. Báo trước cho nhân vật trong quá khứ về hướng phát triển trong tương lai của họ là điều bị nghiêm cấm, cho nên anh hết hy vọng đi, tôi không thể nói. Tiếp theo, thứ chúng ta có thể nhìn thấy, chính là tương lai của của Tiêu Chiến ở thời không kia cùng Vương Nhất Bác, hiện tại thay đổi người, làm sao còn có thể thấy được? Anh đừng thần thánh hóa chuyện xuyên không này, được không?" Ninh Khiêm Nhiên tức giận trừng mắt nhìn anh một cái. "Trước mắt, tôi chỉ có thể cho anh biết được những tin tức đó. Còn có, anh ta cũng chưa hoàn toàn đồng ý đâu, anh vẫn phải nói chuyện cùng anh ta, đúng không?"

Tiêu Chiến cười cười: "Đúng vậy, vất vả cho anh rồi."

Ninh Khiêm Nhiên nhìn đồng hồ: "Tôi lát nữa còn có việc, phải đi trước. Hai người cứ nói chuyện đi, 2 tiếng sau tôi quay lại đón anh ta."

Tiêu Chiến gật đầu.

Ninh Khiêm Nhiên chào Tiêu Chiến ở thời không kia trong phòng khách, mở cửa và rời đi. Tiêu Chiến đóng cửa ban công, Tiêu Chiến kia ngồi trên sô pha, lẳng lặng nhìn anh.

"Tôi ..." Tiêu Chiến định mở miệng.

"Anh thật sự thích cậu ấy sao?" Tiêu Chiến ở thời không kia đặt cốc nước lên bàn, chậm rãi đứng dậy.

Hai người họ trong lòng đều biết rõ, "cậu ấy" là Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến nhếch khóe miệng, cố nặn ra một nụ cười: "Ừ."

"Thích cậu ấy đến mức có thể từ bỏ tất cả những gì anh đang có, danh vọng, địa vị, tiền bạc, thậm chí mạng sống?"

"Đúng vậy."

"Tôi đáp ứng anh."

Tiêu Chiến tròn mắt, ngón tay khẽ run: "Nhưng... nhưng tôi sợ anh sẽ hối hận. Nếu anh tiếp xúc với Vương Nhất Bác, anh chưa chắc nguyện ý từ bỏ cậu ấy."

Tiêu Chiến kia lại bình tĩnh đến không ngờ: "Tiêu Chiến, tôi chính là anh, tôi có thể cảm nhận được anh. Nếu anh có thể từ bỏ những thứ này, chỉ vì một người, người này khẳng định đối với anh phải quan trọng như sinh mệnh. Chúng ta đều là Tiêu Chiến, đối với chấp niệm chúng ta cảm nhận giống nhau. Chấp niệm của anh là Vương Nhất Bác, còn chấp niệm của tôi bây giờ là diễn xuất."

Tiêu Chiến nhất thời không nói nên lời.

Tiêu Chiến ở thời không khác lại nói: "Tôi phải nói cho anh biết về tình hình của tôi. Tôi ở trong một nhóm nhạc nam, không nổi tiếng, không có nhiều tài nguyên, và công ty cũng không thích tôi cho lắm. Tôi ở trong nhóm cũng không thấy ổn. Ban đầu tôi vì ca hát mới bước vào làng giải trí, nhưng tôi dần phát hiện ra diễn xuất hấp dẫn tôi hơn ca hát. Vì vậy, tôi muốn diễn xuất, diễn thật tốt. Nhưng trong hoàn cảnh của tôi hiện tại, nói gì đến một chương trình hay, thậm chí có show cũng chưa chắc đã đến tay. Nếu anh đi tới nơi đó, những tình huống này đều phải suy xét."

Thấy Tiêu Chiến không lên tiếng, Tiêu Chiến ở thời không khác lại nói: "Tôi biết anh đang nghĩ gì, anh cảm thấy Vương Nhất Bác quá tốt, nếu như tôi không gặp cậu ấy, tôi có hối hận không. Nhưng mà, anh có thể đảm bảo mỗi thời không Tiêu Chiến đều sẽ yêu Vương Nhất Bác sao? Chẳng may tôi trong thời không này không yêu cậu ấy? Chẳng may cậu ấy cũng không yêu tôi? So với chuyện này, hiện tại tôi càng sợ rằng tôi sẽ chôn vùi những năm tháng của mình ở trong nhóm nhạc nam này, bỏ lỡ tuổi tác đẹp nhất dành cho diễn xuất. Tôi tình nguyện trở thành anh, có lựa chọn quyền lợi, có tự do quản lý công việc chính mình, anh không cần phải thay tôi cảm thấy hối tiếc."

Tiêu Chiến ở thời không khác đỏ mắt, anh ta quay đầu đi, bình ổn lại tâm trạng. Tiêu Chiến biết anh ta đang nghĩ gì, vì chấp niệm, mọi người thực sự đều chật vật như vậy. Tiêu Chiến trong quá khứ không phải cũng vì danh lợi mà chật vật như vậy sao?

Anh nói: "Hy vọng chúng ta đều sẽ không hối hận. Tôi sẽ không hối hận vì đã trả giá này, anh sẽ không hối hận vì đã không yêu Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến kia nói: "Kỳ hạn một năm, anh cảm thấy thế nào? Tôi ở thời không đó cũng có cha mẹ và bạn bè, tôi không muốn cùng bọn họ như thế này ly biệt. Chúng ta trao đổi 1 năm, sau 1 năm, chúng ta sẽ quyết định xem có muốn đổi lại hay không. Anh nghĩ sao?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Được."

Tiêu Chiến kia do dự một lúc, sau đó chậm rãi ngồi trở lại trên sô pha, nhỏ giọng hỏi: "Vương Nhất Bác thực sự tốt như vậy sao? Việc này đáng giá với anh như vậy?"

"Tôi thích không phải vì cậu ấy tốt đẹp, mà vì, cậu ấy chính là cậu ấy."

Tiêu Chiến ở thời không khác ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Chiến.

Anh mỉm cười: "Dệt mộng sư cũng hỏi tôi câu hỏi tương tự. Bà ấy hỏi, có lẽ sẽ có người tốt hơn Vương Nhất Bác xuất hiện, Vương Nhất Bác có thực sự xứng đáng để tôi làm thế không? Tôi cũng trả lời như vậy."

"Tôi thích không phải vì cậu ấy tốt đẹp, mà vì, cậu ấy chính là cậu ấy."

**

Sự việc liền như vậy được xác định.

Tất cả các bên bắt đầu chuẩn bị, Tiêu Chiến đẩy nhanh tiến độ công việc và bắt đầu tiếp nhận huấn luyện. Còn Tiêu Chiến kia cũng bắt đầu định hình và rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình để chuẩn bị cho sự hoán đổi thời không giữa hai bên.

Ninh Khiêm Nhiên đến huấn luyện Tiêu Chiến với tư cách là đại diện của tổ chức thời không, ngoài những thao tác thông thường còn cố gắng truyền cho Tiêu Chiến nhiều quy tắc và ý nghĩa để duy trì sự ổn định của thời không, Tiêu Chiến bị nhồi nhét đến mức lỗ tai đóng kén.

Tiêu Chiến biết anh ta đang lo lắng điều gì, hoặc, với tư cách là người đại diện, nhóm người phía sau anh ta đang lo lắng về điều gì. Ngoài việc luyện tập, Tiêu Chiến cũng cam đoan rằng anh sẽ tuyệt đối tuân theo các điều lệ xuyên không để tránh cho thời không hỗn loạn. Ninh Khiêm Nhiên vẫn luôn lo lắng, rốt cuộc không ai có thể dễ dàng yên tâm khi đối mặt với những điều không rõ.

Tiêu Chiến của cả hai thời không đều cố gắng tìm hiểu đối phương nhiều nhất có thể. Tiêu Chiến ở thời không kia có cha mẹ yêu thương, xuất thân là một nhà thiết kế, tham gia nhóm nhạc nam vì sở thích ca hát. Tuy nhiên, sự nghiệp trong vài năm qua không được khởi sắc, không được công ty coi trọng. Anh đã đóng qua một số bộ phim truyền hình, gặp qua một vài tiền bối, rất có niềm yêu thích với diễn xuất, nhưng lại bất hạnh không có cơ hội. Mắt thấy chính mình đang phí hoài thời gian năm tháng, không tránh khỏi lo âu, sợ hãi. Thời gian của anh vẫn đang bị dừng ở năm 2017. Lúc này, anh mới vừa tham gia Thiên thiên hướng thượng không lâu, lần đầu tiên gặp Vương Nhất Bác. Khác với thế giới Bác Quân Nhất Tiêu trong chip, Tiêu Chiến kia đột nhiên bị ám ảnh bởi diễn xuất.

Mà Tiêu Chiến hiện tại, 34 tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành diễn viên, danh hiệu ảnh đế, cha mẹ ly hôn và không có bạn đời. Sau khi trải qua những ngày tháng trầm mê thế giới trong chip hồi ức, anh quyết tâm trau dồi kỹ năng diễn xuất, cuối cùng đã có được một vị trí vững chắc trong giới điện ảnh, có danh tiếng, có tài sản, có khán giả. Chỉ vì thời không này không có Vương Nhất Bác tồn tại, Tiêu Chiến liền cố gắng đem hết toàn lực để gặp được cậu ấy.

Huấn luyện là một công việc không hề đơn giản, đối với người du hành có sự đòi hỏi rất cao từ thể lực, kiến ​​thức lý thuyết, phẩm chất tâm lý và khả năng ứng phó khẩn cấp. Tiêu Chiến luyện tập hơn nửa năm mới miễn cưỡng đạt đến trình độ tiêu chuẩn. Lúc này, Tiêu Chiến kia cũng gần như chuẩn bị xong, vì vậy các bên đều gấp rút chuẩn bị, ấn định ngày hai người tráo đổi thời không.

Tiểu Mạnh biết có khuyên cũng vô ích, những gì Tiêu Chiến đã nhận định, cơ bản sẽ không thay đổi. Cô chỉ có thể tận lực giúp anh giải quyết mọi việc để đảm bảo Tiêu Chiến kia có thể nhanh chóng hòa nhập khi đến đây. Sau khi ấn định ngày tháng, cô thường lặng lẽ nhìn Tiêu Chiến, nhìn đến hốc mắt đau rát.

Ngày đó cuối cùng cũng đến. Mạnh Chu, Tiểu Mạnh và dệt mộng sư cùng đi tiễn Tiêu Chiến. Đầu tiên Tiêu Chiến sẽ theo Ninh Khiêm Nhiên đến thời không khác, sau đó, Tiêu Chiến kia sẽ cùng Ninh Khiêm Nhiên quay về. Mặc dù Tiêu Chiến đã có khả năng và quyền hạn để du hành thời không, nhưng vì xét đến tính ổn định của thời không, sau khi Tiêu Chiến đến nơi đó, quyền này sẽ tạm thời bị đóng lại. Tiêu Chiến biết, cơ quan quản lý thời không đối với anh vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.

Tiêu Chiến bắt tay với dệt mộng sư, sau đó chạm vai Mạnh Chu, cuối cùng nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tiểu Mạnh, ôm lấy cô.

Những năm qua, Tiểu Mạnh đối với anh rất tốt, anh đều biết. Ở thời điểm không có ai ủng hộ và thấu hiểu, chỉ có Tiểu Mạnh luôn ở bên cạnh, khiến anh cảm thấy mình cũng được người khác coi trọng và quan tâm.

Tiểu Mạnh vẫn luôn dõi theo Tiêu Chiến, cho đến khi anh và Ninh Khiêm Nhiên biến mất.

Dệt mộng sư rời đi, chỉ còn Mạnh Chu và Tiểu Mạnh đứng đó, nhìn về nơi Tiêu Chiến biến mất.

"Em yêu cậu ấy sao?" Mạnh Chu đột nhiên hỏi.

"Vâng."

Tiểu Mạnh dụi dụi mắt, đôi mắt lại càng đỏ, "Nhưng điều đó không quan trọng. Chỉ cần anh ấy hạnh phúc, là đủ rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro