04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần yêu đương trước của Tiêu Chiến.

Bắt đầu đột ngột, kết thúc cũng đột ngột.

Sau khi từ New York trở về, độc thân vài năm, không phải không có người theo đuổi, có nam có nữ, nhưng anh ấy đều không rung động.

Bạn bè xung quanh hỏi thì chỉ nói muốn công việc đi vào nề nếp trước đã hẵng nói, trên bàn ăn những ngày lễ Tết, người thân nói thì cũng chỉ cười nói, soái ca nhà chúng ta yêu cầu cao quá à.

Người nhà biết xu hướng tính dục của anh ấy, lúc đầu rất khó chấp nhận, ba gần cả tháng không nói chuyện với anh ấy, nhưng mẹ thương anh ấy, cũng không phải tiến bộ hơn, đơn thuần là thương con trai, không muốn thấy anh ấy buồn.

Có lẽ là Tiêu Chiến nhìn cũng không phải người làm càn, sau khi ngã bài với người nhà, không hẹn họ yêu đương nữa, ba mẹ tự nhiên mà yên tâm hơn một chút, chuyện này cũng ngầm chấp nhận.

Em họ Bội Bội cũng biết, nhưng cô nói chuyện suy nghĩ đơn giản, hỏi anh ấy, anh ơi, hay là thử với con gái xem sao. Tiêu Chiến gõ đầu cô, nói thử cái quỷ em.

Anh đã thử, đừng nói đến bước lên giường, dù giả vờ thích, cũng không được.

Đừng thấy Tiêu Chiến tính tình mềm mỏng, nội tâm lại trắng đen rõ ràng đến hận không thể kéo được một tấm lưới điện, hơi lơ là một chút, bước vào thành trì, thì sẽ bị tấm lưới điện đó đánh lui.

Anh ấy rất phòng bị, điều này bạn trai cũ thường nói.

Hai người họ gặp nhau tại nơi làm việc, bạn trai cũ làm ngân hàng hỗ trợ doanh nghiệp vay vốn kinh doanh, cuối năm hoàn thành vượt mức nhiệm vụ, dù quy định không thể ăn uống xa hoa, nhưng cả nhóm vẫn đến The Ritz-Carlton ăn một bữa.

Lúc đó vợ Tiểu Lưu sinh con, cuối năm lại cực kỳ bận, không đủ nhân lực, hôm đó phòng tiệc cũng không có hoạt động gì, Tiêu Chiến xung phong đảm nhiệm đi chào hỏi giúp Tiểu Lưu.

Tiêu Chiến đẹp, nhìn một cái thì khiến người ta ghi nhớ, người không nhớ thương cũng có thể ghi nhớ, huống chi là là người nhớ thương anh ấy.

Bạn trai cũ tất nhiên là người sau, cả hai để lại thông tin liên lạc, có qua có lại, hẹn ăn cơm uống rượu, thế là ở bên nhau.

Rất nhiều người độc thân trong thành phố ở bên nhau như thế, không có gì đặc biệt

Lúc đầu rất tốt, có người ở bên cũng tốt hơn một mình, huống hồ điều kiện và ngoại hình của người này đều không tồi.

Nhưng anh không thích Tiêu Chiến hút thuốc, thậm chí còn có chút chán ghét, Tiêu Chiến không hút trước mặt anh, cũng không hút ở nhà anh, có lần không thể nhịn được nữa, nói đi xuống vứt rác, lén hút một điếu thuốc.

Mùa đông, khoác áo phao bên ngoài áo tay ngắn, khi bước vào cửa, trên người vẫn còn mùi khói thuốc.

Tối hôm đó họ cãi nhau, buổi tối Tiêu Chiến rời khỏi nhà bạn trai cũ. Một mình lái xe về nhà, trên đường trở về, anh ấy biết không tốt, nhưng vẫn vừa lái xe vừa hút thuốc, mở cửa xe, gió lạnh chui vào, tàn thuốc cũng bay loạn trong xe.

Ngày hôm trước người đàn ông kia vừa mới rửa xe cho anh ấy, nói muốn anh ấy đừng hút thuốc trong xe nữa, rất bẩn.

Đôi khi Tiêu Chiến giống như một đứa trẻ, so đo một số việc, chẳng hạn như rõ ràng không ghép được nội thất, cũng muốn tự thử, chẳng hạn như bạn trai ghét mùi thuốc như thế, còn cố ý hút điếu này đến điếu khác trong xe vừa mới rửa.

Lúc đó anh ấy đang ở với bạn trai cũ tháng thứ năm, 3h sáng lái xe về nhà, xuống nhầm lối ra cầu vượt, ở trong xe hút liên tiếp 4 điếu thuốc, nghĩ về Vương Nhất Bác.

Họ cũng lái xe ra ngoài vào sáng sớm, cũng vào mùa đông.

Mặc dù khi trông Vương Nhất Bác ăn rất ngon, nhưng dạ dày của cậu ấy không tốt, hay đau dạ dày.

Lúc đó là cuối năm, nghỉ lễ Giáng sinh, nhiều bạn cùng lớp đã về nhà, nhưng Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến không về. Tiêu Chiến xách túi đến nhà Vương Nhất Bác ở hai tuần, lúc đó họ đã ở bên nhau được ba tháng, lần đầu tiên đón Giáng sinh.

Lễ Giáng sinh ở Mỹ, bầu không khí rất nồng nàn, cứ đến tháng 12 hàng năm lại bắt đầu có không khí lễ hội tràn ngập khắp nơi, Tiêu Chiến thích tổ chức các ngày lễ, anh ấy thích tất cả những ngày lễ nghi và vui vẻ. Vương Nhất Bác thì tốt hơn một chút, có thể có, cũng có thể không có .

Nửa đêm, Vương Nhất Bác đau dạ dày, Tiêu Chiến vốn dĩ đang ngủ, nghe thấy bên cạnh có người rên rỉ, liên tục động đậy, anh ấy mơ màng tỉnh dậy, bật đèn lên, liền thấy người nằm bên cạnh mồ hôi nhễ nhãi, nhíu mày, đôi mắt đẹp cũng nheo lại.

"Làm sao thế?" Tiêu Chiến vươn tay, sờ trán Vương Nhất Bác, cho rằng cậu ấy bị sốt.

"Không sao đâu, ưm, đau dạ dày rồi." Vương Nhất Bác cong người, nằm trong chăn, giọng nói rất yếu, nghe rất khó chịu.

"Có thuốc đau dạ dày không?" Tiêu Chiến vén chăn lên xuống giường, may mà trong phòng có hệ thống sưởi ấm, cả người anh ấy trần trụi cũng không lạnh.

"Không có, uống hết rồi." Người trên giường nói. " Không sao đâu, một lát là khỏi, em hay đau."

Tiếu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, bộ dạng đó đâu có chút nào giống "không sao"?

Anh ấy nhíu mày, đến bên cạnh giường, nhặt áo sơ mi và quần trên sofa, mặc vào để ra ngoài.

"Anh đi mua thuốc cho em."

"Không cần đâu, đã khuya rồi." Người trên giường nửa ngồi dậy, tay vẫn đang che bụng, nói.

"Em đau như vậy, còn nói không cần?" Tiêu Chiến hơi cáu, cũng không có gì khác, chỉ là anh ấy chưa từng thấy Vương Nhất Bác nhăn nhó như vậy, cậu ấy không biết tự chăm sóc bản thân.

"Thật sự không cần, em vẫn luôn như vậy, chịu đựng một chút là được."

"Em là con nít hả?" Khi Tiêu Chiến tức giận, lông mày cau lại, dáng vẻ không khó coi, nhưng quả thực có chút hung dữ.

Người trên giường không nói gì, lúc này, cái người bình thường uy phong đè Tiêu Chiến trên giường làm, đã không còn nữa, mà giống như một con mèo nhỏ bị mắc mưa, ngồi trên chiếc giường mềm mại, đôi mắt của cũng ướt sũng vì đau.

Tiêu Chiến nhìn mà mềm lòng, cầm chìa khóa xe lên.

Người trên giường đột nhiên đứng dậy, mặc nhanh quần áo vào, nói: "Em đi với anh."

"Em đợi anh là được rồi." Tiêu Chiến nói:

"Em đi cùng anh." Vương Nhất Bác khỏe, dù đau dạ dày cũng khỏe, ôm chặt Tiêu Chiến, không chịu buông ra.

Người bệnh lập dị nhất, nhưng có quyền lập dị.

Câu nói này, là lần trước khi Tiêu Chiến bị ốm không chịu ăn gì nói, không có nguồn gốc nào, nhưng rõ ràng là Vương Nhất Bác nhớ nên bắt chước.

Thang máy trong căn chung cư này thật sự rất chậm, Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nắm, lòng bàn tay nóng ran, hai người mặc áo phao, đến gara, lái xe ra ngoài tìm hiệu thuốc.

Manhattan 3h sáng, không thể nói yên tĩnh thế nào, ven đường có mấy người say rượu ăn mặc vênh váo, còn có con gái mặc váy da vào mùa đông, sẽ đi ngang qua một vài chiếc xe ầm ầm.

Tiêu Chiến lái xe của Vương Nhất Bác, tìm một hồi mới tìm được hiệu thuốc 24h, mua thuốc xong lại mua một chai nước để Vương Nhất Bác uống thuốc trong xe luôn.

Hiệu quả thuốc rất mạnh, chưa bao lâu thì Vương Nhất Bác rõ ràng là tốt hơn nhiều.

Vẫn là Tiêu Chiến lái xe, anh ấy lái chậm, Vương Nhất Bác ôm cánh tay, nghiêng đầu sang một bên, nhìn anh ấy.

"Làm gì?"

"Anh rất thương em nhỉ." Người nói, giọng điệu mang ý cười, tốc độ rất chậm, nói từng từ một. Giống như câu hỏi, nhưng càng giống câu trần thuật hơn.

Tiêu Chiến tập trung lái xe, thực ra chân anh ấy rất mỏi, bị Vương Nhất Bác làm, anh ấy vừa buồn ngủ vừa mệt rồi.

"Anh rất thương em nhỉ." Người bên cạnh không chịu buông tha, cười rồi hỏi một câu, tay còn không thành thật vươn tới, sờ mặt Tiêu Chiến, nhẹ nhàng véo anh ấy một cái.

Có lẽ là do trong xe đã bật hệ thống sưởi ẩm, lỗ thông hơi thổi lên mặt Tiêu Chiến nóng ran, đỏ bừng một mảng, anh ấy đánh vào tay Vương Nhất Bác rồi đẩy lỗ thông hơi lên.

Nhưng vẫn rất nóng.

Vương Nhất Bác cười nhẹ, nhìn Tiêu Chiến, ngồi thẳng dậy, không nói nữa.

Uống thuốc xong thì dạ dày cậu ấy không đau nữa. Thực ra cậu ấy sớm đã quen với cảm giác này, trước đây ở trong trước cũng thường xuyên đâu dạ dày lúc nửa đêm, có thể là do uống quá nhiều Coca, có thể do ăn đồ cay, cũng có khi không rõ nguyên nhân.

Khi đau thì chịu đựng một chút, dù sao rồi cũng sẽ qua thôi, đây là kinh nghiệm mà cậu ấy đúc kết được.

Mới đầu, cậu ấy cảm thấy Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên, đau dạ dày thôi mà, không đến mức như thế.

Nhưng bây giờ ngồi trong xe, nhìn người bên cạnh rõ ràng còn đang buồn ngủ, trên mặt còn mang theo vẻ giận dỗi chưa nguôi, đôi mắt đẹp kia, nhìn trái nhìn phải, nhìn về phía trước, trái tim cậu ấy có chút cảm giác kỳ diệu.

Vương Nhất Bác không kìm lòng được, giơ tay lên, sờ sau đầu Tiêu Chiến, giống như vỗ về một con thú nhỏ.

Tối hôm đó trở về, dạ dày Vương Nhất Bác vừa khỏi thì lại hút thuốc, Tiêu Chiến không mở mắt ra nổi nữa, ngửi thấy mùi khói thuốc, liền giơ tay lên muốn đánh người bên cạnh, bảo cậu ấy đừng hút thuốc, nhưng buồn ngủ quá không nói được rõ ràng.

Một nụ hôn nồng nặc mùi khói bất ngờ ập đến.

Tiêu Chiến sững sờ mở mắt ra, Vương Nhất Bác đè ở trên đầu anh ấy, đôi mắt sáng ngời, hôn lên mắt anh ấy, lại hôn lên cằm anh ấy, nhẹ giọng nói: "Anh rất thương em nhỉ."

Vương Nhất Bác dường như không cần một câu trả lời, nhưng cậu ấy cứ lặp đi lặp lại, hôn đi hôn lại Tiêu Chiến, đôi mắt sáng như sao bên ngoài, giọng điệu có chút tự mãn.

Tiêu Chiến nghĩ, mặc dù cả hai đều không nói rõ, nhưng Vương Nhất Bác nên được coi là bạn trai của anh ấy rồi. Người đàn ông mùi khói này vừa đau bụng, nhưng vết sẹo của anh ấy đã lành, lại quên làm anh ấy bị thương. Ôm chặt anh ấy vào lòng, còn kéo tay Tiêu Chiến dán trên vùng làn da nóng hổi của mình, đặt lên vị trí dạ dày vuốt ve lặp đi lặp lại.

"Người nhà anh lại gọi anh thế nào hả?" Tối nay Vương Nhất Bác có rất nhiều, tinh thần rất tốt.

"Chiến Chiến đấy, lần trước gọi điện thoại, không phải em nghe được sao?" Tiêu Chiến buồn ngủ lắm rồi, giọng nói khe khẽ.

"Ò, rất bình thường."

"Nhũ danh có thể nhiều lắm." Tiêu Chiến trên miệng vẫn không tha cho người ta.

Vương Nhất Bác không nói nữa.

Lại một lát sau, Tiếu Chiến cảm giác được có thứ ẩm ướt, dán vào lỗ tai mình, thanh âm trầm thấp kia, chậm rãi, nhẹ nhàng, phiêu phiêu tiến vào.

Anh ấy thậm chí còn cho rằng là một ảo giác thính giác trong giấc mơ của mình.

"Bảo bảo..." Người nói ngừng lại một chút, "của em."

Không có người nào từng gọi Tiêu Chiến thế này, người nhà luôn gọi anh ấy "Chiến Chiến", ba mẹ đôi khi gọi thẳng "con trai", xưng hô buồn nôn như vậy, không ai dám gọi.

Ngay cả những người mà anh ấy từng qua lại, cũng vẫn không gọi như vậy, thật sự là quá buồn nôn.

Ngày chia tay với người bạn cũ, là năm tháng hai tuần họ ở bên nhau.

Sau lần cãi nhau đó, hai người chiến tranh lạnh ba ngày, cuối cùng là đối phương gọi tới, nói gặp nhau nói chuyện, Tiêu Chiến đồng ý.

Người lớn yêu đương, cãi nhau thực sự là chuyện rất bình thường, anh ấy và Vương Nhất Bác cũng từng cãi nhau, nhưng khi anh ấy ngồi trong quán cafe, nhìn người đàn ông trước mắt, một chút phẫn nộ cũng không có, chứ đừng nói đối phương không hiểu sự tủi thân của mình.

"Chiến Chiến, em không thích anh lắm thì phải?" Có thể thấy Du Diệc rất căng thẳng, cũng có thể thấy câu nói này đã nhịn rất lâu rồi.

Tiêu Chiến không nói, anh ấy cảm thấy vấn đề này, không đáng bàn.

Lúc này trong quán cà phê không còn một bóng người, cũng không có ai điên, 10h tối vẫn tới uống cà phê.

"Anh cảm thấy ở bên em, căn bản không biết em đang nghĩ gì." Người đàn ông này vẫn xem như tử tế, nói những lời này cũng sẽ không thấy rất đáng thương.

"Có phải gần đây em có chuyện phiền lòng gì không?" Thấy Tiêu Chiến vẫn không nói chuyện, Du Diệc lại mở miệng hỏi. Anh luôn cảm thấy ngày đó, Tiêu Chiến sẽ trực tiếp về nhà vì anh lại mở miệng nhắc chuyện bỏ thuốc, điều này khiến anh rất bất ngờ.

Tiêu Chiến trong mắt anh, không phải người bộc lộ cảm xúc ra ngoài như vậy.

"Không có." Tiếu Chiến uống một ngụm cà phê nóng, nhìn ra bên ngoài, nhàn nhạt trả lời.

Du Diệc thở dài một hơi, anh thật sự không biết người đối diện, đang nghĩ gì, anh hết cách rồi.

"Vậy thì chia tay đi." Là Tiêu Chiến mở miệng, quay đầu lại, nhìn về phía đối phương, nghiêm túc nói.

"Chiến Chiến..." Người đàn ông hơi ngạc nhiên, thốt lên.

"Ở bên nhau chính là vì vui vẻ, không phải vì chịu đựng gì, anh làm như vậy, ngược lại em có cảm giác mang tội." Anh ấy nói sự thật.

"Anh cũng không chịu đựng, chỉ cảm thấy... hút thuốc..."

"Đừng nói nữa, chúng tôi làm bạn dường như phù hợp hơn một chút." Tiêu Chiến đã quyết định cái gì, rất khó bị thuyết phục.

Suy cho cùng đã là người trưởng thành rồi, cũng không thể nói nhiều hơn nữa, Du Diệc cúi đầu, hơi uể oải, ừ hử một hồi, lại ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Chiến, dường như vần muốn thử nói chút gì đó.

Họ ở bên nhau năm tháng, có lúc tốt, Tiếu Chiến tính tình đáng yêu, lại đẹp, mọi thứ đều tốt, nhưng anh ấy giống như một viên kẹo được bọc trong một lớp giấy trong suốt có thể ăn được.

Viên kẹo đường này rất ngọt, nhưng vẫn không thể mở lớp giấy đó ra, anh thực sự rất muốn biết nó ngọt đến mức nào, nhưng anh không có cơ hội để biết nữa rồi.

Tiêu Chiến ngồi trong xe, sắp đến nhà anh ấy rồi, người lái thay phía trước quay đầu lại, hỏi anh ấy có thể chỉ vị trí đậu xe trong gara không. Anh ấy hoàn hồn, Wechat điện thoại vẫn ở hộp thoại, anh ấy đã nghe tin nhắn thoại kia mười lần, nhưng không có trả lời.

"Anh lái thẳng vào, sẽ tự động nhận biết biển số xe, xuống B2, đi theo biển chỉ dẫn đến khu 3 là được." Tiêu Chiến nghiêng người về phía trước, nói.

"Vâng, cảm ơn anh."

Sau khi gửi xong tin nhắn thoại wechat kia, đã trôi qua một lúc, Vương Nhất Bác không gửi tin nhắn qua nữa.

Thực ra có thể tùy tiện bịa ra một nguyên nhân, có thể dứt khoát không trả lời, cũng có thể trực tiếp hỏi ngược lại "Em muốn biết làm gì?" Nếu Tiêu Chiến có bản lỉnh hơn chút nữa, còn có thể thêm một câu phía sau câu này "Sao, em vẫn thích anh hả?".

Nhưng anh ấy không làm như vậy, anh ấy xuống xe, nói cảm ơn lái thay, quẹt thẻ gác cổng, đi vào thang máy, ấn tầng mình ở.

Một chuyện ngoài anh ấy ra, có lẽ không ai còn nhớ.

Khoảng năm tháng trước, Tiêu Chiến nhận được một cuộc gọi thoại Wechat, là Lão Tứ gọi đến.

Sau khi anh ấy về nước, không liên lạc gì với Lão Tứ nữa, Lão Tứ cũng là kiểu trai thẳng điển hình, vòng bạn bè không bao giờ đăng, ảnh đại diện mười năm không đổi. Sau khi về nước, thay đổi môi trường sống, vòng tròn cũng tự nhiên mà thay đổi luôn, lúc đó anh ấy hơi bất ngờ khi thấy cuộc gọi của Lão Tứ.

"Alo! Chiến Chiến hả, bọn em đang tụ tập đây, mấy người bạn cũ, ở KTV, quán ở Flushing đó, nhớ không!" Giọng Lão Tứ rất lớn, cậu uống nhiều, đầu dây bên kia nghe rất ồn ào, có nam nữ đang nói, cười đùa la hét.

"Cậu làm gì vậy hả, giật mình." Tiêu Chiến cười nói, "Nhớ tôi rồi hả."

"Em... bọn em đang uống rượu đây, ợ, nhớ trước kia, cứ nhắc đến người làm mưa làm gió như anh thôi." Lão Tứ uống nhiều, ở đầu dây bên kia nấc cụt, nói chuyện cũng không đầu không đuôi.

Tiếng nhạc đầu dây bên kia lại lớn hơn một chút, đinh tai nhức óc.

Tiêu Chiến đưa điện thoại ra xa một chút, lúc này đã một giờ chiều, đang ở nhà xem TV chán nản, bên ngoài gió thổi vi vu, thủy tinh xào xạc.

"Nói tôi làm gì chứ, cậu cứ uống bia đi." - Đang lúc Lão Tứ say bí tỉ, Tiêu Chiến lười tán dóc với cậu, muốn nhanh chóng cúp máy.

"Anh Chiến!!!" Đột nhiên, đầu dây kia đổi người khác, là một cô gái, giống như giật điện thoại, gọi lớn, giọng nói nghe cũng rất vui.

"Ôi, Cici hả" Tiêu Chiến nhận ra giọng, là nữ thần của Lão Tứ, bây giờ là vợ của cậu, đàn em Cici của anh ấy.

Lão Tứ đuổi theo cô rất hao tâm tổn trí, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến từng là quân sư quạt mo của cậu, lúc đó Vương Nhất Bác còn cười nhạo cậu, tìm ai không tìm, lại tìm hai người họ làm quân sư tán gái.

Nhớ lại Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến từng là quân sư đầu chó của hắn, khi đó Vương Nhất Bác còn chê cười hắn, cũng thật sự biết tìm, tìm hai người bọn họ làm quân sư tán gái.

"Anh Chiến, nhớ anh lắm ạ, mau về New York chơi với bọn em đi!" Cici là người sôi nổi, có lẽ cũng nhiều rồi, vừa nói vừa gào.

"Các em đã uống bao nhiêu mà đến mức này thế?" Tiêu Chiến đổi tay cầm điện thoại, vặn nhỏ âm lượng TV, cười hỏi.

"Đã uống hai tá bia, còn rượu Tequila Shot nữa đấy, ghê chưa."

"Ghê, ghê lắm." Người say rượu còn có thể thế nào nữa, chỉ có thể nói theo thôi.

Đầu dây bên kia hinh như lại đổi bài hát khác, vẫn rất vui vẻ, giống như bài hát trong Nightclub vậy, giọng Cici xa dần, không biết đang nói chuyện với ai.

"Cậu tiếp nhé, chúng tôi đều chào hỏi rồi."

Người đầu dây bên kia không biết đã nói gì, Tiêu Chiến thật sự không nghe thấy.

Lão Tứ đang nói gì đó, giọng điệu cao ngất, nghe không rõ lắm, sau đó lại có tiếng cụng chai bia, Tiểu Chiến tốt tính, chỉ biết cầm điện thoại đợi, đoán chừng là những người đã chơi với nhau trước đây, muốn gửi lời chào xuyên đại dương với anh ấy.

Chưa đầy một phút sau, có một tiếng ồn trong điện thoại, Tiêu Chiến hơi nhíu mày, giọng của Cici càng lúc càng xa, cô đang hát.

Đầu dây bên kia, truyền đến tiếng hô hấp rất nặng nề, cũng không nói chuyện.

"Alo?" Tiêu Chiến lười đợi nữa, anh ấy nghĩ nói tạm biệt rồi cúp máy luôn.

Đầu dây bên kia im lặng một hồi, hô hấp vẫn rất nặng.

Tiêu Chiến còn nghe thấy một cô gái đang nói: "Sao lại uống nhiều như vậy, ôi chao, co chân lại, tôi đi qua."

"Alo?" Tiêu Chiến không biết điện thoại rốt cuộc đang ở trong tay ma say nào, thật sự là muốn cúp máy rồi, lát nữa anh ấy còn phải ra ngoài.

"Bảo Bảo, anh đang ở đâu thế?"

Một cơn gió đột nhiên thổi qua, đập vào tấm kính trên ban công căn hộ của Tiêu Chiến, giống như sắp đập vỡ cửa sổ kia vậy, Tiêu Chiến giật mình, ngón tay có chút tê rần, anh ấy kinh hoàng ngoài cửa sổ một cái.

Đầu dây bên kia ùm một cái, giống như là điện thoại di động rơi xuống đất, sau đó xoảng một tiếng, mất kết nối.

Tối nay, mọi người trong KTV ở Flushing đã uống rất nhiều, Vương Nhất Bác sắp về nước, mọi người nói thăm lại chốn xưa, làm bữa tiệc chia tay cổ điển.

Lão Tứ cũng không biết sao lại gọi cho Tiêu Chiến, sau đó điện thoại từ trong tay Vương Nhất Bác mê man trượt xuống, màn hình cũng vỡ luôn, cậu chạy tới cửa hàng điện thoại ở phố người Hoa, tốn rất nhiều tiền mới tốt sửa được.

Không ai nhớ tối nay rốt cuộc đã uống bao nhiêu, hát những bài hát gì, cuối cùng họ về nhà như thế nào, giống như tất cả cuộc chơi dô đến trời sáng, khiến người ta mất trí.

Disco ball sặc sỡ quay chầm chậm trên trần nhà, không bao giờ nhấp nháy theo nhịp điệu, những người say rượu nằm nhoài trên sofa, không biết đêm nay là đêm nào.

Tiêu Chiến biết, Vương Nhất Bác không phải cố ý, cậu ấy trong sáng vô tư, không thèm chơi trò giả vờ đáng thương.

Chỉ là cậu ấy uống quá nhiều, nghĩ cũng giống như lúc trước, ra ngoài uống rượu với bạn chơi game, một giây trước khi mất ý thức, vẫn nhớ gọi điện cho Tiêu Chiến, muốn anh ấy đi đón cậu ấy.

Tiêu Chiến lái xe chậm, có khi sẽ tắm xong rồi mới đi, dù sao Vương Nhất Bác cũng không gặp nguy hiểm, cùng lắm là ngủ thiếp đi thôi.

Lái xe được nửa đường thì anh ấy nhận được điện thoại, con ma men vẫn chưa ngủ say, vẫn nhớ gọi điện thoại giục anh ấy, hô hấp nặng nề, giọng điệu  dính, với giọng nói yếu ớt chỉ Tiêu Chiến nghe thấy, gọi anh ấy bảo bảo, hỏi anh ta đang ở đâu rồi.

Cũng giống như đêm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx