Chương 25 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vẫn luôn ở bên nhau."


 Đậu Phộng là một chú mèo con ngoan ngoãn.

Trong nhà chỉ có một mình Tiêu Chiến, đang ngồi đọc sách trên ghế chợt cảm thấy có một cái đuôi lông xù xẹt qua cẳng chân, Tiêu Chiến cúi đầu, nhìn thấy Đậu Phộng vừa chui vào khe hở giữa chân và ghế rồi lại trườn ra, nhỏ giọng meo meo, giương đôi mắt xanh lam thật đáng thương.

Tiêu Chiến trong lòng thích thú, bế Đậu Phộng lên, Đậu Phộng kêu meo meo, khẽ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn vào cánh tay anh, hai mắt long lanh nhìn lên, tựa hồ có chút ủy khuất và lưu luyến, không muốn chủ nhân rời đi.

"Đậu Phộng." Tiêu Chiến ôm nó lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn, "Con sẽ lưu luyến ta sao?"

Đậu Phông không trả lời.

"Không trả lời? Được rồi."

Tiêu Chiến mỉm cười, hôn Đậu Phộng.

"Vậy khi ta đi vắng, con có thể nói với ba của con giúp ta: Anh yêu em, được không?"

Đậu Phộng meo một tiếng, coi như đồng ý, liền nhảy ra khỏi ghế, vui vẻ đi vài bước rồi thoải mái nằm xuống liếm lông.

Di động "Đinh" một tiếng, thông báo lời nhắc nhở cố định mỗi ngày: Còn 2 ngày nữa là bạn rời khỏi thế giới này.

Tiêu Chiến tắt điện thoại, trong phòng vẫn im lìm như cũ, không có tiếng một ai khác. Vương Nhất Bác không cùng anh trải qua mỗi ngày, vẫn làm việc bình thường, đi sớm về muộn. Có đôi khi Tiêu Chiến đã ngủ thiếp đi cậu vẫn chưa về nhà. Ngày hôm sau, trước khi Tiêu Chiến tỉnh dậy cậu đã đi rồi.

Tuổi trẻ còn chưa nếm trải được đôi lần ly biệt, lại càng đau đớn hơn khi phải chia ly ngay thời điểm tình cảm mặn nồng nhất, Vương Nhất Bác không làm nổi, thà tình nguyện không đối mặt...

Đêm trước ngày Tiêu Chiến phải rời đi, 12 giờ Vương Nhất Bác vẫn chưa về. Tiêu Chiến trên giường trằn trọc, không cách nào ngủ được.

Giống như một cục đá nặng đè lên ngực, không thở nổi, Tiêu Chiến ngồi dậy, cửa phòng không đóng chặt, xuyên qua hành lang tối tăm, có thể nhìn thấy ngọn đèn nhỏ để sẵn cho Vương Nhất Bác nơi huyền quan vẫn sáng, cậu vẫn chưa trở về.

Mua dây buộc mình.

Tiêu Chiến không biết mình đã trải qua một đêm này như thế nào, anh nằm trên giường, mở to hai mắt nhìn hư không, cho đến khi sắc trời sau rèm cửa dần dần sáng lên, phía đông hừng sáng.

Đêm đầu tiên và đêm cuối cùng của cuộc hành trình này, đều là anh một mình đón bình minh.

Tiêu Chiến đứng dậy rửa mặt, thay quần áo, ngồi trong phòng khách đợi Ninh Khiêm Nhiên đến. Bọn họ đã ước định thời gian rời đi vào giữa trưa, trước tiên cùng tổ chức thời không trao đổi công việc, sau đó sẽ quay trở lại thời không của chính mình.

Một đêm chưa ngủ, cũng chưa ăn gì, nhưng anh không có cảm giác đói, cũng không buồn ngủ. Chỉ có trái tim như treo lơ lửng trong một mảnh vũ trụ hỗn độn hoang vu.

Tiêu Chiến phát hiện mình đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa, như thể sợ ai đó sẽ đến, lại sợ ai đó sẽ không đến.

Trên tường, kim đồng hồ chỉ hướng 10 giờ, trong phòng vẫn lặng yên không một tiếng động.

Đậu Phộng dường như cảm nhận được sự khẩn trương của chủ nhân, liền đi tới cọ cọ rồi ngồi nép vào bên chân.

Tiêu Chiến vẫn đang chờ đợi.


Vương Nhất Bác bước ra khỏi thang máy, đứng trước cửa nhà.

Cậu nhập mật mã, xoay tay cầm, đẩy cửa ra. Nháy mắt liền thấy trong phòng khách Tiêu Chiến dường như trong mắt đột nhiên lóe lên tia sáng, trên mặt anh cuối cùng cũng dãn ra, tràn ngập hân hoan, thở phào nhẹ nhõm giống như một đứa trẻ đã chờ đợi rất lâu cuối cùng cũng đã có được viên kẹo.

Tiêu Chiến lập tức đứng dậy, thẳng tắp mà nhìn Vương Nhất Bác.

Sau này, mỗi một lần Vương Nhất Bác nhớ tới vẻ mặt của anh lúc đó, luôn cảm thấy vô cùng hối hận. Giây phút đó, Tiêu Chiến như người chết đuối đột nhiên nhìn thấy một khúc gỗ trôi dạt, trên mặt tràn đầy kinh hỉ, sau đó lặng lẽ nuốt xuống những bất an và hoài nghi. Giống như cả thế giới đã bỏ rơi anh, anh lại là kẻ cô độc. Cho nên, khi Vương Nhất Bác xuất hiện, anh mới có thể kinh ngạc và mừng rỡ tới vậy.

Vương Nhất Bác khi đó còn quá trẻ, không chịu nổi sức nặng của tình yêu, nghĩ không ra phương pháp chu toàn nào, vì vậy tìm cách bận rộn để trốn tránh thương tâm cùng bất lực, nhưng không thể kiểm soát được tâm tư của bạn đời.

Suy cho cùng, cuộc gặp gỡ của họ là nhờ cố gắng đảo ngược bánh răng số phận, có quá nhiều điều khó khăn và bất đắc dĩ.

Suy cho cùng, họ không phải là những người hoàn mỹ, không phải bạn đời hoàn mỹ, họ chẳng có gì ngoài trái tim chân thành. Mà khi phải đối mặt với số phận, sự chân thành chỉ như cỏ rác.

Vương Nhất Bác cúi đầu, từ trong túi lấy ra hai chiếc nhẫn, đeo một chiếc vào ngón áp út trái của mình. Cậu đi về phía Tiêu Chiến, nắm lấy tay Tiêu Chiến, đeo một chiếc nhẫn khác vào ngón áp út trái của anh.

"Là anh, Chiến ca." Vương Nhất Bác nói nhỏ, "Tương lai trong tưởng tượng của em là anh, chỉ có anh. Tương lai em, trước sau đều chỉ có anh làm bạn. Mặc kệ tương lai thế nào, người trong tưởng tượng của em cũng chỉ có anh."

Dứt lời, Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, xiết chặt, xiết chặt.

Vương Nhất Bác cũng trắng đêm không ngủ, lang thang trên từng con phố, nhìn mặt trời mọc tỏa sáng rực rỡ, dòng người đông dần, tràn ngập khí vị khói lửa nhân gian. Mãi cho đến khi mặt trời chói chang giữa trời, cậu mới nhận ra mình đang đứng trước một tủ kính trong trung tâm thương mại, mắt nhìn chằm chằm vào hai chiếc nhẫn trong tủ.

Giờ khắc này, hai chiếc nhẫn đã ở trên ngón áp út của Vương Nhất Bác vàTiêu Chiến.

Đây là vận mệnh của Tiêu Chiến. Trong ngàn vạn thử thách và gian nan mà vận mệnh dành cho họ, cặp nhẫn là đòn phản kích yếu ớt cuối cùng của Vương Nhất Bác.

Quá nặng nề, quá trầm trọng, quá đau xót, giờ phút này, bọn họ không còn phân biệt nổi tâm tình của mình là gì, thậm chí đại não cũng như ngừng hoạt động, không có cách nào đối mặt với tương lai, chỉ muốn ôm đối phương chặt thêm một chút.

Chuông cửa vang lên, đồng hồ treo tường điểm 12 giờ trưa, Ninh Khiêm Nhiên đến rồi.

Tiêu Chiến đi mở cửa, Ninh Khiêm Nhiên nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đứng đó, liền quay đầu và thở dài.

"Đến giờ rồi." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác cười, "Anh cũng nên đi."

Vương Nhất Bác vẫn luôn nhìn anh, nhưng Tiêu Chiến đã quay đầu đi, không chịu nhìn Vương Nhất Bác lần nữa.

Tiêu Chiến đi ra cửa, Ninh Khiêm Nhiên theo sau, khi chuẩn bị đóng cửa, anh ta nói khẽ: "Dự án lần này rất thành công, cấp trên rất hài lòng. Có lẽ tương lai... có thể không lâu nữa, cũng có thể rất lâu, rất lâu sau đó, các dự án tương tự sẽ lại được tiến hành. Nếu lúc đó, Tiêu Chiến của thời không này đã sẵn sàng, bọn họ có thể lại hoán đổi thời không một lần nữa, trong lâu dài, hoặc vĩnh viễn..."

Sau đó, ánh mắt anh ta lóe lên, tự biết mình vừa nói lỡ: "Có thể sớm thực hiện, cũng có thể Tiêu Chiến ở thời không này không muốn, sẽ không bao giờ thực hiện được... Tóm lại, là tôi nhiều chuyện rồi, hai người cứ coi như tôi chưa nói gì đi."

Nói xong, Ninh Khiêm Nhiên nhẹ nhàng đóng cửa lại, nói với Tiêu Chiến, đi thôi.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Vương Nhất Bác, lặng lẽ, như chưa từng xuất hiện một ai khác...

**

Một ngày nọ, Vương Nhất Bác đang ngồi trên chiếc ghế mà Tiêu Chiến thường ngồi, lật giở những cuốn sách mà Tiêu Chiến thường đọc, Đậu Phộng đang đảo quanh dưới chân cậu, đột nhiên nhảy thót lên ghế sô pha.

"Anh yêu em."

Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩng đầu, vừa rồi thanh âm kia, giống hệt như giọng của Tiêu Chiến, đang nhẹ nhàng nói anh yêu em.

Nhưng trong nhà không còn ai khác, không một tiếng động, chỉ có gió khẽ vén rèm.

Trên ghế sô pha, Đậu Phộng liếc nhìn Vương Nhất Bác rồi lăn phịch một cái.

Vương Nhất Bác không thể nói chuyện với con mèo nữa. Nhưng cả hai bọn họ đều đã nói chuyện với Đậu Phộng, có lẽ mọi lời "Anh yêu em", con mèo đều có thể nghe thấy. Anh ấy có phải cũng đã từng gửi gắm cho Đậu Phộng, chuyển cho cậu một câu "Anh yêu em" không?

Vương Nhất Bác bế Đậu Phộng lên, Đậu Phộng ngoan ngoãn cọ cọ vào mặt cậu. Vương Nhất Bác nói: "Đậu Phộng, chúng ta cùng nhau chờ anh ấy trở về nhé."

Đậu Phộng meo một tiếng, như muốn nói "Được."

**

Trong thế giới của Tiêu Chiến, có một ngăn kéo nhỏ, từ thật lâu trước kia chưa từng được mở ra.

Bên trong có một con chip, một con chip mang hồi ức cả đời của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ở một thế giới song song nào đó.

Ở thế giới trong chip kia, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vẫn luôn luôn ở bên nhau.

Trong thế giới này, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, vẫn luôn ở bên nhau.

- Hoàn toàn văn -



Lời cuối của tác giả:

Nếu 2* đến đây là kết thúc, sẽ không có ngoại truyện, và sẽ không có phần tiếp theo.

Tôi đã hứa không phải BE, tôi nghĩ cái kết này không phải BE, họ vẫn có khả năng vô hạn, có nhiều chỗ cho trí tưởng tượng và suy đoán hơn, câu chuyện của họ có thể chưa kết thúc, có thể một ngày nào đó trong tương lai họ sẽ gặp lại nhau. Kết thúc của họ thực sự được viết bởi trái tim của các bạn.

Thực ra, tôi có rất nhiều điểm không hài lòng khi đọc lại Nếu 1, vì vậy ở Nếu 2, tôi đã cố gắng bù đắp cho sự thiếu sót trong Nếu 1. Ngoài ra, trong Nếu 2, dù là thiết lập cốt truyện hay thiết lập nhân vật, tôi đều xử lý trống rất nhiều, từ những góc độ khác nhau, tình tiết khác nhau và logic tư duy khác nhau, có lẽ đều có thể tìm ra những điểm khác nhau. Tôi thường thấy những quan điểm và suy nghĩ khác nhau trong các bình luận, điều này khiến tôi đặc biệt vui mừng. Bởi vì theo tôi, không có đáp án duy nhất cho tình yêu, cũng không có cách giải thích duy nhất của câu chuyện, các nhân vật càng không phải là một hình tượng duy nhất, có nhiều lựa chọn, nhiều góc nhìn, có thể đào sâu, nghiên cứu và suy nghĩ thấu đáo là những câu chuyện tôi muốn viết.

Dù là đọc truyện hay viết truyện, tôi cũng không thích tô hồng nhân vật hay cốt truyện cho lắm. Theo tôi, người hấp dẫn nhất không phải vì anh ta tốt đẹp, mà vì bạn vẫn yêu anh ta dù anh ta không hoàn hảo. Nếu 2 nhân vật được thiết lập như vậy, ca ca và đệ đệ đều không phải là người hoàn hảo, họ đều có khuyết điểm và ích kỷ của riêng mình, nhưng so với thuần túy "ngọt ngào", thuần túy "thâm tình", thuần túy "hoàn mỹ", họ càng thuần khiết, sống động và tươi sáng hơn. Tựa hồ từ trên người bọn họ, chúng ta cũng có thể thấy bóng dáng chính mình, thấy sự không hoàn mỹ của chính mình; chúng ta cũng có thể nói với chính mình: mặc dù bản thân không hoàn mỹ cũng xứng đáng được yêu thương...

.Hết.


* Nếu 2: Gọi Nếu Tiêu Chiến chưa từng gặp Vương Nhất Bác là Nếu 2 vì tác giả đã từng viết bộ Nếu Vương Nhất Bác không bao giờ gặp Tiêu Chiến (còn gọi là Nếu 1). Mình chỉ dịch bản Nếu 2 vì Nếu 1 không tìm được đủ chương.


Lời cuối của editor:

Vậy là tác phẩm đầu tay của mình kết thúc tại đây. Cảm giác khi gõ xuống ba chữ "Hoàn toàn văn" là một cảm giác rất đã, vừa giống như trút xuống một gánh nặng, lại vừa như đã xong một cuộc đời, một sinh mệnh, một hành trình, một tình yêu...

Xin cảm ơn các bạn đã đồng hành đến giờ phút này. Nếu mình đủ chăm chỉ, xin hẹn gặp lại ở những fic khác nhé. Tạm biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro