05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bữa ăn với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã có hai tuần vô cùng bận rộn.

Có lẽ là vì ngày tốt, có người kết hôn vào hai ngày cuối tuần liên tiếp, có công ty quyết toán một lần vào giữa năm đến tổ chức tiệc ăn mừng.

Bận rộn làm gì cũng không tốt, nhiều việc đáng ghét được đằng chân lân đằng đâu đến làm phiền.

Ví dụ như bồn cầu tắc một lần, tìm người khơi thông rồi lại tắc nữa, công nhân khơi thông chỉ nói, bồn cầu này cũ lắm rồi, thay mới sẽ tốt hơn, để chào hàng, còn nói họ cũng làm bồn cầu Nhật Bản, lắp ráp trong nước, có thể giảm giá.

Ví dụ như ở trường tiểu học đó, nhạc thể dục buổi sáng mỗi ngày sớm mười phút, một buổi sáng thứ năm không hề báo trước, vì thế Tiêu Chiến thiếu ngủ mười phút.

Ví dụ khác, khi đi làm anh ấy bị đứt tay, máu chảy ra trên chiếc áo sơ mi mới mua, nhìn rất bực bội.

Những chuyện này tuy không lớn nhưng khi chúng tích tụ lại, khiến anh ấy cảm thấy chán ghét, hút thuốc nhiều hơn trước.

Vương Nhất Bác không tới tìm anh ấy nữa, cái cảm giác như mắc xương ở cổ cũng bớt đi rất nhiều.

Tiêu Chiến nghĩ, người lớn có một điểm rất giỏi, dù trong lòng dậy sóng thế nào thì họ vẫn luôn có thể tìm được sự cân bằng cảm xúc và thuyết phục bản thân để tiếp tục sống.

Nhưng rất rõ ràng, Du Diệc chẳng phải là loại người này.

Hai tuần bận rộn qua đi, Tiêu Chiến nhận được điện thoại của anh, hỏi anh ấy có bằng lòng ra ngoài ăn một bữa cơm không, còn nói muốn trả lại đôi giày cho anh ấy.

Bất kể là gói hàng thanh toán khi nhận hàng kia, hay bài tình ca thỉnh thoảng chia sẻ vào lúc nửa đêm, hoặc đôi giày rõ ràng đã nói không cần nữa, vẫn khăng khăng muốn đưa qua, tâm tư của người này đã rõ ràng, Tiêu Chiến còn rõ ràng hơn.

-- Cuối tuần này ăn cơm nhé?

Tối thứ 4 về nhà, Tiêu Chiến lại nhận được Wechat, người này hơi kỳ cục, sẽ gửi rất nhiều tin nhắn Wechat nhưng chưa bao giờ gọi điện trực tiếp, nói vòng vo để bày tỏ cảm xúc chứ không nói thẳng.

Tiêu Chiến định từ chối, cũng không cần mượn có gì, anh ấy tính nói thẳng có hẹn.

Nhưng khi vừa mở Wechat, trong danh sách hiện ra một tin nhắn mới, giống như khi đang bận rộn thì chuyện tồi tệ cùng đổ dồn đến một lúc, bạn trai cũ vừa hỏi anh ấy có muốn đi ăn không thì một người khác cũng gửi Wechat đến.

-- Lão Tứ về nước rồi, dẫn Cici về tổ chức hôn lễ.

Tiêu Chiến nhìn tin nhắn Wechat này, đợi câu tiếp theo của cậu ấy, nhưng Vương Nhất Bác không nói thêm câu nào nữa, trong lòng anh ấy bắt đầu hơi cáu kỉnh, cảm xúc này giống như mưa bên ngoài, giọt mưa không sạch sẽ, không vui vẻ.

Lại có một tin nhắn Wechat, nhưng không phải Vương Nhất Bác.

-- Lần trước thấy em đăng vòng bạn bè nói muốn ăn pancake đó, anh nghe nói có loại pancake rất ngon, ăn không?

Du Diệc chẳng hề buông tha, quyết tâm đi ăn với anh ấy.

Vẫn không muốn trả lời, cái vẻ khó chịu của anh ấy, luôn gò ép bản thân đúng chỗ.

Lại một tin nhắn nữa đến.

-- Ăn món Tàu cũng được, món ăn Tứ Xuyên cũng không tệ lắm.

Tiêu Chiến cầm điện thoại nhìn một hồi, không trả lời, vứt điện thoại, bật TV lên, TV đang phát tin tức đô thị, nói lại sắp có một đợt mưa to, mọi người ra ngoài phải chú ý, Tiêu Chiến không kềm được nghĩ đến cái cô phơi đậu que trên sân thượng đó, thời tiết này, cũng không biết đậu que của cô phải chăng rất hài lòng.

Wechat lại vang lên, vẫn là Du Diệc.

-- Chiến Chiến?

Kèm theo một emoji, là trước đây Tiêu Chiến gửi cho anh.

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, chau mày, đang định gõ thì bất ngờ có một cuộc gọi Wechat.

Anh ấy nhìn tên trên màn hình, ngây người mấy giây.

Bình thường người ta gọi Wechat, sẽ sẵn sàng đợi trong bao lâu?

Không biết có tính toán dữ liệu lớn nào hay không, Tiêu Chiến cũng không rõ, không biết mình nhìn màn hình bao lâu, sau đó bấm nghe.

"Alo?"

"Em đang lái xe, lười gõ." Người ở đầu dây bên kia, giọng nói hơi xa, có lẽ là bật loa ngoài, còn có thể nghe được bài hát cậu ấy đang phát, đó là một người đàn ông đang hát.

"Ừ." Tiêu Chiến cố gắng làm cho giọng mình bình tĩnh hơn, đeo tai nghe vào, anh ấy đang ngồi nhưng đột nhiên đứng dậy.

"Lão Tứ và Cici muốn tổ chức hôn lễ trong nước, có người thân và bạn bè, gọi mấy người bạn học về nước như bọn em." Chắc là Vương Nhất Bác rẽ, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng bật đèn xi nhan.

"Ò, tổ chức ở đâu?" Tiêu Chiến nhớ Lão Tứ không phải là người thành phố này.

"Khách sạn Bulgari ở quê cậu ấy, mấy bàn thôi." Tiếng nhạc ở đầu dây bên kia trở nên rõ ràng hơn, có lẽ là do Vương Nhất Bác đóng cửa kính xe.

"Ò." Tiêu Chiến vẫn không rõ về cuộc gọi này, anh ấy đi vài bước trong phòng, sau đó cầm ly nước lên bắt đầu uống.

"Anh đi không?"

"Cậu ấy không gọi anh." Điều này là thật, Lão Tứ có Wechat của anh ấy, nhưng không mời anh ấy.

"Vừa về nước, người thân nhiều nên bận rộn, có lẽ quên đó, họ hơn hai năm rồi không về, em cũng mới biết tối qua thôi." Giọng của Vương Nhất Bác gần hơn, chắc cậu ấy đang cầm điện thoại nên tắt loa ngoài.

"Không gọi thì sao anh đi?" Tiêu Chiến cũng không phải là không muốn đi, anh ấy chỉ cảm thấy dù quan hệ trước đó tốt đi chăng nữa, đối phương không mở miệng, sao anh ấy không biết xấu hổ mà tùy tiện chạy tới, thực sự đột ngột.

Người đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó nói: "Cậu ấy muốn em gọi anh."

"Hay là chờ cậu ấy gọi anh đi, kỳ quá, rõ ràng có phương thức liên lạc." Tiêu Chiến uống một ngụm nước, đứng bên cửa sổ, mở rèm cửa ra.

Đèn đường ở khu này rất sáng, đặc biệt là trên sân thượng của tầng đối diện, anhh ấy thế này vẫn có thể nhìn thấy quang cảnh của sân thượng. Anh ấy đang nghĩ, cuộc gọi này thực sự hơi ngớ ngẩn.

Đối phương lại im lặng một lúc, nói: "Em biết rồi."

Cuộc gọi này dường như sắp kết thúc rồi.

"Kỳ lạ." Tiêu Chiến đột nhiên nhẹ giọng nói, như đang nói một mình.

"Gì lạ?" Người đầu dây bên kia phản ứng nhanh.

"Đối diện nhà anh có một cô, thời tiết này cũng phơi đậu que, phơi được một tuần rồi." Anh ấy bình tĩnh nói.

Vương Nhất Bác Minh cảm thấy bất ngờ, nửa ngày không nói chuyện, sau đó lại thở ra một hơi, nói: "Thời tiết này phơi không khô đâu."

"Phải đó."

Đối thoại hiện tại còn ngớ ngẩn hơn đoạn trước nữa.

"Em đang lái xe nhỉ?"

"Ừ, vừa về nhà."

"Vẫn chưa đến hả?"

"Đến rồi."

"Ò, nhưng anh không nghe tiếng mở cửa." Tiêu Chiến kéo rèm cửa sổ, ngồi trên sofa, TV bắt đầu phát dự báo thời tiết ban đêm, nhắc lại một lần nữa, tuần sau sẽ bắt đầu một đợt mưa mới, mọi người ra ngoài chú ý an toàn.

"Em vẫn chưa xuống xe." Vương Nhất Bác nói, có lẽ là xe đã tắt máy, đầu dây bên kia rất yên tĩnh.

"Làm gì mà không xuống xe?"

"Đang nghe anh nói với em, thời tiết này đối diện có một cô phơi đậu que."

Vương Nhất Bác nói câu này, không có giai điệu gì, không có cảm xúc gì, chỉ đang trần thuật một sự thật.

Tiêu Chiến không nói gì nữa, người đầu dây bên kia dường như cũng không có gì muốn nói.

Vương Nhất Bác không biết nói chuyện, cũng không thích nói chuyện. Điểm này Tiêu Chiến rất rõ.

Nhưng cậu ấy biết dùng giọng điệu bình thản để nói những lời trêu chọc. Chủ ý rốt cuộc thế nào, chỉ bản thân cậu ấy mới biết, nhưng ít nhất trong tai đối phương, cũng không biết chắc là gì nữa.

Tiêu Chiến lướt ngón tay trên sofa thêm vài lần, anh ấy lại đứng dậy đi đến giữa phòng khách, khi đứng dậy, điều khiển trên sofa bị anh ấy làm rơi xuống đất.

"Tiếng gì thế?" Người đầu bên dây bên kia hỏi.

"Điều khiển rơi rồi."

Lại có một khoảng lặng, không nói chuyện, cũng không ai nói tạm biệt.

"Tại sao em lại muốn biết lý do anh chia tay?" Tiêu Chiến đi tới đi lui mấy bước giữa phòng khách, thấy TV lại bắt đầu chiếu phim truyền hình đêm, trong phim có một đôi yêu nhau đang cãi nhau. Anh ấy nhặt điều khiển lên, nhấn tắt tiếng.

Anh ấy đang cố gắng nghĩ, vừa nãy hỏi câu này, giọng điệu có đủ thoải mái không.

Trong điện thoại không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng hô hấp nặng nề, xe bên kia yên tĩnh, phòng khách bên này cũng yên tĩnh.

"Quan tâm bạn cũ một chút."

Thực ra Tiêu Chiến chưa từng đoán câu trả lời của Vương Nhất Bác, câu hỏi này cũng không hề chuẩn bị trước, anh ấy chỉ buột miệng nói ra mà thôi.

"Không hợp." Tiêu Chiến nói, anh ấy hơi khẩn trương, đợi lời nói phía sau.

Vương Nhất Bác có lẽ cũng hơi bất ngờ, rất lâu sau mới "ừ" một tiếng.

"Em đi lên đây." Vương Nhất Bác nói, cậu ấy dường như không có ý định tiếp tục tò mò.

"Được, tạm biệt"

"Tạm biệt."

Sau khi cúp điện thoại, Vương Nhất Bác cũng không đi lên, cậu ấy ngồi vào trong xe, khởi động lại xe, bật điều hòa để không khí tốt hơn.

Trong gara rộng như vậy, tối đen như mực, khu này không mới, gara đỗ đầy xe.

Cậu ấy ngả đầu ra sau, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, đang cố gắng nhớ xem lời nói của cậu ấy vừa rồi có thoải mái không, có lộ ra manh mối gì không.

Năm năm, cậu ấy và Tiêu Chiến chia tay lâu lắm rồi.

Trong khoảng thời gian này, đã thay đổi quá nhiều, cậu ấy không chắc, cũng không biết thế này có hợp không.

Điều này hợp với Tiêu Chiến, cũng hợp với bản thân cậu ấy. Một chiếc ô tô lái vào gara, đèn pha chiếu vào kính chắn gió của Vương Nhất Bác, cậu ấy nheo mắt hít một hơi thật sâu, cuối cùng lại tắt máy, quyết định xuống xe về nhà.

Còn Tiêu Chiến, sau khi cúp máy, ngồi trên sofa, quay lại giao diện Wechat, Diệc Du đã gửi thêm bốn năm tin nhắn, tin cuối cùng hỏi anh ấy, ngủ chưa?

Bộ phim trên TV, hai người vừa nãy vẫn đang cãi nhau ầm ĩ, giờ lại ôm nhau chặt cứng, gió đêm thổi bên sông, cô gái nói với chàng trai: "Sau khi em rời xa anh, ngày nào em cũng nhớ anh, làm gì cũng cảm thấy vô nghĩa."

Tách.

Tiêu Chiến tắt TV, anh ấy đang nghĩ, nếu biên kịch của bộ phim quan tâm cuộc sống hiện thực một chút, cũng không đến mức viết kiểu thoại như vậy.

-- Chiến Chiến, em đưa Cici về nước rồi, định tổ chức hôn lễ, mời mấy người bạn, không cần lì xì, anh đến không?

Đang định đi tắm thì Wechat hiện lên một thông báo của Lão Tứ, Tiêu Chiến cầm lên, nhìn một hồi.

-- Lão Tứ! Lâu rồi không gặp! Sao cậu kết hôn mà không nói với tôi hả?

-- Ây da, ở New York làm tùy tiện thôi, không muốn tổ chức lớn. Cici cũng không thích những điều này, cảm thấy phiền phức. Lần này về ở lại ba tháng, nhiều bạn bè cũng về rồi, muốn nói mời mọi người ăn cơm, chứ không phải đám cưới thật.

-- Được, khi nào?

-- Thứ bảy, bên anh ngồi tàu cao tốc đến chắc mất một tiếng nhỉ? Bọn em đến đón anh.

Suy nghĩ một lát, Tiêu Chiến trả lời "được".

Lão Tứ quả nhiên là trai thẳng không thích nói chuyện Wechat, gửi emoji "đợi anh nhé" thì kết thúc cuộc trò chuyện.

Cici bên cạnh đang đắp mặt nạ, quay đầu hỏi: "Anh Chiến nói sao?"

"Anh ấy nói được, anh muốn anh ấy ngồi tàu cao tốc qua, đến lúc đó anh lái xe đi đón." Lão Tứ bỏ điện thoại xuống, chuẩn bị đi tắm rửa.

"Anh là heo hả!" Cici đột nhiên hét lên.

"Làm sao?" Lão Tứ vẻ mặt khó hiểu, đứng ở cửa phòng tắm nhìn vợ mình, không hiểu cô sao mà tức giận như thế.

"Vương Nhất Bác nói cậu ấy lái xe."

"Anh biết." Lão Tứ cởi quần áo, ném vào sọt quần áo bẩn, nhìn Cici một cái.

Cici đi qua, đánh mạnh chồng mình, cảm thấy cậu giống như lúc đi học, vẫn không thông suốt.

"Đánh anh làm gì?"

"Để anh Chiến ngồi xe của Vương Nhất Bác cùng đến!" Cici lột mặt nạ ra, dáng vẻ gắp gáp.

Lão Tứ nghĩ, vẫn hiểu được ý của vợ mình, nói: "Chia tay cũng năm năm rồi, chứ không phải năm ngày, em bớt làm những chuyện này đi. Người ta không chừng sớm đã không có cảm giác nữa rồi."

Cici trừng anh.

"Hơn nữa Vương Nhất Bác ở California không phải vẫn yêu một người, Chiến Chiến đoán chừng cũng không rảnh rang. Em xem phim ít thôi, còn dám làm những chuyện này." Lão Tứ vừa nói vừa đi vào phòng tắm.

"Đó là hai người họ không gặp được nhau, gặp được thì khó nói, khi vừa mới chia tay, bộ dạng như ma của Vương Nhất Bác, anh không nhìn thấy hả?" Cici dựa vào cửa phòng tắm nói.

"Em cũng nói đó là Nhất Bác, Chiến Chiến chín chắn, có lẽ sớm đã không còn chuyện gì nữa rồi." Lão Tứ vẫn không bị lay động.

"Em nói cho anh biết, người như anh Chiến, chuyện gì cũng giấu trong lòng, mấy lần mới chịu nói ra, mới đáng sợ." Cici không như Lão Tứ, nói.

Tiêu Chiến mua vé tàu cao tốc trước, 9h05 sáng thứ bảy, đến đó mới hơn 10h.

Bạn trai cũ không đến tìm anh ấy nữa, chắc là gần đây bận rồi, Tiêu Chiến cũng không cảm thấy buồn bực.

Cici gọi điện thoại cho anh ấy, thứ tư cô và Lão Tứ lái xe tới đây có chút việc, hẹn Tiêu Chiến ăn tối.

Ăn bít tết, Lão Tứ chọn.

Lúc Tiêu Chiến đến, hai vợ chồng họ đã ở đó rồi, còn có một người nữa, là Vương Nhất Bác.

Khi được phục vụ dẫn qua, anh ấy sững sờ khi nhìn thấy bóng lưng đó từ phía sau, lại thấy Cici đang vẫy tay chào anh, cười rất vui.

"Anh Chiến, anh Chiến!" Trước đây Cici và Tiêu Chiến cùng giảng viên, thường xuyên ra ngoài chơi, quan hệ thân thiết như anh em một nhà.

Sau khi Tiêu Chiến ngồi xuống, chào hỏi với Lão Tứ, lão Tứ trông béo hơn một chút và trưởng thành hơn rất nhiều.

Người bên cạnh cũng chào anh ấy.

Nhà hàng này đông khách, làm ăn rất tốt, thỉnh thoảng lại có người qua lại, rất khó gọi phục vụ. Âm thanh va chạm của đĩa và tiếng nói chuyện của khách gần như lấn át âm nhạc của nhà hàng.

Những nơi đông đúc thế này giúp Tiêu Chiến cảm thấy bớt xấu hổ hơn một chút.

"Này, có phải lần đầu tiên hai người gặp nhau sau khi trở về nước không?" Cici gọi món, nhìn hai người đối diện, đột nhiên hỏi.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đồng thời ngây người, Vương Nhất Bác còn nâng ly rượu, uống một ngụm, rồi ừ một tiếng.

Tiêu Chiến ở bên cạnh nhìn cậu ấy, nhưng anh ấy cũng lười nói, gật đầu ngầm xác nhận.

Có lẽ Vương Nhất Bác không muốn tỏ thái độ họ sớm đã gặp nhau rồi trước mặt Cici và Lão Tứ, Tiêu Chiến cảm thấy rõ ràng tối nay Vương Nhất Bác có chút áp lực.

"Bọn em đang tìm một chỗ để thiết kế nội thất ở đây, hôm nay qua xem thử nên hẹn hai người, tốt thật." Cici ăn một miếng thịt, mỉm cười nói, có thể thấy cô thực sự rất vui.

"Cici cứ nhắc anh mãi, nói anh là đàn anh tốt nhất của cô ấy đấy." Lão tứ nhìn Tiêu Chiến nói, lại nhìn Vương Nhất Bác, người này vẫn luôn ăn, không nói gì.

"Cici đẹp hơn rồi." Tiêu Chiến cười, nhìn Cici nói.

"Ây da, vẫn là anh Chiến của em biết nói chuyện nhất." Cô cười đến híp mặt, nhìn về phía Vương Nhất Bác, nói: "Sao cậu không nói chuyện thế?"

"Hả?" Vương Nhất Bác dường như vẫn đang thất thần, cậu ấy ngẩng đầu, miệng còn ngậm một miếng thịt, nói không rõ ràng lắm.

Tiêu Chiến hơi nghiêng đầu, Vương Nhất Bác và anh ấy cách nhau rất gần, khi hai người gắp thức ăn, cánh tay của họ thỉnh thoảng vẫn có thể chạm nhau.

Anh ấy nhớ vào một mùa hè, cũng là những nơi thế này, bốn người họ cùng ăn tại một nhà hàng hamburger mới mở ở New York. Hôm đó anh ấy và Vương Nhất Bác đến rất muộn, một lý do là kẹt xe trên đường, một lý do nữa là Vương Nhất Bác ngủ đến 12 giờ trưa mới dậy, cũng không cho Tiêu Chiến dậy.

Cậu ấy đè Tiêu Chiến trên giường, thứ đó cọ vào đùi non anh ấy, cũng không làm thật, cứ kì kèo như vậy, hai người trần truồng ôm nhau, Tiêu Chiến giơ tay lên muốn chơi điện thoại thì ngay lập tức bị một lòng bàn tay kéo về, giữ chặt cứng.

Vương Nhất Bác vẫn hôn anh ấy, mơ mơ màng màng, lại vuốt ve anh ấy, Tiêu Chiến cũng bắc một chân trên người Vương Nhất Bác, được cậu ấy ôm trong lòng.

Không làm tình, hai người cứ thế vừa hôn vừa ngủ, không chịu dậy.

Cuối cùng đến muộn một tiếng, Lão Tứ nói sắp uống nước no rồi, Vương Nhất Bác thanh toán hóa đơn.

Tiêu Chiến cảm thấy vị bít tết hơi nhạt, anh ấy muốn rắc chút hạt tiêu, nhìn một cái, ở hướng ngược mình.

Anh ấy ngẩng đầu nhìn, đang nghĩ có nên vươn tay ra không.

"Anh cần gì?"

Vương Nhất Bác ở bên cạnh đột nhiên nghiêng đầu, nhìn anh hỏi.

Tiêu Chiến giật mình, thở một hơi, nói: "Tiêu đen."

"Ò."

Vương Nhất Bác vươn tay lọ hũ tiêu đen, đưa thẳng qua, Tiêu Chiến thuận tay nhận lấy.

Lọ tiêu lạnh ngắt, không còn chút hơi ấm nào từ tay Vương Nhất Bác.

"Anh Chiến, thứ bảy anh tới chỗ bọn em, đi như thế nào?" Cici nhìn hai người họ nói.

"Tàu cao tốc thôi."

"Ngồi tàu cao tốc gì hả? Vương Nhất Bác nói cậu ấy lái xe đến, anh đi cùng cậu ấy đi." Cici nói như không có chuyện gì, còn chỉ Vương Nhất Bác.

Lão Tứ biết suy nghĩ của vợ mình, không dám nói nhiều, vùi đầu ăn.

Tiêu Chiến không nói, anh ấy đợi người bên cạnh, anh ấy vẫn luôn như thế này.

"Vậy 9h30 em qua đến anh." Vương Nhất Bác không ngẩng đầu, nói một câu.

"Được."

Bữa ăn này rất ngon, Tiêu Chiến ăn rất nhiều, cuối cùng Cici và Lão Tứ vẫn phải lái xe về, không nán lại nữa.

Vương Nhất Bác và anh ấy cùng đứng ở cửa tiễn Lão Tứ và Cici, quay đầu lại hỏi anh ấy, làm sao để về.

Tối nay Vương Nhất Bác uống rượu, Tiêu Chiến thì không.

"Anh không lái xe, gọi xe thôi." Tiêu Chiến nói.

"Ò, được, em cũng gọi xe." Vương Nhất Bác cũng không lái xe.

Hai người im lặng một lúc, Vương Nhất Bác mở app ra trước, bắt đầu gọi xe, hiển thị ba mươi tư người đang xếp hàng.

"Sao nhiều người vậy?" Vương Nhất Bác nhỏ giọng oán trách một câu.

"Giờ này lúc nào cũng nhiều người." Tiêu Chiến không cho là đúng, anh ấy và Vương Nhất Bác đứng cạnh nhau ở cửa nhà hàng, có người đang đợi xe giống họ.

Bây giờ gió đêm không còn ẩm ướt nữa, trời cũng không mưa.

Dự báo thời tiết nói, mùa mưa năm nay sắp kết thúc rồi.

Tiêu Chiến đứng im lặng, anh ấy có cảm giác rất hốt hoảng, 5 năm dài như vậy, nhưng vào lúc này, anh ấy lại cảm thấy như thể thời gian trôi đi không để lại quá nhiều dấu vết trên người anh ấy.

Ảo giác này có lẽ là do Vương Nhất Bác bên cạnh, sự xuất hiện của cậu ấy sẽ luôn khiến Tiêu Chiến quên con người trưởng thành của mình, quên những bức bối và lo âu nơi làm việc, quên những lời phàn nàn của khách hàng, quên người nhà nói với anh ấy, trai hay gái cũng được, ít nhất hãy tìm một người bạn đồng hành.

Hai năm đó ở New York, là ảo tưởng viễn vông của anh ấy, là chẳng có phiền não gì, hai năm được chìm đắm trong tình yêu của Vương Nhất Bác.

Nhưng anh ấy hiểu, ai rồi cũng phải trưởng thành, tình yêu tuổi học trò có nồng nhiệt thế nào đi chăng nữa thì cũng là vì học sinh không cần phải đối mặt với hiện thực quá nhiều.

Bản thân ảo tưởng viễn vông chính là một trò đùa.

Ngày họ chia tay, anh ấy cũng nói như vậy, ra vẻ nho nhã, lẫn trong những người hay nói đạo lý, giống như "anh trưởng thành rồi", đối mặt với sự bối rối của Vương Nhất Bác.

Anh ấy thậm chí còn nói những lời vô nghĩa như cuộc đời còn dài, gác lại nỗi buồn và bước tiếp, giống như những người trưởng thành cởi mở, tìm được niềm vui ở nơi khác.

"Thôi vậy, em qua bên đó gọi xe, ở đây nhiều người quá." Vương Nhất Bác nhìn điện thoại rồi nói.

Khi họ chia tay, Cici ở nước ngoài đã gọi điện cho anh ấy, hỏi anh ấy, "Anh Chiến, không nghiêm trọng đến mức đấy chứ? Chuyện tương lai đâu ai biết trước, nhỡ sau này Vương Nhất Bác vẫn sẽ về nước, anh vẫn sẽ đến Mỹ nữa."

Lúc đó Tiêu Chiến cảm thấy Cici ngốc quá, suy nghĩ hồn nhiên, anh ấy còn không chắc thời tiết ngày mai có giống như dự báo không, làm sao biết chuyện xa như vậy.

Anh ấy cũng không muốn Vương Nhất Bác vì mình mà vào nơi nước sôi lửa bỏng, tình yêu như vậy có cảm giác tội lỗi lắm, nhỡ sau này có bất kỳ biến động nào, Vương Nhất Bác có chút xíu hối hận, đều sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.

"Anh thì sao?" Vương Nhất Bác hỏi.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, không biết đang nghĩ gì mà thất thần, vừa ăn bít tết xong, môi vẫn đỏ hồng óng ánh.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác lại gọi một tiếng thăm dò.

"Vừa nãy anh ăn chưa no."

Người đang thất thần đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu ấy, hai mắt sáng long lanh, chớp chớp, mở miệng nói.

Một người đi ngang qua, bảo Vương Nhất Bác nhường đường, Vương Nhất Bác hơi nghiêng đầu về phía Tiêu Chiến.

"Đói rồi." Tiêu Chiến lại nói một lần nữa.

Vương Nhất Bác dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh ấy, nói: "Vậy anh muốn ăn gì?"

Tiêu Chiến không chắc, anh không chắc mình sẽ nhận được câu trả lời gì khi thốt ra câu đó, cho dù bây giờ có được câu trả lời như mong muốn, anh ấy cũng không cảm thấy tự mãn.

Anh ấy biết rõ mình đang làm gì, nhưng anh ấy không biết điều này có phù hợp với anh ấy và với Vương Nhất Bác không.

Vương Nhất Bác đưa anh ấy sang bên kia, trên đường đi, Du Diệc gửi Wechat đến, hỏi anh ấy đang làm gì.

Tiêu Chiến nhớ mình đã từng nghe một đoạn. Ý chính của đoạn đó là, khi kỳ vọng tình yêu của một người là 80 điểm, nếu có người cho tình yêu 79 điểm, thì sẽ cảm thấy không đủ, nếu một người khác có thể cho tình yêu 81 điểm, vậy thì gì cũng tốt.

Có điều hai điểm, trong tình yêu sẽ khác nhau một trời một vực.

Du Diệc chính là người cho 79 điểm, Vương Nhất Bác thì sao, Vương Nhất Bác từng cho Tiêu Chiến tình yêu 120 điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx